“♪♪♪ Đây hành lý anh mang. Tôi cầm cương dắt ngựa. Nhìn ngắm trời cao chập chùng. Lòng lo lắng không yên. Đường thỉnh kinh thật xa. Không màng hiểm nguy cất bước…♪♪♪”
Vừa đi vừa ngâm nga, thầy trò Đường Tăng không biết tự khi nào đã đến trước cửa một tự viện, ngó lên thì thấy đề chữ “Bảo Lâm Tự”. Bước vào bên trong, kèo, cột lấp lánh ánh kim. Cung vàng, điện ngọc nối nhau san sát, thầy trò chắc mẩm, chùa này cũng không phải dạng “bình dân”.
Đi được một đoạn thì thấy 2 hoà thượng, đứng kễnh người như 2 ông tướng, chặn ở phía trước, Đường Tăng liền hỏi:
“Mô Phật! Thầy trò bần tăng là khất sĩ lỡ đường, cho hỏi quý tự có thể cho ở nhờ một đêm?”
Một hoà thượng gật đầu lia lịa, chạy vào trong bẩm báo bề trên. Trong khi tên ở lại tỏ ý bất mãn, liếc thầy trò một cái, rồi nói:
“Chùa này là chùa của vua xây, sư thầy cũng là sư có quan chức. Ở đây chỉ tiếp đón các bậc công hầu, quý tộc. Sư sãi lang thang chùa ta xin miễn tiếp!”
“Nhưng chẳng phải hoà thượng kia đã chạy vào, hỏi thăm ý kiến rồi sao?”
Bát Giới xoa xoa cái bụng hỏi.
Hoà thượng nọ cười khẩy, đưa ra cả hàm răng vẩu đáp:
“Tên đó bị ngu mới đi hỏi dùm các ngươi! Thế nào lát nữa, hắn cũng bị mắng té tát!”
Quả nhiên, người chưa ra tới, đã nghe tiếng rống rõ to từ bên trong truyền ra:
“Ta đã nói với các ngươi bao nhiêu lần rồi? Sư sãi lang thang vào chùa ta không tiếp! Lại còn đòi ngủ nhờ? Kêu bọn hắn ra trước cổng chùa đóng lán mà ngủ, muốn ngủ bao lâu thì ngủ. Còn vào chùa, lỡ mất thứ gì, ta làm sao ăn nói với quan trên?”
Trụ trì Bảo Lâm Tự véo tai hoà thượng thật thà, chỉ vào nhóm người Đường Tăng nói.
Ngộ Không nổi xung thiên, định lôi thiết bảng ra, thì bị Đường Tăng ngăn lại. Thấy thầy lắc đầu, hắn mới hậm hực dằn cơn phẫn nộ xuống.
Đường Tăng mỉm cười cám ơn vị hoà thượng thật thà, vứt cho hắn một viên Thân Thối Trừng Nhãn Hoàn, rồi xoay người bước đi, không nói không rằng. Ra tới cổng, Ngộ Không vẫn không nhịn được hỏi:
“Sư phụ! Chẳng lẽ ngài bỏ qua cho bọn họ dễ dàng vậy sao?”
“Cái gì? Con nói như bần tăng hẹp hòi lắm vậy. Người ta đã cho chúng ta chỗ ngủ rồi còn gì?”
Thấy mấy đồ đệ còn nghi vấn, Đường Tăng mỉm cười đầy ẩn ý, dặn mấy đồ đệ ở đây, chốc nữa sẽ cho bọn hắn một chút kinh hỉ.
“Đại Uy Thiên Long!”
Bắt chước Pháp Hải, Đường trưởng lão dậm chân một phát, bay ngược về hướng Đông. Tốc độ bay chắc cũng có thể so sánh với t·ên l·ửa siêu thanh.
Ngộ Không, Bát Giới, Sa Tăng cùng Ngao Liệt không có gì làm, đành ngồi trước cổng chùa chơi bắn bi. Trò này mới học được từ sư phụ, giải trí cũng đỡ chán. Lúc đầu, cả bọn định đánh bài, nhưng cảm thấy đánh bài trước cổng chùa có hơi khiếm nhã, nên thôi đành chơi bắn bi vậy.
“Oành!”
Một viên đá to bị Ngộ Không “lỡ tay” bắn thủng nát bấy.
“Hầu ca! Huynh lại bắn trật rồi!”
“Aizzz! Khẹc khẹc! Tức c·hết lão Tôn! Không chơi, không chơi nữa!”
Hầu tử thật phiền muộn, dù chơi trò gì đi nữa, hắn cũng thua là thế nào? Nhìn Ngao Liệt đi, người ta mới tiếp xúc mới trò này thôi, vậy mà chỉ thua mỗi ván đầu, mấy ván sau toàn hạng nhất.
Cơ mà, ánh mắt tên này nhìn viên bi ngày càng kì lạ, giống như có thù vậy. Có khi, hắn đang tưởng tượng mấy viên bi tròn tròn này, là viên Dạ Minh Châu năm xưa, làm hắn hại hắn xa cơ thất thế cũng không chừng.
Đúng lúc này, từ phương xa, Đường Tăng cuối cùng cũng về tới, với hai tay đang khiêng… một dãy phòng của Từ Hàng Thiền Viện? Nếu nhìn không lầm, thì Kim Trì trưởng lão còn đang ngồi nhởn nhơ uống trà ở trong đó nữa phải không?
“Các đồ nhi, tránh qua một bên!”
Sư huynh đệ Ngộ Không nghe vậy, mỗi người liền bổ nhào qua một hướng. Tôn Hành Giả trợn mắt hốc mồm biểu thị: Các ngươi bắt chước lão Tôn có đúng không?
“OÀNH!”
Dãy phòng của Từ Hàng Thiền Viện rơi xuống, chắn trước cửa Bảo Lâm Tự. Chỉ chừa lại một lối đi, còn hẹp hơn mấy con hẻm ở thành phố, mà cò nhà trọ dẫn sinh viên năm nhất đi tham khảo nữa.
Chư tăng Bảo Lâm Tự đang dùng bữa chiều, thì bỗng cảm giác có chấn động như trời nghiêng đất sập, sư sãi ùa nhau xuống gầm bàn để trốn. Dư chấn qua đi, hoà thượng răng vẩu hớt ha hớt hải chạy vào báo:
“Không xong rồi, phương trượng! Phương trượng không xong rồi!”
Trụ trì Bảo Lâm Tự chui từ gầm bàn ra, sửa lại mũ miện ngay ngắn, quát:
“Nhảm nhí! Bần tăng không xong hồi nào?”
Hoà thượng răng vẩu rụt cổ nói:
“Xin lỗi phương trượng, sự tình gấp quá nên ta nói nhầm!”
“Nói đi, là có chuyện gì? Làm gì mà trời rung đất chuyển thế kia? Có địa chấn à?”
“Bẩm phương trượng! Ở trước cổng chùa, hoà…thượng… lang thang có… có…”
“Cuối cùng là có cái gì? Nói nhanh lên xem nào?”
“Hoà thượng lang thang ban sáng, khiêng theo một cái tự viện khác, chắn ngay trước cổng chùa ta ạ!”
“Cái gì? Ngươi đùa với bần tăng chắc?”
“Phương trượng không tin thì cứ ra đó sẽ biết!”
Trụ trì Bảo Lâm Tự nghe vậy, cũng bán tín bán nghi, lật đật chạy ra trước cổng ngó nghiêng. Phía sau, mấy tên hòa thượng tò mò cũng nối đuôi nhau chạy ra theo, xem có chuyện gì.
Ra tới nơi, thì thấy quả nhiên có một cái tự viện, chắn trước cửa chùa mình thật, làm mấy sư sãi nhìn nhau ngẩn tò te.
Tốp đi ra cửa sau vòng ngược lên, tốp thì nối đuôi nhau luồn lách qua khe hẹp, ra tới trước cửa của cái tự viện kia, ngó lên thì thấy đề: “Từ Hàng Thiền Viện”. Trụ trì Bảo Lâm Tự tức lắm, dẫn theo sư sãi, hùng hùng hổ hổ bước vào, định hưng sư vấn tội kẻ làm trò này thì bị một tên râu tóc đỏ chót và một thiếu niên tuấn tú chặn lại.
Sa Tăng nói:
“Các vị là ai? Đến đây làm gì?”
“Là ai? Đến đây làm gì? Cái đó ta phải hỏi các ngươi mới đúng! Ta chính là trụ trì Bảo Lâm Tự đây! Các ngươi là ai mà dám chắn trước cửa chùa của ta? Có biết chùa này là tự miếu của hoàng gia không?”
Trụ trì Bảo Lâm Tự quát.
Ngao Liệt thấy thế, bày ra một vẻ mặt nghi hoặc, hỏi:
“Nếu ngài thật là trụ trì Bảo Lâm Tự, thì ngài phải biết bọn ta chứ? Không phải là chính ngài đã cho phép bọn ta, tá túc lại trước cổng chùa của ngài sao?”
“Các ngươi…?! Các ngươi là bọn hoà thượng lang thang ban sáng?”
“Chính là bọn ta đây!”
Sa Tăng nhàn nhạt đáp lại.
“Ta… các ngươi…ta…”
Định nói thêm gì nữa, nhưng nhớ lại, quả thật là mình đã cho họ tá túc lại trước cửa thật, trụ trì Bảo Lâm Tự chỉ đành hậm hực bỏ về. Nhưng có thật là hắn bỏ qua không? Hiển nhiên là không rồi.
Ban đêm, trụ trì Bảo Lâm Tự cho người đập phá vách tường của Thiền Viện, nhưng kì lạ thay, đập cả đêm mà cả bọn chỉ phá được 1 lỗ nhỏ. Không tin tà, từ hôm đó trở đi, đêm nào cũng cho người tiếp tục đập phá, đến khi nào đánh sập tường thì thôi hoặc để thầy trò Đường Tăng biết khó mà rời đi.
Không biết thầy trò Đường Tăng chịu được bao lâu, chứ sư sãi Bảo Lâm Tự sắp hết chống nổi nữa rồi. Số là nhóm người Đường Tăng cũng ác lắm, ăn uống rất chi là khác thường. Cứ hễ giờ nghĩ ở bên Tự, là bên Viện lại nổi lửa nấu cơm. Cơm chiên, rau xào thơm phức, có khi nửa đêm họ cũng nấu cơm, làm chư tăng Bảo Lâm Tự phải mất ngủ.
Đó là chưa kể, khói bếp bên Viện cứ xông thẳng qua bên Tự, làm bên này ngày đêm mù mịt, cứ như chốn bồng lai tiên cảnh. Nhưng tiên cảnh này không thấy tiên khí đâu, chỉ thấy mắt mũi cay xè, sặc khói ho sù sụ.
Hôm đó, vì chịu hết nỗi, Trụ trì Bảo Lâm Tự mới ra Thiền Viện tranh luận cho ra lẽ. Vừa bước vào tới nơi, thì nghe Đường Tăng và Kim Trì đang đàm đạo.
Kim Trì sau khi ăn Cửu Chuyển Kim Đan, thực lực trực tiếp phóng thẳng lên Đại La Kim Tiên cảnh giới. Lại thêm ngày đêm nghiên cứu Bát Nhã Tâm Kinh, bây giờ có thể nói, nhìn bề ngoài khí chất còn “Thánh Tăng” hơn cả Đường trưởng lão.
Tuy nhiên, bởi vì bị giới hạn của thời đại, nên những kiến giải của Kim Trì vẫn chưa bằng Đường Tăng được. Đa phần là Kim Trì sẽ hỏi, còn Đường Tăng là người trả lời.
Trụ trì Bảo Lâm Tự chưa kịp nổi đóa, thì đã nghe được pháp môn tinh diệu. Thế là cứ ngồi xuống đó mà nghe giảng trong vô thức lúc nào không hay.
Tới khi Đường Tăng và Kim Trì luận đạo xong, quay sang nhìn chằm chằm, trụ trì Bảo Lâm Tự mới nhớ tới mục đích mình đi vào đây để làm gì. Nhưng nghe giảng nãy giờ, sân niệm trong lòng (cùng kiếp khí) cũng tán đi hết, rồi lại nhớ đến lời hoà thượng răng vẩu nói, trụ trì Bảo Lâm Tự liền biết mình gặp phải Thần Tăng rồi.
Dám hỏi, nếu chỉ là một hòa thượng bình thường, thì có ai vác được cả một tự viện trên vai? Nghĩ tới đây, sống lưng trụ trì Bảo Lâm Tự lạnh buốt, không biết quỷ tha ma bắt gì, mà lại khiến lão u mê suốt quãng thời gian qua như thế.
“Tiểu tăng bái kiến hai vị Thánh Tăng! Mong hai vị Thánh Tăng hãy rộng lòng tha thứ, cho lỗi lầm của tiểu tăng thời gian qua!”
Đoạn, trụ trì Bảo Lâm Tự bèn quỳ mọp xuống đất vái.
Đường Tăng cũng miễn cưỡng nhận một lễ này. Sau đó, Đường Tăng cùng Kim Trì trưởng lão nhìn nhau cười, đồng thanh hướng về trụ trì Bảo Lâm Tự, nói:
“Chúc mừng Phật hữu thoát kiếp nạn!” x2
Giữa lúc trụ trì Bảo Lâm Tự còn đang ngơ ngác, Sa Tăng đã tiến tới, đỡ hắn ngồi vào bàn. Sau đó, Đường Tăng giảng giải sơ lược chuyện mình đi thỉnh kinh phải gặp kiếp nạn, người trên đường hắn đi ngang đôi khi cũng chịu vạ lây. Tất nhiên, chuyện trụ trì Bảo Lâm Tự cũng nằm trong số đó, cũng được Đường Tăng khéo léo nhắc tới.
Mặc dù trong truyện không đề cập cụ thể, nhưng Đường Tăng nhớ mang máng, trong bản phim Tây Du Ký 1986, trụ trì Bảo Lâm Tự này, ngày sau sẽ bị con Thanh Sư giả làm quốc vương Ô Kê quốc đ·ánh c·hết. Lại thêm lúc vừa mới gặp, thấy kiếp khí vờn quanh trên đỉnh đầu hắn, Đường Tăng cũng nắm chắc bảy tám phần.
Bởi vậy, Đường Tăng mới bày chuyện ra, cho lớn thế này, vừa để t·rừng t·rị cái thói hách dịch của trụ trì Bảo Lâm Tự, vừa để giúp hắn độ qua một tử kiếp.