Tây Du: 81 Kiếp Nạn Bị Chơi Hỏng Rồi

Chương 115: Quốc Vương Ô Kê quốc



Chương 115: Quốc Vương Ô Kê quốc

Sau khi đã tỉnh táo lại, trụ trì Bảo Lâm Tự mới bộc bạch với Đường Tăng. Hắn nói rằng hắn cũng có nỗi khổ nên mới hành động như vậy.

Số là lúc trước, cũng có 1 nhóm sư sãi lang thang tới trước cửa Bảo Lâm Tự, cũng tự xưng mình là khất sĩ, đến xin bữa cơm. Trụ trì Bảo Lâm Tự thấy cũng là đệ tử cửa Phật, nên nhiệt tình tiếp đãi.

Không những cung cấp cơm nóng, canh ngon để ăn, mà còn dặn đệ tử dọn chỗ ngủ đàng hoàng cho những người đó. Nhưng hỡi ôi, mấy người đó thấy ăn sung mặc sướng thì lại kì kèo mãi không chịu đi. Ấy vậy còn hay trộm vặt đồ trong chùa mang ra ngoài bán.

Bị trụ trì Bảo Lâm Tự phê bình nhiều lần, bọn đó đâm ra ghét lão. Thế là hôm nọ, cả bọn rủ nhau trộm một tượng Phật bằng vàng ròng, bỏ trốn mất dạng. Mấy hôm sau, quan trên xuống kiểm tra, phát hiện mất tượng, phạt trụ trì Bảo Lâm Tự mấy chục hèo, làm cả tháng trời không nằm ngửa được.

“Chuyện là như vậy! Nên tiểu tăng cũng sinh lòng oán hận trong lòng. Cứ ngỡ Thánh Tăng cũng cùng một bọn với lũ kia, mới hành xử quá đáng như vậy! Xin Thánh Tăng hãy thứ tội!”

Đoạn, trụ trì Bảo Lâm Tự lại định quỳ xuống bái, thì bị Đường Tăng nhanh tay đỡ lại nói:

“Chuyện đó đến đây coi như chấm dứt. Trưởng lão rút kinh nghiệm, sau này đừng hành xử lỗ mãng quá là được!”

Xong xuôi, thầy trò Đường Tăng thì được mời vào Bảo Lâm Tự thắp hương bái Phật. Còn Kim Trì trưởng lão từ giã mọi người xong, hai tay nâng dãy phòng lên, kết thúc chuyến “du học”. Bay một mạch về vị trí cũ của Từ Hàng Thiền Viện, để tĩnh tu, nghiền ngẫm Phật lý tiếp.

Tối hôm đó, Đường Tăng đang hoá thành một cây kiểng nhỏ, hấp thu Đại Địa khí, thì có một bóng người mờ ảo bước vào. Người này đầu đội mão xung thiên, thân khoác hoàng bào có thêu kim long, lưng đeo đai khảm ngọc bích, chắc mẩm là một vị quân vương.

Bóng người mờ ảo nhìn dáo dác trong phòng, không thấy ai đâu bèn lấy làm lạ, gãi gãi đầu. Đường Tăng thấy vậy liền bật cười, hoá về nguyên hình hỏi:

“Xin hỏi ngài đây tìm ai?”



Bóng người mờ ảo hoảng hồn, thốt lên:

“Ngươi là người hay yêu quỷ?”

“Câu đó là ta hỏi ngài mới đúng chứ?”

Đường Tăng đảo mắt qua bóng người mờ ảo một lượt, hỏi lại.

“Là quả nhân lỗ mãng! Mong Thánh Tăng lượng thứ!”

Bóng người kia lấy lại tinh thần, nói.

Đường Tăng mặc dù đã biết, nhưng vẫn cố tình hỏi:

“Nhìn cách ăn mặc, nghe cách nói năng, chắc bệ hạ là vua của một nước? Chẳng hay, bệ hạ xảy ra chuyện gì mà lại ra nông nỗi này? Bệ hạ vào đây là tìm ai chăng?”

“Haizz! Tuệ nhãn Thánh Tăng sáng tựa sao trời! Chẳng giấu gì Thánh Tăng, quả nhân chính là Quốc Vương của Ô Kê quốc này. Chẳng may bị yêu tà hãm hại, nên mới thành bộ dạng ‘người không ra người, quỷ không ra quỷ’ như bây giờ. Nhờ ơn trạch tiên tổ, quả nhân được quý nhân phù trợ, giữ lại được một hơi tàn. Tối nay được cao nhân chỉ điểm, ta mới biết đến Thánh Tăng, nên đánh bạo vào đây, nhờ Thánh Tăng cứu giúp!”

Sau đó, Quốc Vương thuật lại chuyện mấy năm trước, trời hạn nặng tận 3 năm, dân chúng lầm than, khốn khó vô cùng. Giữa lúc đó, có một đạo sĩ, pháp hiệu Toàn Chân, từ trên Chung Nam Sơn xuống.

Đạo sĩ này tài lạ phép hay, cầu được cho mưa xuống, cứu bá tánh khỏi nạn h·ạn h·án. Quốc Vương mừng lắm, bèn kết nghĩa huynh đệ, phong làm quốc sư.



Hôm đó, cả hai đang đi dạo trong vườn ngự uyển, bàn chuyện quốc sự, thì Toàn Chân dùng thần thông xuống giếng bát giác, làm miệng giếng toả ra hào quang.

Quốc Vương ngỡ có báu vật, bèn tiến lại xem. Hỡi ôi, vừa bước tới gần miệng giếng, Toàn Chân đã đẩy Quốc Vương xuống đó, lấy đá chặn lại, đắp đất, trồng chuối lên trên. Sau, nó biến thành Quốc Vương, lừa gạt quần thần, hoạ loạn triều cương mà không ai biết, đến nay đã được 3 năm.

Lại nói, Quốc Vương sau khi té xuống giếng, được Tỉnh (Giếng) Long Vương giúp đỡ, cho ngậm 1 viên Định Nhan Đơn, xác mới không bị thối rữa. Nay được Long Vương cho biết, có Thánh Tăng đi thỉnh kinh ngang qua, tài phép hơn người, chính là cứu tinh của Quốc Vương, nên Quốc Vương mới vào tìm Đường Tăng.

Đoạn, Quốc Vương Ô Kê quốc lấy một cái Bạch Ngọc Khuê ra, nói:

“Đây là một cái Bạch Ngọc Khuê. Ngày mai Thái Tử đi săn, Thánh Tăng chỉ cần đưa Ngọc Khuê ra là Thái Tử tin ngay. Sau đó, nội ứng ngoại hợp, mới dễ thắng yêu tà hơn!”

“Quốc Vương cứ yên tâm! Bần tăng đã biết phải làm như thế nào rồi. Mọi chuyện cứ để bần tăng lo!”

Đường Tăng bảo đảm với Quốc Vương, nói.

Mới đầu, Đường Tăng cũng nghĩ con Thanh Sư Tinh này thành thật như trong nguyên tác, nên không có gấp gì. Nhưng lúc nãy, có nghe Quốc Vương nói, nó còn “hoạ loạn triều cương”. Đường Tăng biết rằng, mọi chuyện đã không hề đơn giản, như những gì mình biết nữa rồi.

Vì vậy, sáng hôm sau.

“Các ngươi làm gì? Các ngươi định hành thích bản Thái Tử? Người đâu…”

“Nín!”



Đường Tăng đặt một ngón tay lên miệng, ra dấu im lặng với Thái Tử.

Thái Tử Ô Kê quốc mặc dù còn hơi hoảng sợ, nhưng thấy “nụ cười hiền hoà” của Đường Tăng cũng im thin thít. Cũng phải thôi, đang cưỡi ngựa đi săn thì mấy hoà thượng này từ đâu xuất hiện, bắt hắn tới đây. Cho dù là ai, rơi vào hoàn cảnh này cũng phải sợ thôi.

Ngộ Không hoá thân Ngộ Khá Trẩu, tóc vuốt vuốt, tay cầm Bạch Ngọc Khuê vỗ vỗ nhẹ lên mặt Thái Tử nói:

“Đây là vật gì chắc ngươi cũng biết chứ? Đúng vậy, phụ vương ngươi hiện tại là giả, phụ vương thật của ngươi đã bị ám hại từ lâu rồi! Cái xác vẫn còn dưới giếng trong vườn ngự uyển, nếu không tin thì tự kiểm chứng. Còn kẻ hiện tại là do Toàn Chân đạo sĩ hoá thành. Cái Ngọc Khuê này là minh chứng xác đáng nhất! Nếu ngươi không tin nữa thì tìm mẫu hậu ngươi hỏi thử xem, 3 năm qua Quốc Vương hiện tại có đụng tới bà ấy không?”

Nói thêm vài ba tiếng chuyện nữa, bỗng nhiên, Thái Tử đầu váng mắt hoa, lắc lắc đầu cho tỉnh táo lại, thì đã thấy mình vẫn đang cưỡi ngựa đi săn thú.

Tưởng mình bị ảo giác, Thái Tử bất giác lấy tay lau trán, thì phát hiện trên tay đang cầm một cái Ngọc Khuê. Đây rõ ràng là cái Ngọc Khuê lúc nãy. Hơn nữa, nó cũng là cái Bạch Ngọc Khuê của phụ vương hắn từng yêu thích nhất, nhưng 3 năm nay, hắn chưa từng thấy nó xuất hiện.

“Chẳng lẽ lời của những hoà thượng kì lạ đó nói là thật?”

Thái Tử nhíu mày nói thầm. Đoạn, hắn nhìn dáo dác xung quanh, thấy không có ai khả nghi, bèn giấu Ngọc Khuê vào trong áo. Quay đầu về, cho binh lính nhổ trại hồi cung.

Ba năm qua, “Quốc Vương” lấy cớ Thái Tử không được vào hậu cung, vì sợ có thị phi, nên đã 3 năm rồi, Thái Tử không được gặp mẫu hậu. Thế là sau khi hồi cung, ngay tối hôm đó, hắn bèn đánh liều, lẻn vào Đông Cung hỏi chuyện mẫu hậu xem sao.

Hoàng Hậu thấy con mừng lắm, nhưng nghe con hỏi chuyện gần gũi giữa mình và Quốc Vương bà cũng lấy làm lạ. Sau đó, bà cũng thuật rằng lâu nay Quốc Vương cứ tránh mặt mình, không màn chuyện ái ân với bà. Tuy nhiên, dường như ngài ta lại hoan ái vô độ với các phi tần và cung nữ khác, làm bà cũng không biết tình huống là như thế nào.

Thái Tử nghe tới đây, bèn thuật lại chuyện gặp được thầy trò Đường Tăng cho bà nghe. Sau đó, lại còn lấy ra cái Bạch Ngọc Khuê kia để làm minh chứng. Hoàng Hậu lúc này mới vỡ lẽ nói:

“Thôi đúng rồi hoàng nhi ơi! Có lẽ, hắn ta sợ tiếp xúc gần gũi với ta thì bị lộ, nên mới giam lỏng ta ở cái xó xỉnh này. Lại ngăn cách hai mẹ con ta với nhau, tránh trường hợp chúng ta lời ra tiếng vào, phát hiện những hành vi bất thường của hắn. Như vậy, hắn sẽ dễ bề thao túng triều cương hơn.”

“Mẫu hậu an tâm! Các vị cao nhân đã hứa với con rồi, tối nay các vị ấy sẽ đi cứu phụ vương. Con cũng muốn đi giúp một tay, mẫu hậu hãy ráng giữ gìn sức khoẻ.”

“Ta biết rồi! Con cũng phải chú ý an toàn!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.