Tây Du: 81 Kiếp Nạn Bị Chơi Hỏng Rồi

Chương 82: Xuyên về 500 năm trước



Chương 82: Xuyên về 500 năm trước

Xuân Tam Thập Nương thấy tình thế đã không thể cứu vãn, rút bội kiếm bên hông ra, nói:

“Ngoại trừ hắn ra, không ai có thể đụng tới ta!”

Rồi “xoẹt” 1 phát vào cổ t·ự s·át.

“Tam Thập Nương!”

“Sư tỷ! Hỗn Thế Ngưu Vương ta liều mạng với ngươi!”

Chí Tôn Bảo – Ngộ Không cùng Bạch Tinh Tinh – Tử Hà dìu nhau đứng lên, thấy cảnh tượng trước mắt không khỏi bàng hoàng.

Bạch Tinh Tinh phẫn nộ, lao tới quyết sống c·hết với Hỗn Thế Ngưu Vương.

Kết quả là, chỉ qua 2 chiêu, Bạch Tinh Tinh đã bị Tam Xoa Kích của Hỗn Thế Ngưu Vương đâm xuyên qua người.

“TINH TINH!”

Trong khi đó, Nhị Đương Gia – Bát Giới và Bính Mù – Sa Tăng định thoát ra hỗ trợ, thì cũng bị mấy tên Ngưu Yêu xiên c·hết t·ại c·hỗ.

“Nhị Đương Gia! Bính Mù!”

Chí Tôn Bảo hai mắt xung huyết gầm thét, hắn bối rối, hắn phẫn nộ. Nhưng bởi vì thực lực có hạn, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn họ ra đi trước mặt hắn.

Đúng lúc này, Đường Tăng cũng chạy ra tới, la lớn:

“Mau dùng Nguyệt Quang Bảo Hạp đi!”

Chí Tôn Bảo giật mình thảng thốt: Đúng rồi! Là Nguyệt Quang Bảo Hạp!

Còn nhớ lúc đó, hắn vừa mở hộp bảo vật của Tiểu Bàn Ti Đại Tiên ra, thì thấy món bảo bối này, trên đó có ghi là bảo vật này có uy năng vượt qua không gian thời gian.

Chí Tôn Bảo chỉ đọc được tới đó, thì b·ất t·ỉnh nhân sự, rồi mơ giấc mơ kỳ lạ kia. Sau đó, lúc hắn tỉnh lại thì thấy nó đã nằm trong tay tự khi nào. Lúc nãy gấp quá, hắn giắt trên lưng quần rồi quên bén đi mất.

“Bàn Nhược Ba La Mật? Đây là khẩu quyết sao?”

Chí Tôn Bảo nhìn vào dòng chữ ghi trên Nguyệt Quang Bảo Hạp thầm nói. Sau đó, hắn không do dự gì nữa, giơ Nguyệt Quang Bảo Hạp lên cao cho ánh trăng chiếu vào, mở hộp ra rồi gầm lên:

“Bàn Nhược Ba La Mật! Ta muốn quay về quá khứ!”

Nguyệt Quang Bảo Hạp hấp thu năng lượng của ánh trăng, toả ra hào quang chói mắt. Đến khi Chí Tôn Bảo mở mắt ra thì đã thấy:

“Sư tỷ! Hỗn Thế Ngưu Vương ta liều mạng với ngươi!”

“Tinh Tinh! Dừng lại!”

“Xoẹt!”



Bạch Tinh Tinh lại 1 lần nữa c·hết thảm trước mặt hắn. Phía bên kia “xoẹt, xoẹt” 2 tiếng, Nhị Đương Gia – Bát Giới cùng Bính Mù – Sa Tăng cũng ngã xuống 1 lần nữa.

Đúng lúc này, Đường Tăng lại chạy ra, la lớn:

“Mau dùng Nguyệt Quang Bảo Hạp đi!”

Không cam tâm, Chí Tôn Bảo lại phát động Nguyệt Quang Bảo Hạp lần nữa.

“Bàn Nhược Ba La Mật!”

Chí Tôn Bảo mở mắt ra, cảnh tượng y hệt lần trước lại lặp lại.

Đường Tăng lại chạy ra, la lớn:

“Mau dùng Nguyệt Quang Bảo Hạp đi!”

Chí Tôn Bảo giơ Bảo Hạp lên, phát động 1 lần nữa, rồi lại 1 lần nữa. Cảnh tượng vẫn lặp lại như cũ không biết bao nhiêu lần. Cho đến 1 lần, Đường Tăng lại chạy ra, chưa kịp la lớn thì đã bị Chí Tôn Bảo quát:

“Ta biết rồi! Đừng nói nữa!”

Đường Tăng:... Ta còn chưa nói gì mà.

“Bàn Nhược Ba La Mật! Bàn Nhược Ba La Mật!”

Lần này, Chí Tôn Bảo đã thành công trực tiếp xuyên về trước lúc thảm cảnh xảy ra, làm hắn vui mừng quá đỗi.

Trong đầu xẹt qua muôn vàn ý tưởng, Chí Tôn Bảo bất chợt nói:

“Ngưu huynh! Huynh có thể cho ta kiểm tra trước được không, lỡ như họ là giả thì sao?”

“Ngươi cũng có tư cách đàm phán với ta?”

“Nếu không ta sẽ g·iết nàng, rồi t·ự s·át! Để xem ngươi còn có thể tìm ai tạo ra hoá thân cho Đường Tăng giáng thế!”

Chí Tôn Bảo rút bội kiếm của Xuân Tam Thập Nương – Tử Hà, kề ngang cổ nàng cùng cổ hắn, đối diện Hỗn Thế Ngưu Vương nói.

Hai cặp mắt to như chuông đồng của Hỗn Thế Ngưu Vương híp lại nhìn Chí Tôn Bảo, làm hắn hoảng sợ vô cùng. Mặc dù sợ, nhưng Chí Tôn Bảo vẫn cố giữ trấn định, ưỡn ngực lên để không bị yếu thế.

Hỗn Thế Ngưu Vương thấy vậy cũng nhượng bộ, kêu đám Ngưu Yêu thả bọn người Bạch Tinh Tinh ra. Dù sao thì thực lực bọn này quá kém, hắn cũng không sợ chúng làm ra trò gian gì.

Bạch Tinh Tinh – Thanh Hà vừa được thả ra, liền bước tới chất vấn Chí Tôn Bảo:

“Có phải là 2 người đã làm chuyện đó rồi không?”

“Chuyện đó để qua 1 bên đi! Muội phải tin huynh! Chuyện quan trọng bây giờ là… Ta biết rồi! Đừng nói nữa!”

Đang nói giữa chừng, Chí Tôn Bảo quay sang phía cửa động nói, nơi đó Đường Tăng chỉ mới bước 1 chân ra, chưa kịp nói gì.

Đường Tăng thấy Chí Tôn Bảo đã cầm Nguyệt Quang Bảo Hạp trên tay, liền biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, cũng vội chạy tới tụ họp cùng nhóm người.



Chí Tôn Bảo vội vàng ôm Bạch Tinh Tinh cùng Xuân Tam Thập Nương vào lòng.

“Nhị Đương Gia! Bính Mù mau tới đây! Không phải! Đừng ôm ta, chỉ cần đặt tay lên vai ta là được rồi!”

Nhị Đương Gia cùng Bính Mù đặt tay lên vai Chí Tôn Bảo, Đường Tăng cũng đặt tay lên vai 2 người họ. Thấy nhóm người có động tác lạ, Hỗn Thế Ngưu Vương ngờ vực, định tiến tới ngăn cản nhưng đã muộn.

“BÀN NHƯỢC BA LA MẬT! BÀN NHƯỢC BA LA MẬT! BÀN NHƯỢC BA LA MẬT!”

Ánh sáng mạnh mẽ toả ra bao trùm nhóm người, sau đó biến mất.

Đại Thoại Tây Du 1: Nguyệt Quang Bảo Hạp, chính thức khép lại.



Chí Tôn Bảo dụi dụi mắt tỉnh dậy, ánh sáng chói chang của của mặt trời làm hắn phải lấy tay che mắt lại.

“Sao trời lại sáng như vậy? Mọi người đi đâu hết rồi? Tinh Tinh? Tam Thập Nương? Nhị Đương Gia? Bính Mù? Bổ Nhào Lão Tổ?”

“Sao kỳ vậy? Không có ai trả lời hết trơn?! C·hết rồi? Có khi nào ta xuyên tới tương lai, còn họ thì bị mắc kẹt lại không? May quá! Nguyệt Quang Bảo Hạp vẫn còn!”

“Bàn Nhược Ba La Mật!... Bàn Nhược Ba La Mật!...”

“Ủa sao kỳ vậy? Thôi c·hết rồi! Ban ngày thì làm gì có ánh trăng để phát động Nguyệt Quang Bảo Hạp! Bây giờ mà đợi tới trăng tròn thì còn bao lâu nữa cơ chứ!”

“Đinh đang” “Đinh đang”

Giữa lúc Chí Tôn Bảo đang lồng lộn lên, không biết làm sao, thì từ xa xa 1 cô gái mặc áo tím, ngực áo thêu hoa xanh, dắt theo 1 con lừa đi tới.

Chí Tôn Bảo ngó qua, nàng ta cũng nhìn lại hỏi:

“Cho hỏi đây là đâu vậy?”

“Đây là Bàn Ti Động!”

Chí Tôn Bảo trả lời trong vô thức.

“Bàn Ti Động? Huynh tưởng ta không biết chữ à? Rõ ràng là Thuỷ Lam Động mà!”

Cô gái chỉ vào cửa động nói.

Chí Tôn Bảo ngửa đầu lên cũng thấy quả thật là Thuỷ Lam Động chứ không phải Bàn Ti Động.

“Bàn Ti Động nghe cũng hay! Trùng hợp là sư phụ của ta cũng gọi là Bàn Ti Đại Tiên! Vậy thì bây giờ gọi nơi đây là Bàn Ti Động đi! Với lại, ta xin trịnh trọng tuyên bố, kể từ bây giờ, Bàn Ti Động này là địa bàn của ta! Tất cả mọi vật xung quanh đây cũng là của ta, kể cả huynh cũng vậy!”

Vừa nói, cô gái áo tím đã phất tay lên, thay đổi dòng chữ Thuỷ Lam Động thành Bàn Ti Động. Sẵn tiện, búng mấy đạo pháp lực đánh tới bàn chân của Chí Tôn Bảo.



Bị tập kích bất ngờ, Chí Tôn Bảo la lên:

“Ai da! Cô làm cái gì vậy?”

“Đánh dấu chủ quyền á!”

“Thật là quá đáng, cô coi ta là nô lệ chắc?”

“Hi hi! Đó là huynh tự nói đó nha!”

Cô gái tinh nghịch nói.

Chí Tôn Bảo hậm hực để Nguyệt Quang Bảo Hạp sang 1 bên, giở chân lên phủi phủi thì thấy chân mình đã có 3 cái dấu ấn như 3 cái nốt ruồi. Lời nói của Quán Âm Đại Sĩ hiện lên văng vẳng bên tai:

“Ngươi chưa hoàn toàn trở thành Tôn Ngộ Không tái thế, chính là bởi vì ngươi còn chưa gặp người cho ngươi 3 nốt ruồi! Khi nào gặp được người này, số phận của ngươi sẽ bước sang bước ngoặt mới!”

“Ta thực sự là Tôn Ngộ Không tái thế sao?”

Chí Tôn Bảo tự hỏi.

Trong lúc Chí Tôn Bảo còn đang hoang mang, cô nương kia đã đi đến nhặt Nguyệt Quang Bảo Hạp lên, ung dung đi vào động.

Chí Tôn Bảo lúc này mới hồi thần lại, nói với theo:

“Nè cô nương kia! Đó là đồ của ta mà!”

“Ta đã nói rồi! Tất cả mọi thứ quanh đây đều là của ta, kể cả huynh! Chính vì vậy, đồ của huynh cũng là đồ của ta!”

“Cô nương kia…”

“Cô nương kia, cô nương nọ cái gì! Thật là bất lịch sự! Từ bây giờ hãy gọi ta là Tiểu Bàn Ti Đại Tiên hoặc Tử Hà!”

Nói rồi, Tiểu Bàn Ti Đại Tiên mặc kệ Chí Tôn Bảo, đi vào Bàn Ti Động.

“Vừng ơi mở ra!”

“Rồ rồ rồ”

“Vừng ơi đóng lại!”

“Rồ rồ rồ”

Chí Tôn Bảo thẫn thờ nhìn cửa động khép lại lẩm bẩm:

“Tiểu Bàn Ti Đại Tiên? Ta đã xuyên về 500 năm trước rồi?”

“Uây! Tiểu Bàn Ti Đại Tiên! Đợi đã!”

Chí Tôn Bảo đuổi theo Tử Hà để xác nhận thực hư, thấy cửa đã đóng, hắn cũng hô:

“Vừng ơi mở cửa đi!”

“Ầm”

Cánh cửa đá ngã xuống, Chí Tôn Bảo bị nó đè bẹp lép như con tép.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.