Xuân Tam Thập Nương – Tử Hà thực lực vốn kém xa tít tắp Hỗn Thế Ngưu Vương, nên bị hắn dùng Tam Xoa Kích đánh lùi lại liên tục. Khóe miệng chảy ra máu tươi, cũng thể hiện tình hình nàng lúc này đang thực sự rất không ổn.
“Sư tỷ! Ta đến giúp tỷ đây!”
“Đồ ngốc! Mau kéo tình lang của muội chạy đi, đến đây làm gì!”
“Ta đến giúp tỷ!”
“Mục tiêu của hắn chính là tên trai lơ của ngươi đó!”
Trong lúc 2 người giao lưu, Hỗn Thế Ngưu Vương đã tiếp tục công tới. Hai tỷ muội song kiếm hợp bích, cũng coi như chống đỡ được 1 chút.
Chí Tôn Bảo – Ngộ Không nấp ở xa xa thấy tình thế nguy cấp, liền chạy về sơn trại huy động lực lượng. Nhưng khi hắn vào trại thì đã “vườn không nhà trống” các anh em đã chạy đi đâu hết, chỉ còn lại mỗi Nhị Đương Gia – Bát Giới và Bính Mù – Sa Tăng.
“Nhị Đương Gia? Bính Mù? Các huynh đệ khác đâu hết cả rồi?”
Nhị Đương Gia nghe thế nói:
“Bọn họ kéo nhau qua trấn kế bên đi giao lưu về vẻ đẹp nghệ thuật hình thể hết cả rồi!”
Chí Tôn Bảo:????
Bính Mù thấy vậy nói:
“Nói thẳng ra là đi thanh lâu cho khuây khoả, cả tháng nay bị Bang chủ cùng Tinh Tinh cô nương phát cơm chó, bọn hắn cũng khổ lắm rồi!”
“Sao không ai nói với ta một tiếng hết vậy?”
“Họ nói với Bang chủ lúc sáng rồi, ngài cũng ‘Uh!’ rồi còn gì? Chẳng qua là trong đầu của Bang chủ hiện tại chỉ có Tinh Tinh cô nương thôi nên không nhớ đó chứ!”
“Sao các ngươi không đi?”
Chí Tôn Bảo nghi vấn.
Nhị Đương Gia thở dài nói:
“Tai cũng có tuổi rồi, đi không nổi!”
Bính Mù thì nói:
“Ta không có hứng thú!”
Nghe câu này, Chí Tôn Bảo cùng Nhị Đương Gia rất ăn ý lùi ra xa Bính Mù 1 chút.
Lúc này, Chí Tôn Bảo nhớ lại mục đích mình về đây, liền hốt hoảng lôi cả 2 tên “đàn em” đi, vừa chạy vừa nói:
“Mặc kệ có bao nhiêu người, chúng ta mau đi cứu Tinh Tinh đi, nàng ấy và Xuân Tam Thập Nương đang lâm nguy!”
“Cái gì? Kẻ nào dám đánh áp trại phu nhân của Bang chủ?!”
Nhị Đương Gia bất bình nói.
“Nhất định phải cho hắn biết tay!”
Bính Mù cũng phụ hoạ.
Hiện thực rất tàn khốc, vừa ra tới chiến trường, thấy hình tướng khủng bố của Hỗn Thế Ngưu Vương, Nhị Đương Gia cùng Bính Mù s·ợ c·hết kh·iếp, 2 chân như nhũn ra, muốn chạy cũng chạy không nổi.
“Ừng ực! Bang…bang chủ! Ngài kêu bọn ta đánh nhau với tên này thật á?”
Nhị Đương Gia và Bính Mù ngoái lại nhìn Chí Tôn Bảo hỏi.
“Cũng may” cả 3 chưa kịp làm gì thì đã bị Xuân Tam Thập Nương và Bạch Tinh Tinh lôi đi. Thực sự là Hỗn Thế Ngưu Vương quá mạnh, bây giờ chỉ có “36 kế chuồn là thượng sách”.
Xuân Tam Thập Nương vừa bay vừa hậm hực hỏi:
“Ngươi đi gọi thêm mấy tên vướng víu này tới đây làm gì?”
“Ta định kéo người ra giúp 2 cô nương, nhưng trong bang chỉ còn lại 2 người bọn hắn thôi! Cho nên…”
“Haizz! Thật là phiền phức!”
Xuân Tam Thập Nương khó chịu lầm bầm.
Bạch Tinh Tinh thấy vậy, liền giải vây cho tình lang:
“Tỷ tỷ, dù sao thì tiểu Bảo cũng muốn giúp chúng ta thôi mà!”
“Ta biết rồi! Đừng có ỏn à ỏn ẻn trước mặt ta nữa! Hỗn Thế Ngưu Vương sắp đuổi kịp tới nơi rồi kìa!”
Hai tỷ muội kéo theo Chí Tôn Bảo, Nhị Đương Gia và Bính Mù bay hết tốc lực, phía sau Hỗn Thế Ngưu Vương vẫn đang cười khằng khặc đuổi theo.
Tới 1 sơn động, Xuân Tam Thập Nương và Bạch Tinh Tinh hạ xuống, 5 người chạy vào động lẫn trốn. Hỗn Thế Ngưu Vương cũng vừa đuổi theo tới, thấy trước cửa động đề 3 chữ Bàn Ti Động, hắn mỉm cười đầy ẩn ý rồi bước vào.
Bước vào trong, thấy 5 người đang cố thủ tại 1 góc, Hỗn Thế Ngưu Vương cười to nói:
“Khà khà khà! Các ngươi đã hết đường trốn rồi chứ gì! Đừng sợ, chỉ cần phối hợp với bản Đại Vương, bản Đại Vương sẽ ban cho các ngươi 1 chút cơ hội sống!”
Mặc kệ Hỗn Thế Ngưu Vương nói gì, Xuân Tam Thập Nương luồng tay ra sau lưng, từ trong ống tay áo trượt xuống 1 cái chìa khoá, truyền âm với Bạch Tinh Tinh:
“Muội giả vờ nói chuyện, đánh lạc hướng hắn! Khi cửa vừa mở ra chúng ta lui vào mật động!”
“Uh!”
Theo như kế hoạch, Bạch Tinh Tinh bắt đầu thương lượng với Hỗn Thế Ngưu Vương, còn Xuân Tam Thập Nương thì âm thầm tra chìa khoá vào cơ quan, mở ra mật động.
“Rồ rồ rồ”
Cửa đá mở ra, Xuân Tam Thập Nương cùng Bạch Tinh Tinh lôi theo người bên cạnh chen vào, nhưng dị biến phát sinh. Hỗn Thế Ngưu Vương thoắt cái đã đi tới trước mặt Bạch Tinh Tinh, bóp chặt cổ họng nàng.
Nhị Đương Gia cùng Bính Mù nhào tới cũng bị hắn đánh hộc máu, té xỉu. Thế là cửa mật động khép lại, chỉ có Chí Tôn Bảo và Xuân Tam Thập Nương vào được bên trong, còn 3 người còn lại đã bị Hỗn Thế Ngưu Vương bắt giữ.
“Hai kẻ bên trong nghe đây! Đường Tam Tạng cần 1 cái thân xác để tái sinh vào đó! Các ngươi rất hân hạnh được bản Đại Vương chọn trúng! Ta mệnh lệnh cho các ngươi 3 ngày sau phải tạo ra 1 thai nhi để Đường Tăng tái sinh vào! Nếu không, 3 kẻ ngoài này ta sẽ phanh thây cho tiểu yêu ăn thịt! KHÀ KHà khà!”
Tiếng cười của Hỗn Thế Ngưu Ma cứ thế nhỏ dần, nhỏ dần, chắc là hắn đã ra khỏi Bàn Ti Động.
Ở trong mật thất, Chí Tôn Bảo tay không cạy cửa đá, hòng thoát ra ngoài cứu Tinh Tinh cùng 2 người anh em. Nhưng bản thân hắn hiện tại chỉ là người trần mắt thịt, thì làm sao mà mở được cánh cửa kiên cố này?!
Xuân Tam Thập Nương thấy vậy nói:
“Vô ích thôi! Cửa động này chỉ tới ngày trăng tròn mới mở ra được!”
“Ngày trăng tròn phải đợi tới bao giờ?”
“Ba ngày nữa!”
Xuân Tam Thập Nương thản nhiên đáp.
“Ba ngày nữa? Ba ngày nữa chả khác nào thoả hiệp với hắn! Cô mau tìm cách đi chứ! Sư muội của cô b·ị b·ắt đi rồi kìa! Sao cô còn dửng dưng như vậy được!”
Chí Tôn Bảo chạy tới, 2 tay nắm 2 bờ vai của Xuân Tam Thập Nương lắc lắc. Bất ngờ, mặt nàng đỏ lên, phun ra 1 ngụm máu đen.
Thì ra, từ lúc đối chiến với Hỗn Thế Ngưu Vương, nàng đã bị trọng thương rồi, lại bay thêm 1 quãng đường dài nữa, này giờ là nàng đang cố gắng bình tâm tĩnh khí nên sắc mặt mới đơ ra như thế.
Bây giờ bị Chí Tôn Bảo tác động, nàng không áp chế được thương thế nữa, huyết khí công tâm, nội thương bộc phát.
Thấy Xuân Tam Thập Nương nôn ra máu, lung lay sắp ngã, Chí Tôn Bảo nhanh tay đỡ nàng lại, để nàng tựa vào lòng, hỏi:
“Cô có sao không? Ta…ta không cố ý!”
“Ngươi không cần lo cho ta!”
Nói rồi, Xuân Tam Thập Nương đẩy Chí Tôn Bảo ra, liêu xiêu đi sang 1 góc ngồi xuống.
Nàng đang giận chuyện vừa rồi sao? Không phải! Chẳng qua là không biết vì lý do gì, khi ngã vào lòng hắn, trái tim nàng lại đập rộn lên, làm nàng bấn loạn, đẩy hắn ra.
Vừa b·ị t·hương, vừa xấu hổ, lại nghĩ tới chuyện lúc nãy, Xuân Tam Thập Nương tự nhiên cảm thấy uất ức, cứ thế mà ngồi 1 góc khóc thút thít.
Chí Tôn Bảo thấy cảnh này càng hối hận, lúc nãy là do hắn nôn nóng cứu người quá, không để ý tới trạng thái của Xuân Tam Thập Nương không được tốt.
Đoạn, hắn định tiến lại an ủi thì bị nàng ngăn lại:
“Hức hức! Ngươi đừng tới đây! Đừng quan tâm tới ta, đi mà lo cho Bạch Tinh Tinh của ngươi đi!”
Chí Tôn Bảo hoá đá tại chỗ, không dám nhúc nhích. Hắn nhức đầu nghĩ: các cụ dạy không sai, khó đoán nhất đúng là nữ hài tử.
Trong nhận thức ban đầu của Chí Tôn Bảo, Xuân Tam Thập Nương là 1 người lạnh lùng, ít nói, Bạch Tinh Tinh lại khá hoà nhã, dễ gần. Ấy thế mà khi hắn và Bạch Tinh Tinh thân mật hơn, hắn mới biết “bộ mặt thật” của nàng.
Bạch Tinh Tinh thực chất lại rất bá đạo, ý thức “chủ quyền” lại rất cao, còn sự hoà nhã thường thấy, chẳng qua chỉ là “xã giao” qua loa bên ngoài mà thôi.
Còn nhớ, lần đó 2 người qua trấn kế bên chơi, có 1 cô nương kia suýt té ngã, may nhờ hắn đỡ lại được, cô nương kia nắm tay hắn cám ơn rối rít.
Lúc đó, rõ ràng Tinh Tinh cũng mỉm cười tít mắt, nhưng khi cô nương kia quay người đi, ánh mắt của nàng nhìn vào cô nương kia suýt hoá thành tia laze, b·ắn c·hết tươi người ta ngay tại chỗ.
Còn Xuân Tam Thập Nương, như đã nói, thường ngày thì thấy nàng lạnh lùng, ít nói, rất ra dáng 1 đại tỷ. Nhưng… không ngờ nàng cũng có lúc mong manh dễ vỡ như thế này.
Sau khi Xuân Tam Thập Nương – Tử Hà hồi phục lại tâm tình, hai người mới bắt đầu bàn “đại sự”.
Chí Tôn Bảo – Ngộ Không thận trọng mở lời trước:
“Bây giờ chúng ta nên làm thế nào đây? Có cách nào thoát ra được để đi cứu bọn họ không? Hoặc là…làm theo lời tên kia?”
Trên khuôn mặt tái nhợt của Xuân Tam Thập Nương hiện lên vài tia đỏ ửng, mắt đẹp liếc Chí Tôn Bảo khiến hắn suýt phải đào cái hố chui vào, nói:
“Ngươi nghĩ hay lắm! Đúng là đồ trai lơ. Chẳng phải là ngươi nói rất yêu tiểu Tinh Tinh của ngươi sao? Bây giờ lại nổi ý đồ với ta?”
“Cô nương! Ngươi có thể nói ta là trai lơ, nhưng ngươi không được hoài nghi tình cảm của ta dành cho nàng! Chẳng qua là chúng ta đang bị ép…”
“Hứ! Thì ra là bị ép mới tìm đến ta!”
“Cô…”
Thật là hết nói nổi, con gái thật khó hiểu, không chịu nói 1 tí lý lẽ nào. Chí Tôn Bảo nghĩ thầm.
Sau đó hắn quay sang một bên tự nghĩ biện pháp, dù sao thì chuyện 3 ngày tạo ra em bé cũng hơi lấn cấn, huống hồ mục đích cuối cùng lại là để làm chuyện vô nhân đạo.
Vò đầu, bứt tóc 1 hồi lâu, hắn nhảy cẫng lên nói:
“Có rồi! Ta sẽ đào 1 cái lỗ thông ra cửa!”
Thế là Chí Tôn Bảo dùng 2 tay đào từng lớp đất lên. Xuân Tam Thập Nương thấy vậy cũng mặc kệ, quay sang 1 bên đả toạ chữa thương.