Đêm hôm đó, Chí Tôn Bảo đang “tăng ca” đào đường hầm thì bỗng nghe 1 tiếng hét thảm. Lúc hắn quay qua thì thấy Xuân Tam Thập Nương - Tử Hà lại phun máu, nằm b·ất t·ỉnh nhân sự.
Nguyên do trong đó là nàng định cưỡng ép tăng mạnh pháp lực, đẩy yêu khí của Hỗn Thế Ngưu Vương ra ngoài, để mau khôi phục thương thế. Dù sao thì… nếu nàng hồi phục sớm thì nàng có thể đào nhanh hơn Chí Tôn Bảo.
Tuy nhiên, Xuân Tam Thập Nương đã đánh giá thấp yêu lực của Hỗn Thế Ngưu Vương, cũng như đánh giá bản thân hơi cao, nên bị yêu lực của Ngưu Vương phản phệ, thương thế càng nặng thêm.
Chí Tôn Bảo không biết nhiều như vậy, hắn chỉ biết là nữ nhân này lại phun máu nữa rồi, thật là lãng phí.
Từ khoảnh khắc đó trở đi, Chí Tôn Bảo ngoại trừ công việc đào hầm thì lại kiêm luôn bảo mẫu, chăm sóc cho Xuân Tam Thập Nương.
Cũng may, bởi vì sống trong môi trường sa mạc khô cằn, hắn luôn mang theo ít nhất 1 túi nước bên người.
Còn chuyện ăn uống? Ngươi cũng biết Phủ Đầu Bang của Chí Tôn Bảo hoạt động kém như thế nào rồi đấy, phần nhiều là các huynh đệ tự trồng trọt để kiếm cái ăn. Nhưng khí hậu khắc nghiệt, có những lúc mất mùa, “đói kém” quá, nhịn ăn 3 – 4 ngày ăn 1 ngày để tiết kiệm cũng là chuyện bình thường
Tối đó, Xuân Tam Thập Nương lên cơn sốt, mồ hôi đổ ra như suối. Chí Tôn Bảo xé một mảnh áo của hắn, đổ 1 ít nước vào, rồi cẩn thận giải khai y phục của nàng ra, để lau người cho nàng.
Đừng nghĩ bậy, hắn vẫn chừa lại nội y, không có cởi sạch. Với lại, hắn là 1 kẻ có “liêm sĩ” mà. Nhìn đi! Hai hàng máu mũi đang chảy ròng kia chính là minh chứng. :))
Cứ thế, thời hạn 3 ngày chỉ còn lại 1 đêm. Đường hầm vẫn chưa đào xong, Xuân Tam Thập Nương thì vẫn còn b·ất t·ỉnh, ngủ li bì, hơi thở yếu ớt. Chí Tôn Bảo cho dù lạc quan tới đâu, thì bây giờ cũng bắt đầu chán nàn, chỉ muốn bỏ cuộc cho rồi.
Trong lúc hắn đang rầu rĩ, 2 tay vẫn đào đất trong vô thức thì đào trúng 1 cái gì đó làm hắn giật mình. Hồi thần lại, Chí Tôn Bảo móc từ trong lớp đất lên 1 hộp đồ, trên đó có ghi: “Bảo vật của Tiểu Bàn Ti Đại Tiên để lại!”
Chí Tôn Bảo mừng như điên, hắn đã nghe Bạch Tinh Tinh nói qua, Tiểu Bàn Ti Đại Tiên chính là sư tỷ của các nàng.
Mặc dù khi các nàng bái vào sư môn, sư phụ nói 500 năm trước, sư tỷ đã q·ua đ·ời, nhưng khi còn sống sư tỷ rất lợi hại, ngay cả Nhị Lang Chân Quân Vương Tiễn và Tứ Đại Môn Thần cũng đánh không lại nàng.
Chính vì thế, Chí Tôn Bảo cho rằng Tiểu Bàn Ti Đại Tiên hẳn là rất lợi hại, bảo vật Đại Tiên để lại chắc cũng không tầm thường, có khi có thể đánh bại Hỗn Thế Ngưu Vương không chừng.
Chiếc hộp rơi xuống đất, mật thất trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở yếu ớt của Xuân Tam Thập Nương. Tuy nhiên, nếu để ý kĩ, sẽ có thể thấy mi mắt nàng đang rung lên nhè nhẹ.
…
“Đây là ai? Ta là đâu? Ủa sao ta lại đến đây rồi?”
Trước mặt Chí Tôn Bảo hiện tại, là 1 hang động ẩm ướt, xung quanh toàn là nước (êi).
Men theo con đường được làm từ những hòn đá nhô lên khỏi mặt nước, Chí Tôn Bảo đi sâu vào trong động.
Trên đường đi, nhìn sang 2 bên tường có những giọt nước theo thạch nhũ chảy xuống tí tách. Nếu hắn nhớ không lầm, đây là khung cảnh trong phần lớn các giấc mơ của hắn.
“Kỳ quái, chẳng lẽ ta lại nằm mơ rồi?”
Chí Tôn Bảo lẩm bẩm.
Đi tới cuối hang động, vẫn là khung cảnh quen thuộc, 1 cây gậy to và dài vắt ngang trên bức tường đá, kế bên có 1 cái bàn đá, trên bàn là 1 chiếc vòng vàng lấp lánh và 1 cuộn giấy.
Chí Tôn Bảo tiến tới, mở cuộn giấy ra, đó là 1 bức tranh vẽ 1 nữ sĩ mặc bạch y, tay cầm bình nước có cắm nhành dương liễu.
“Quán Âm Đại Sĩ?”
Cuộn giấy bất chợt bay lên, rồi b·ốc c·háy, nhưng đồng thời cũng có 1 âm thanh trong trẻo phát ra:
“Tôn Ngộ Không! 500 năm trước, ngươi mắc tội tày trời! Hi vọng kiếp này ngươi giác ngộ, cải tà quy chánh! Lần đó, là sư phụ ngươi đã hi sinh cho ngươi, để ngươi có cơ hội được làm lại từ đầu, tái sinh thành người, trải nghiệm nhân tình thế thái! Nếu ngươi đã thành tâm hối cãi, tự nguyện đeo Khẩn Cô lên đầu, từ bỏ tham dục trần thế, sẽ biến thành Tề Thiên Đại Thánh pháp lực vô biên!”
“Ai nha! Nhầm người rồi, ta đâu phải là Tôn Ngộ Không, Tề Thiên Đại Thánh gì chứ?”
Chí Tôn Bảo nhún nhún vai nói.
Mặc cho hắn ra sức phủ nhận, âm thanh đó nói tiếp:
“Ngươi chưa hoàn toàn trở thành Tôn Ngộ Không tái thế, chính là bởi vì ngươi còn chưa gặp người cho ngươi 3 nốt ruồi! Khi nào gặp được người này, số phận của ngươi sẽ bước sang bước ngoặt mới!”
“Nói cái gì mà đầu chẳng ra đầu, đuôi chẳng ra đuôi gì hết thế nhỉ?”
Chí Tôn Bảo gãi gãi đầu lầm bầm, sau đó hắn mặc kệ chạy ra khỏi hang động.
Do Chí Tôn Bảo chạy quá nhanh, chùm nho giắt sau lưng hắn cũng rơi tõm xuống nước.
Đường Tăng trong hình hài Bồ Đề Lão Tổ bò từ dưới nước lên, mình mẩy ướt loi ngoi như chuột lột.
“Ây da! Cái tên nghiệt đồ này, chạy làm chi mà nhanh như vậy, làm ta rơi xuống ước luôn rồi!”
Nhảy nhảy cho ráo nước, Đường Tăng nhìn dáo dác xung quanh gọi:
“Quán Âm Đại Sĩ? Quán Âm Đại Sĩ? Ta có chuyện muốn thương lượng với Đại Sĩ, có thể ra đây gặp mặt 1 chút có được không?”
Không thấy hồi âm, Đường Tăng vắt phất trần lên vai, nghênh ngang đi đến chỗ đặt gậy Như Ý và vòng Khẩn Cô.
Trong lúc hắn định cầm Khẩn Cô lên, thì có 1 bàn tay trắng muốt như ngó sen cầm lấy tay hắn, cản lại.
“Ể? Cuối cùng thì Đại Sĩ cũng chịu xuất hiện rồi sao? Hân hạnh được gặp mặt! Hân hạnh! Hân hạnh!”
Đường Tăng không biết ngại, trực tiếp bắt tay Đại Sĩ kiểu như thân thiết lắm vậy.
Quán Âm Đại Sĩ sửng sốt 1 chút, sau đó lấy lại tinh thần, uyển chuyển rút tay về, cảnh giác nhìn hắn hỏi:
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Ta chính là Bồ Đề Lão Tổ đây!”
“Mặc dù nhìn bề ngoài, ngươi đúng thật là Bồ Đề Lão Tổ. Nhưng linh cảm cho ta biết, ngươi không hoàn toàn là Bồ Đề Lão Tổ!”
Đường Tăng thầm nghĩ: lại là linh cảm với chả trực giác, chị em phụ nữ kinh khủng thật.
Ngoài mặt, hắn vỗ tay nói:
“Quả nhiên là Quán Âm Đại Sĩ, vừa nhìn đã đoán ra ta không phải Bồ Đề Lão Tổ!”
Được sự khẳng định của Đường Tăng, Quán Âm Đại Sĩ không những không vui mừng, ngược lại nàng lại càng cảnh giác hơn. Cứ nhìn thủ thế của nàng là biết, chỉ cần Đường Tăng manh động 1 chút thôi, thì Tịnh Tâm Dương Liễu Bình của nàng sẽ “úp” thẳng lên đầu hắn.
“Thực ra ngươi là ai? Đến đây có ý đồ gì?”
“Đại Sĩ bình tĩnh, nghe ta giải thích đã! Thực ra, ta chính là Đường Tăng!”
“Cái gì? Ngươi là Đường Tăng?”
“Đúng vậy! Mặc dù ta không phải Đường Tăng của thế giới các vị. Chuyện rất dài dòng, ngồi xuống đây, ta kể cho ngài nghe.”
Nói rồi, Đường Tăng lôi ra 1 bộ bàn ghế, rồi máy chiếu các thứ (chắc lại là đồ dỏm của Ô Sào chế tạo) bắt đầu thuyết trình cho Quán Âm Đại Sĩ nghe.
Quán Âm Đại Sĩ ban đầu còn hơi cảnh giác, nhưng 1 hồi sau, nàng đã bị lôi cuốn hoàn toàn vào câu chuyện của Đường Tăng.
Sau đó không lâu.
“Nói như vậy, ngươi chính là Đường Tăng đến từ chân giới? Còn chúng ta chỉ tồn tại ở Sát Na Giới?”
“Đúng là như vậy! Không những ta, mà Ngộ Không, Bát Giới, Sa Tăng, Tử Hà, Thanh Hà,… và cả ‘kẻ thần bí’ kia nữa! Không phải Đại Sĩ cảm thấy bất thường, nên hết lần này tới lần khác dùng Nguyệt Quang Bảo Hạp, để quay lại thay đổi quá khứ sao?”
“Chắc do bị uy năng Bảo Hạp ảnh hưởng, bây giờ ta không nhớ gì cả! Vậy thì bây giờ ta phải làm gì?”
“Ngài không cần làm gì hết, ngài chỉ cần cho ta 1 thứ gì đó mà khi gặp lại ngài, ngài có thể ngay lập tức tin tưởng ta là được!”
Đôi mắt đẹp của Quán Âm Đại Sĩ nhìn chăm chú Đường Tăng 1 lúc, sau đó nàng rút nhành liễu trong Tịnh Tâm Dương Liễu Bình ra đưa cho hắn.
…
Quay lại thời điểm Bạch Tinh Tinh gõ cửa phòng Chí Tôn Bảo, tiến độ xâm lấn thế giới này của Độn Khứ cũng vừa đạt tới tới 70%.
Khi đó, bọn hắn mới kinh hoàng nhận ra, thực chất Sát Na Giới này đã bị reset (khởi động lại từ đầu) rất nhiều lần rồi.
Mọi chuyện khởi nguồn từ Nguyệt Quang Bảo Hạp, 1 bảo vật có thể xuyên qua thời không, quá khứ, tương lai.
Vốn dĩ, theo tuyến tính, Quán Âm Đại Sĩ sẽ dùng Nguyệt Quang Bảo Hạp, để Ngộ Không của giới này tham ngộ hồng trần, bỏ đi ma tính.
Đối chiếu với đoạn kết cuối phim, Ngộ Không đã để lại 1 cái hoá thân Chí Tôn Bảo ở bên Tử Hà, còn bản thân thì đeo lên Khẩn Cô, toàn tâm toàn ý đi thỉnh kinh cũng thấy được phần nào.