Sự xuất hiện của nhóm người Đường Tăng, đã tạo nên 1 hiệu ứng cánh bướm. Với cá tính và ý chí của mình cùng 1 số nguyên nhân khác, Tôn Ngộ Không (ở chân giới) mặc dù chưa thức tỉnh, nhưng đã thay đổi quyết định cuối cùng.
Trong cơn đau khổ tột cùng, Chí Tôn Bảo không biết lấy pháp lực từ đâu ra, phân thân thêm 1 Chí Tôn Bảo nữa.
Thế là con khỉ đeo Khẩn Cô chẳng qua chỉ là cái phân thân của Ngộ Không, còn bản thể hắn thì hoá thành Chí Tôn Bảo, tiếp tục ở lại tình tứ với Tử Hà!
Đến đây thì lộ tuyến vận hành của Sát Na Giới này đã coi như viên mãn. Thế giới chung kết, mọi người có thể về lại chân giới. Bởi vì “quy tắc” là Chí Tôn Bảo tự nguyện đeo Khẩn Cô, còn đeo cho phân thân hay bản thể thì…
Tuy nhiên, có “1 kẻ” tức tối, không chịu bỏ qua, c·ướp lấy Nguyệt Quang Bảo Hạp. “Hắn” lại tiếp tục reset (khởi động lại từ đầu) cho đến khi nào Ngộ Không chịu đội Khẩn Cô lên thì thôi.
Kết quả là cho đến hiện tại, không biết là lần reset thứ mấy, nhưng Ngộ Không vẫn không chịu khuất phục.
Và cứ mỗi lần như thế, tất cả mọi người đều quên hết tất cả những gì xảy ra ở lần trước, kể cả Đường Tăng và Độn Khứ. Bởi vì trước đó Độn Khứ chưa nắm giữ được phần lớn quyền hành của giới này, nên cũng trúng chiêu là bình thường.
Duy chỉ có 1 ngoại lệ là Quán Âm Đại Sĩ, nàng dường như cảm ứng được điều gì đó bất thường đang xảy ra đối với thế giới của mình.
Quán Âm Đại Sĩ của giới này có thể nói là 1 vị đã chạm tới cánh cửa giác ngộ, nên khả năng cảm nhận vạn sự vạn vật của nàng rất linh mẫn, nhất là khi Sát Na Giới này đã bị các Thánh lôi kéo về hiện thực.
Được tiếp cận gần với chân giới, Quán Âm Đại Sĩ lại càng cảm giác được rõ ràng hơn 1 số bất thường của thế giới mình ở. Tất nhiên, đó là cảnh giới của sự giác ngộ, không liên quan tới thực lực gì cả.
Để cho dễ hình dung, nếu ví Sát Na giới này giống như 1 tác phẩm văn học điện ảnh, thì Quán Âm Đại Sĩ là 1 “nhân vật ảo” đã sơ bộ chạm được tới bức tường thứ 4, đã mơ hồ cảm nhận được sự bất thường, bất hợp lý của thế giới nàng đang tồn tại.
Bởi vậy, theo linh cảm của nàng, nếu để chân thân Ngộ Không đeo Khẩn Cô vào thì vô số sinh linh sẽ g·ặp n·ạn. (Cốt truyện hoàn thành, Sát Na giới bị sụp đổ, thế giới huỷ diệt)
Chính vì vậy, nàng mới hoá thân thành Bàn Ti Đại Tiên, trong bóng tối, âm thầm đối địch với “kẻ kia” giúp đỡ Ngộ Không, không để chân thân hắn đeo Khẩn Cô vào. Luồng pháp lực giúp Ngộ Không hoá ra phân thân, chính là do nàng thuận theo ý chí của hắn mà trợ lực cho hắn.
Nhưng cũng vì chân thân Ngộ Không không đeo Khẩn Cô, làm cho “kẻ kia” tức tối. Hắn lật bàn, c·ướp lấy Nguyệt Quang Bảo Hạp, reset lại thế giới 1 lần nữa.
Tất cả mọi người bị đưa về điểm xuất phát, mất hết ký ức, Quán Âm Đại Sĩ lại giúp Ngộ Không 1 lần nữa… thế giới lại bị reset… cứ thế lặp lại không biết bao nhiêu lần rồi.
Cũng may, khả năng xâm lấn thế giới của Độn Khứ là bị động, một khi phát động là sẽ không bị gián đoạn, trừ phi cốt truyện hoàn thành xong sớm quá, bị bài xích ra khỏi Sát Na Giới nửa chừng.
Cho nên sau khi đã nắm được 70% quyền kiểm soát, Độn Khứ mới phát hiện bí mật động trời này, rồi báo cho Đường Tăng.
Đường Tăng lúc đó còn sửng sốt hỏi lại: Ta và ngươi những lần trước không ra tay hay sao mà lại ra nông nổi này. Độn Khứ chỉ cho ra 1 câu trả lời: Bị “kẻ” theo dõi Bạch Tinh Tinh phát hiện, sau đó bị ám toán c·hết bất đắc kì tử.
Câu trả lời đó làm Đường Tăng lạnh hết cả sống lưng. Tức là nếu không có Quán Âm Đại Sĩ thì Thiên Đạo Hồng Quân đã thành công g·iết c·hết bọn hắn ở Sát Na giới này!?
Chính vì thế, hắn mới biến thành chùm nho, không dám lộ diện từ dạo đó tới nay.
Nhưng cũng từ đó mới thấy, đừng nên xem thường bất kì ai cả, người của Sát Na Giới cũng không hề đơn giản, dễ bắt nạt như vậy.
Bàn luận xong chính sự, Đường Tăng ngồi nói thêm 1 chút chuyện nữa với Quán Âm Đại Sĩ rồi mới nhờ nàng đưa ra khỏi đây. Bởi vốn dĩ Thuỷ Lam Động này chỉ là 1 cái tiểu động thiên do nàng tạo ra để giúp đỡ Chí Tôn Bảo – Ngộ Không thôi.
Lại nói Chí Tôn Bảo, sau khi ra khỏi tiểu động thiên Thuỷ Lam Động của Quán Âm Đại Sĩ, hắn thấy “mình” đang nằm trên nền cỏ, còn Xuân Tam Thập Nương – Tử Hà thì không ngừng… “hô hấp nhân tạo” cho hắn.
Không biết vì sao, nước mắt nàng không ngừng rơi, bờ môi nhợt nhạt liên tục gọi tên hắn. Chí Tôn Bảo nhìn lại 2 tay, hoá ra mình đang là trạng thái linh hồn, còn tên Chí Tôn Bảo đang được “c·ấp c·ứu” kia mới là thân xác hắn.
Chí Tôn Bảo thấy vậy thì hoảng sợ vô cùng, vội vàng chạy lại nhập vào xác. Hai bờ môi dán chặt, Xuân Tam Thập Nương vẫn không ngừng “hô hấp nhân tạo” cho hắn. Thấy Chí Tôn Bảo mở mắt ra nàng vui sướng tột độ, vội ôm lấy cổ hắn không ngừng nói:
“Tốt quá rồi! Cuối cùng ngươi cũng chịu tỉnh lại! Ngươi làm ta sợ lắm có biết không?”
“Sợ cái gì? Có c·hết làm ma, ta cũng ám cô đâu mà sợ!”
Thực ra Xuân Tam Thập Nương đã tỉnh lại từ lâu, nhưng bởi vì xấu hổ, không dám đối mặt với hắn, nên giả vờ còn mê man thôi.
Hôm nay, hé hé mắt thì thấy hắn b·ất t·ỉnh nhân sự, làm nàng lo lắng sốt vó, không suy nghĩ nhiều liền lao tới cứu hắn.
“Hứ! Không để ý tới ngươi nữa!”
Phát hiện ra mình vẫn còn đang cưỡi trên người Chí Tôn Bảo, 2 tay còn ôm chặt lấy hắn, tư thế rất “mờ ám” Xuân Tam Thập Nương vội tìm cớ đứng dậy.
Tuy nhiên, bởi vì trọng thương vừa khỏi, pháp lực cạn kiệt, lúc nãy lại làm nhiều “động tác mạnh” như thế, nên khi vừa đứng lên nàng lại liêu xiêu ngã xuống.
“Ai da! Sao cô lại đè lên người ta nữa rồi, ngạt thở quá!”
Chí Tôn Bảo cảm thấy đất trời tối sầm lại, hắn cảm giác mình có lẽ là Tôn Ngộ Không thật, bởi vì hắn đang bị núi đè, mà lại còn là 2 quả núi đè cùng lúc nữa chứ.
Giữa lúc cả 2 đang lúng túng, cố thoát khỏi tình huống éo le, thì phía cửa mật thất có động tĩnh.
“Rồ rồ rồ!”
Cửa mật thất mở ra, kì hạn 3 ngày cuối cùng cũng đến. Hai người thấy thế, lồm cồm bò dậy, dìu nhau đi ra ngoài.
Vừa ra tới cửa động, từ phương xa đã có tiếng cười vang truyền đến:
“Khà khà khà! Tiểu đệ, ta đến để gặt hái thành quả đây? Làm sao? Mấy ngày qua chắc hẳn là rất sung sướng chứ hả?”
Hỗn Thế Ngưu Vương mang theo vài con Ngưu Yêu, áp giải Bạch Tinh Tinh – Thanh Hà, Nhị Đương Gia – Bát Giới, Bính Mù – Sa Tăng tới.
Hỗn Thế Ngưu Vương chưa kịp nói gì thêm, Bạch Tinh Tinh thấy Chí Tôn Bảo và Xuân Tam Thập Nương dìu dắt nhau ra ngoài, đã không nhịn được hỏi:
“Hai người đã làm chuyện đó rồi sao? Chí Tôn Bảo, ta sẽ không tha cho chàng đâu! Cả tỷ nữa! Miệng thì nói ghét tiểu Bảo, nhưng ta biết tỷ cũng rất thích hắn chứ gì! Làm sao mà bỏ qua cơ hội này được!?”
“Ta không có! Nàng phải tin ta!”
Chí Tôn Bảo ra sức giải thích, còn Xuân Tam Thập Nương quay sang 1 bên, cố né tránh ánh mắt Bạch Tinh Tinh.
Hỗn Thế Ngưu Vương không rảnh đứng nghe họ nói nhảm, hắn nhào tới chộp lấy tay của Xuân Tam Thập Nương kiểm tra, sau đó nhìn sang Chí Tôn Bảo nổi giận quát:
“Đồ vô tích sự! Ba ngày ba đêm mà nàng vẫn còn là hoàn bích chi thân? Ngươi bị liệt à?”
“Ngươi có thể sỉ nhục nhân phẩm ta, nhưng không được phép nói ta liệt!”
Chí Tôn Bảo giận đỏ mặt nói.
“Hừ! Nhiều lời nhảm nhí! Thôi được, nếu ngươi đã không làm được thì cút đi! Để bản Đại Vương tới làm!”
Nói rồi, hắn đạp 1 phát Chí Tôn Bảo bị khảm vào tường đá như 1 bức phù điêu sống động.
Biết mình đã hiểu lầm, Bạch Tinh Tinh nhân lúc Hỗn Thế Ngưu Vương không chú ý, vùng ra khỏi vòng vây của mấy tên Ngưu Yêu, định cứu ra tỷ tỷ.
Nhưng đối với Hỗn Thế Ngưu Vương, đó chỉ là trò trẻ con, phất tay 1 cái, kế bên Chí Tôn Bảo lại có thêm 1 cái phù điêu.
*P/s: Bức tường thứ 4 là 1 thuật ngữ để quy ước, ám chỉ một “bức tường” vô hình ngăn cách giữa nhân vật (trong tác phẩm) với khán giả, người đọc. Nó tượng trưng cho ranh giới giữa thế giới của câu chuyện (ảo) và thế giới hiện thực (thật). Khi mà người xem thì hoàn toàn biết rằng mình đang xem 1 tác phẩm hư cấu, các nhân vật hoàn toàn không có thật, còn các nhân vật trong tác phẩm thì không nhận thức được điều này. Chỉ những nhân vật được cho là đã chạm tới hoặc phá vỡ bức tường thứ 4, mới hiểu được sự tồn tại thực sự của bản thân, thậm chí là tương tác với khán giả, điển hình là Deadpool (Marvel). (Thông tin trên còn nhiều thiếu sót, nếu huynh đệ nào quan tâm thì có thể gg seach tìm hiểu thêm. Thân ái!)