Với sự tham gia của: Chí Tôn Bảo – Tôn Ngộ Không, Bồ Đề Lão Tổ – Đường Tăng, Độn Khứ Kỳ Nhất – Đường Tam Tạng, Tiểu Bàn Ti Đại Tiên – Tử Hà cùng Thanh Hà (lưỡng hồn nhất thể, ban ngày là Tử Hà, ban đêm là Thanh Hà) Trư Bát Giới, Sa Tăng, Bạch Long Mã,… cùng 1 số diễn viên khác.
Chí Tôn Bảo bị cửa đè nằm mê man, tới khi tỉnh dậy thì nghe bên tai có 1 âm thanh hò hét rất vui thích:
“Yeah! Có được Nguyệt Quang Bảo Hạp này, thì mình sẽ không sợ Thanh Hà tỷ tỷ t·ruy s·át nữa! Mình có thể đi chơi thoả thích rồi!”
Tử Hà dừng lại 1 chút rồi nói:
“Ra đây đi, lấp ló ở đó làm gì! Huynh mắc cỡ sao?”
Chí Tôn Bảo bẽn lẽn bước ra:
“Cô có thể trả Nguyệt Quang Bảo Hạp cho ta có được hay không?”
“Không được! Ta đã nói rồi, đồ của huynh cũng là của ta mà!”
“Nhưng ta rất cần nó để cứu người đó!”
“Cứu ai?”
“Cứu…”
Sau đó, Chí Tôn Bảo kể lại đầu đuôi sự việc cho Tử Hà nghe. Tử Hà nghe xong gật gù nói:
“Ta hiểu rồi!”
“Tốt quá, cuối cùng cô cũng chịu hiểu, mau trả Nguyệt Quang Bảo Hạp lại cho ta đi!”
“Thì ra là huynh bị khờ!”
“Ta…cô…”
Chí Tôn Bảo không còn gì để nói, chợt nảy ra sáng kiến nói:
“Ta nghe nói cô rất thích đi chơi hả? Để ta dẫn cô đi nha? Cô chỉ cần cho ta mượn Nguyệt Quang Bảo Hạp 1 chút thôi!”
Tử Hà khờ khờ đặt ngón tay lên môi suy nghĩ lúc lâu, bộ dạng trông rất đáng yêu, nói:
“Được! Ta sẽ cho huynh mượn Nguyệt Quang Bảo Hạp!”
Tối đó, gió mát trăng thanh, vừa hay là trăng tròn, Chí Tôn Bảo thấy Tử Hà ngồi quay lưng với mình, liền tiến tới dắt nàng đi, vừa đi vừa nói:
“Đi thôi, chúng ta đi chơi thôi!”
“Đi đâu? Ngươi là ai?”
“Tử Hà tiên tử à đừng có đùa nữa, nếu không đi mau thì người tỷ tỷ xấu xa đó của cô lại tới tìm cô nữa đó! Mau đưa Nguyệt Quang Bảo Hạp cho ta đi, ta dẫn cô đi chơi!”
“Ta chính là người tỷ tỷ xấu xa đó đây!”
“Cái gì? Cô là Thanh Hà?”
“Phải!”
“Binh”
Vừa nói xong, Thanh Hà cho Chí Tôn Bảo 1 đấm b·ất t·ỉnh nhân sự.
Sáng hôm sau, Tử Hà kêu Chí Tôn Bảo thức dậy, hỏi hắn tại sao lại không đánh thức nàng, rủ nàng đi chơi. Chí Tôn Bảo hoảng sợ, cứ trốn tránh mãi không thôi.
“Nè! Có phải là huynh đã gặp tỷ tỷ của ta không? Đừng tin lời tỷ ấy nha, tỷ ấy điên rồi đó!”
“Ta kể cho huynh nghe! Hồi trước bọn ta tranh đấu với nhau suốt, nên bị sư phụ của ta là Bàn Ti Đại Tiên quấn lại với nhau thành 1 cái bấc đèn, để bọn ta không cãi nhau nữa! Nhưng tình hình là bây giờ quan hệ của bọn ta ngày càng xấu hơn!”
“Nè! Huynh có nghe ta nói không đó? Ánh mắt đó là sao? Huynh tưởng ta bị tinh thần phân liệt à? Nếu huynh không tin thì buộc tay chúng ta lại với nhau đi!”
Nói rồi, mặc kệ sự phản kháng yếu ớt của Chí Tôn Bảo, Tử Hà buộc tay 2 người lại với nhau, rồi họ cùng “dắt nhau” đi chơi. Chơi đùa mỏi mệt, dưới ánh chiều tà, Tử Hà quyết định nằm nghỉ ngơi 1 lát.
Chí Tôn Bảo ngồi quay lưng lại nướng khoai, bổng cảm thấy sau lưng mát lạnh. Hắn bất giác quay đầu qua, 1 ánh mắt sắc bén đang dò xét hắn, Chí Tôn Bảo biết, người này chắc chắn không phải Tử Hà rồi:
“Cô nương chắc là Thanh Hà tiên tử khuôn trăng đầy đặn, nét ngài nở nang, hoa cười ngọc thốt đoan trang, mây thua nước tóc, tuyết nhường màu da có phải không?”
“Ba hoa nhiều lời! Nói đi, ngươi là ai? Có quan hệ gì với con tiện nhân kia?”
“Tại hạ Chí Tôn Bảo! Rất hân hạnh được gặp tiên tử! Thật ra là ta bị nàng ta cưỡng ép thôi! Chứ bản thân ta rất ngưỡng mộ Thanh Hà tiên tử! Chính bởi vì vậy, nên ta mới buộc hai chúng ta lại với nhau nè! Nàng hãy tiếp nhận tình yêu của ta đi! Hãy cùng nhau dùng Nguyệt Quang Bảo Hạp cao bay xa chạy đi!”
Chí Tôn Bảo vừa nói, vừa giơ sợi dây buộc 2 người lại với nhau lên để chứng minh.
Hết cách rồi, hắn phải dùng mọi thủ đoạn để có thể trở về cứu Tinh Tinh cùng mọi người.
“Yêu ta thì phải chịu được 1 quyền của ta! Hây!”
Thanh Hà chưa kịp đánh Chí Tôn Bảo, thì đã bị một âm thanh quát chói tai cắt ngang:
“Thanh Hà tiên tử! Hai chị em các ngươi đã thuộc hàng tiên ban, nhưng vẫn động lòng phàm, hạ phàm tìm phối ngẫu, vi phạm Thiên điều! Hôm nay, bổn Chân quân sẽ tróc nã ngươi về lãnh án!”
“Tưởng ai xa lạ, hoá ra là Nhị Lang Thần Vương Tiễn! Làm sao? Ngươi không ở nhà nuôi chó của ngươi đi! Đến đây tìm ta làm gì?”
Thanh Hà liếc xéo Vương Tiễn, đanh đá nói.
“Thanh Hà! Ngươi dám vô lễ với Nhị Lang Chân Quân?”
“Ồ? Hoá ra là còn có Tứ Đại Môn Thần nữa à? Các ngươi canh cửa cho Thiên Đế, lão ta không trả lương cho các ngươi hay sao, mà các ngươi lại chuyển sang canh cửa cho tên 3 mắt này rồi? Rất tiếc, rất tiếc! Hắn đã có 1 con chó rồi!”
“Ngươi!”
Chí Tôn Bảo đứng ở 1 bên nghe mà c·hết lặng, thì ra nàng ta đã tương đối “ôn hoà” với hắn, chỉ động thủ thôi chứ chưa động khẩu.
Chí Tôn Bảo cũng không biết bằng cách nào mà đôi môi đỏ mọng đó, có thể thốt ra từng câu, từng chữ “chí mạng” như thế.
Vương Tiễn tức đỏ mặt, giận quát:
“Nhiều lời với ả ta làm gì! Xông lên!”
“Ai sợ ai! Chí Tôn Bảo cầm lấy!”
Thanh Hà mặt đẹp lạnh lùng, vứt Tử Thanh Bảo Kiếm cho Chí Tôn Bảo cầm. Chí Tôn Bảo tò mò rút ra xem thử.
“Kiếm gì đây? Cũng bình thường thôi mà!”
Phía chiến trường, Thanh Hà lắc vang lục lạc trên tay:
“Leng reng” “Leng reng”
Vương Tiễn cùng Tứ Đại Môn Thần vốn khí thế hùng hổ xông tới, nghe tiếng lục lạc reo bỗng nhiên có những hành động lạ. Tứ Đại Môn Thần ôm nhau, Vương Tiễn ôm Hao Thiên Cẩu, cùng nhau nhảy múa, uốn éo qua lại, lắc lư mông đít.
Thanh Hà thấy cảnh này chỉ cười nhếch mép, hất 1 lọn tóc phủ qua trán, quay đầu đi trông rất ra dáng 1 soái tỷ.
Nàng bước tới bên Chí Tôn Bảo, nói:
“Đi ngắm trăng thôi! Ta tin tình yêu của chàng rồi! Từ giờ chàng chính là người của ta! Chàng không được phép đến gần nữ nhân nào khác, nhất là con tiện nhân kia!”
“Nhanh vậy sao?”
“Làm sao? Chàng còn muốn bị ăn đòn?”
“Đi thôi, đi ngắm trăng thôi! Trăng hôm nay đẹp như nàng vậy!”
“Hừ! Dẻo miệng!”
“Nhưng trước khi đi, nàng cho ta mượn Nguyệt Quang Bảo Hạp có được không?”
“Không!”
“Vâng!”
Bàn Ti Đại Tiên – sư phụ của Thanh Hà và Tử Hà đã từng nói, Tử Thanh Bảo Kiếm là đồng sinh linh bảo của các nàng, vì vậy nó rất có liên kết với vận mệnh 2 tỷ muội.
Sư phụ còn nói, ngoại trừ các nàng thì chỉ có ý trung nhân của các nàng mới rút được Tử Thanh Bảo Kiếm ra. Chính vì lẽ đó, 2 tỷ muội nàng đã từng bố cáo với thiên hạ rằng, nếu ai rút được Tử Thanh Kiếm ra, thì sẽ lấy người đó làm phu quân.
Cũng vì vấn đề này, mà xích mích giữa 2 tỷ muội cũng càng ngày càng căng thẳng.
Chuyện mâu thuẫn không quan trọng, quan trọng là lúc nãy Thanh Hà đã thấy Chí Tôn Bảo rút được kiếm ra khỏi vỏ.
Sáng hôm sau.
“Tỷ tỷ cô nói là rất ghét cô! Ta đã hẹn với cô ấy rồi, nói là tối nay ta sẽ lừa cô ra để cô ta g·iết cô! Chúng ta chỉ cần chớp đúng thời cơ, liên thủ lại là có thể hạ gục cô ta rồi! Nhưng cô phải đưa ta 1 vật gì đó để làm tin, phòng khi cô ta nghi ngờ ta. Ví dụ như: Nguyệt Quang Bảo Hạp gì đó cũng được!”
“Oa! Huynh thật lợi hại! Vậy mà đã lừa gạt được tỷ ấy! Đây là Tử Thanh Bảo Kiếm của ta, huynh cứ đưa cho tỷ ấy xem, tỷ ấy sẽ không nghi ngờ!”
Kế sách lại thất bại, Chí Tôn Bảo đành thở dài nhận kiếm, sau đó trong vô thức hắn cứ rút ra 1 đoạn rồi tra vào, rồi rút ra, rồi tra vào…
Tử Hà thấy cảnh này trong lòng đã dậy sóng: Quả nhiên là huynh ấy! Ngay từ lần đầu gặp nhau ta đã cảm nhận được.
Thấy Chí Tôn Bảo rút kiếm ra được, Tử Hà hí hửng ôm tay hắn nói:
“Trời còn sớm, chúng ta vào thành chơi đi!”
Thế là cả 2 dắt tay nhau vào thành đi dạo.
Nói bóng nói gió 1 hồi, Tử Hà bộc bạch:
“Thực ra ta đã từng nghe sư phụ dự đoán, ý trung nhân của ta là 1 vị anh hùng cái thế, đỉnh thiên lập địa! Chính vì vậy, ta đã từng tưởng tượng rằng, chàng ấy sẽ là 1 đấng nam nhi cưỡi trên ngũ sắc tường vân đến đón ta, che chở cho ta lúc nguy nan! Cho nên ta hạ phàm là để tìm mối lương duyên trời định đó! Ta cảm nhận được huynh ấy đã rất gần đây rồi! Huynh nói xem, nếu như người ta không thích ta thì phải làm sao đây?”
“Đã là lương duyên trời định rồi thì làm sao mà người đó không thích cô cho được?!”
“Nhưng nếu người đó là ‘chậu’ đã có ‘hoa’ rồi thì sao?”
“Thì bứt ‘hoa’ c·ướp ‘chậu’ thôi!”
“Được luôn sao?”
“Được chứ!”
“Thực ra, người ta nói là chàng đó!”
“Ta? Ta… ta… ta cảm thấy rất xúc động! Hay là chúng ta dùng Nguyệt Quang Bảo Hạp để đính ước đi!”
“Vậy sao? Chúng ta hôn nhau có được không?”
“Không được!”
“Chàng gạt ta?”
“Không phải! Chẳng qua là ta thấy còn hơi sớm để làm chuyện đó!”
“Vậy sao? Vậy thì chúng ta đi mướn phòng đi!”
“Cái gì?”
“Làm sao? Chẳng lẽ tối nay chàng muốn ngủ ngoài đường nữa à? Trời cũng sắp tối rồi, không về Bàn Ti Động kịp đâu!”
“Không, không có gì, chẳng qua lúc nãy ta bị kiến cắn thôi!”