Cũng trong tối hôm đó, sau khi đã biết rõ ngọn ngành sự thật từ mẫu hậu, Thái Tử Ô Kê quốc tiếp tục bí mật đến vườn ngự uyển. Thấy trước cổng có thủ vệ nghiêm ngặt, Thái Tử bèn nhặt 1 cục đá lên, ném ra để đánh lạc hướng chúng.
Ai dè mấy tên thủ vệ này “không tuân quy củ” không những không đi chỗ khác thám thính tình hình như trong truyện của mấy lão thuyết thư hay kể, mà chúng còn đề phòng nghiêm ngặt hơn. Thái Tử lấy tay vỗ trán, thầm nghĩ đúng là mấy lão thuyết thư toàn bốc phét. Sau vụ này, hắn phải đi hỏi tội mấy lão đó mới được.
Giữa lúc Thái Tử đang lúng túng, không biết nên làm gì tiếp theo, thì hắn cảm giác có một bàn tay đang vỗ vai hắn. Thái Tử giật mình, quay đầu lại thì thấy thầy trò Đường Tăng đã đứng sau lưng hắn tự khi nào.
Thái Tử thở phào nhẹ nhõm, tra thanh gương đã rút ra được nửa nửa vào vỏ, đè thấp giọng thì thầm:
“Các vị đến từ khi nào vậy?”
“Đến từ sau cú ném thần sâu của ngươi đấy!”
Bát Giới chỉ vào cái u cục trên trán nói. Thì ra, lúc nãy mấy thầy trò nấp phía bên kia, sắp đắc thủ rồi, thì Bát Giới bị Thái Tử ném đá trúng đầu.
Thái Tử thấy vậy chẳng lẽ còn không biết chuyện gì xảy ra. Chỉ đành gãi gãi đầu cười ngượng ngùng. Kế bên, Ngộ Không đã nhịn cười đến đau cả ruột khỉ, Sa Tăng cùng Ngao Liệt thì lấy tay che miệng, nghiêng qua một góc khác, trước ánh mắt “c·hết chóc” của lão Trư.
Chốc sau, Đường Tăng vuốt vuốt chòm râu vô hình, nghiêm mặt nói:
“Thủ pháp của Thái Tử kém quá! Xem bọn ta đây!”
Nói rồi, năm thầy trò không biết từ đâu lấy ra mỗi người 5 viên đá, cũng tương ứng với năm tên thủ vệ bên kia (4 tên trực tại chỗ, 1 tên tuần tra xung quanh). Năm người, mỗi người 1 viên ném trúng lần lượt 5 tên, 4 tên trúng ngay huyệt đạo, ngã xuống b·ất t·ỉnh nhân sự.
Còn 1 tên nữa đâu? Hắn cũng té ngã xuống đất gào không thành tiếng, bởi vì hắn… bị Ngộ Không ném trúng hạ bộ. Đường Tăng thấy vậy cũng không đành lòng, ném thêm 1 viên nữa cho hắn b·ất t·ỉnh để giảm bớt nỗi đau.
Sau đó, cả bọn quay về Ngộ Không với ánh mắt: Vậy mà cũng khoe mình có Hoả Nhãn Kim Tinh!
Làm cho khỉ ta mặt đỏ sắp bằng cái mông đít. Nhưng cũng may, lúc nãy con khỉ này khống chế tốt lực đạo đấy. Nếu không, Đường bác sĩ chắc phải phẫu thuật gắn lại “bi” cho người ta.
Hạ gục 5 tên thủ vệ, cả đám nghênh ngang đi vào vườn ngự uyển lục lọi. Cũng không lâu lắm đã có kết quả.
“Sư phụ cùng mọi người lại đây xem! Ta cảm giác nơi đây có mạch nước ngầm, chắc là cái giếng đó!”
Ngao Liệt chỉ vào một ụ đất trồng chuối um tùm, nói.
Bát Giới tiến tới, bồ cào quét qua một cái, thì thấy quả thật, phía dưới lớp đất trồng chuối có 1 cái giếng bát giác, đã bị 1 tảng đá lớn chắn miệng lại. Sa Tăng tung cước, tảng đá lớn văng qua bên cạnh, để lộ ra giếng nước sâu hoắm.
Không chần chừ, ba tên đồ đệ nhảy xuống trước, Đường Tăng xách theo Thái Tử nhảy vào sau. Còn Ngao Liệt thì được cắt cử ở lại canh chừng.
Bởi vì ai cũng có thần thông, nên trong 1 khoảng thời gian, có thể đi lại dưới nước cũng như đi trên bờ. Riêng Thái Tử, được Đường Tăng đặc biệt “ưu ái” úp thẳng Vô Địch Kim Chung lên đầu hắn.
Đường trưởng lão còn tinh ý chuyển Kim Chung về trạng thái bán trong suốt, để Thái Tử thấy đường. Không nói thì thôi, chứ trông cũng khá ra dáng một thợ lặn thế kỉ trước, với cái mũ lặn thô sơ đấy chứ.
Lặn xuống được cũng khá sâu, mọi người đến một vùng nước rộng lớn, phía xa xa có tòa cung điện lộng lẫy, đề là “Thuỷ Tinh Cung”.
Nhóm người vừa bước tới trước cửa, thì đã có một Long Vương ra đón tiếp:
“Tiểu thần tham kiến Thánh Tăng, Đại Thánh, Nguyên Soái, Đại Tướng!”
“Khẹc khẹc! Ngươi là ai mà lại biết thanh danh của bọn ta?”
Ngộ Không nghi vấn.
Long Vương trình bày:
“Tiểu thần là Tỉnh Long Vương, tức là Long Vương của giếng này!”
“Thôi thôi! Long khí hoá hình thì bảo long khí hoá hình, Tỉnh Long Vương cái gì? Ngươi cho rằng bần tăng là con nít 3 tuổi chắc?”
Đường Tăng nói thẳng ra, khiến Long Vương cũng sững sờ 1 phen. Sau khi hồi thần lại liền nói:
“Thánh Tăng mắt sáng như đuốc! Tiểu Long cũng không phải muốn cố ý giấu diếm gì. Chỉ là bản thân tiểu long cũng không biết giải thích như thế nào để chư vị hiểu. Nên ta mới nói mình là Tỉnh Long Vương để mọi người dễ hình dung!”
Quả thật, đúng như lời Tỉnh Long Vương nói. Ngoại trừ Đường Tăng, tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả hai cựu thần tướng là Bát Giới và Sa Tăng, cũng không biết long khí hoá hình là cái gì. Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về Đường Tăng chờ giải thích.
Thế là cả bọn kéo nhau vào trong Thuỷ Tinh Cung, ngồi xung quanh bàn chờ Đường Tăng giảng giải.
Nhấp một ngụm trà, đặt chung trà xuống bàn, Đường Tăng giải thích:
“Tương truyền, vào thời viễn cổ, những triều đại có minh quân đức độ nhân từ, mang đến ấm no, an vui cho dân chúng, khi truyền được nhiều đời, long khí của triều đại đó, sẽ dần ngưng thụ thành một thực thể và sinh ra linh trí!”
“Chuyện này vốn không phụ thuộc vào nước lớn hay nước nhỏ, mà phụ thuộc vào đức độ của người cầm quyền. Cũng như, quá trình tiếp nối truyền thống, đức độ đó cho thế hệ sau phải được liền mạch. Nếu không, long khí sẽ thăng giáng liên tục, thậm chí đứt quãng, thì làm sao mà ngưng tụ lại được?”
“Bởi vậy, ở những nước lớn như Đại Đường, từ hiện tại trở về trước, vô số thời thịnh trị đã ra đời, thậm chí là thời Tam Hoàng Ngũ Đế, long khí thì dồi dào thật đấy. Nhưng bởi vì tham lam, tranh đấu không ngừng, tranh đoạt quyền lợi, mở rộng lãnh thổ, chiến sự liên miên. Các vương triều cứ cực thăng rồi cực giáng, long khí không thể ổn định được để hoàn chỉnh hoá hình thành thực thể, chứ nói gì đến sinh ra linh trí?!”
“Ấy thế mà 1 số nước nhỏ, lại có thể làm chuyện mà nước lớn như Đại Đường không làm được. Đơn cử như ở phương nam của tộc Bách Việt, có một đất nước tồn tại chỉ 18 đời vua, nhưng lại kéo dài hơn gần 2000 năm, tức là mỗi vị, trị vì hơn 100 năm. Đó là tính bình quân ra thôi, chứ ta không chắc là long khí đã thành hình từ khi nào.”
Lúc này Bát Giới ngắt ngang nói:
“Sư phụ nói sao ấy chứ, Tam Hoàng Ngũ Đế trì thế mấy ngàn, thậm chí là mấy mươi ngàn năm cũng bình thường mà, có gì lạ đâu?”
“Thế Tam Hoàng Ngũ Đế cảnh giới gì?”
Đường Tăng hỏi lại.
“Thưa sư phụ, là cường giả cảnh giới Chuẩn Thánh và Đại La!”
“Ừm! Họ là người tu hành, thực lực cao siêu. Nhưng 18 vị quân chủ mà ta nói, chỉ có 2 vị là người tu hành, còn lại chỉ là người thường mà thôi!”
“Cái gì? Người thường mà có thể trị vì lâu như thế? Sư phụ có chắc đó là thời gian trị vì chứ không phải tuổi thọ không?”
“Chính xác là thời gian trị vì! Còn tuổi thọ? Có lẽ đến bây giờ, một vài trong số họ vẫn còn ẩn cư ở đâu đó, lâu lâu ra giúp cháu con đánh giặc cũng không chừng!”
Bát Giới kinh ngạc như vậy cũng bình thường. Bởi vì, từ sau Tam Hoàng Ngũ Đế, các vương triều ở Trung Nguyên mới sản sinh ra long khí, long khí này có tốt có xấu. Tốt là những kẻ tu hành dù mạnh như Thánh Nhân, cũng không thể trực tiếp phương hại tới một quân chủ nhân tộc.
Tuy nhiên, nó có một điểm hại vô cùng chí mạng, đó chính là các vị quân chủ sẽ không thể tu hành. Điều đó đồng nghĩa với việc khó có thể kéo dài tuổi thọ. Chưa kể, bởi vì không tu hành, nên nhục thể phàm thai dễ bị long khí ảnh hưởng trực tiếp. Khiến cho thân thể mau suy nhược.
Bởi vậy, các đời quân chủ sau này chỉ có thể trị vì đến trên dưới 50 năm là cùng. Chưa kể, số lượng người còn tại vị tới ngưỡng đó, cũng chỉ đếm trên vỏn vẹn một bàn tay. Ấy vậy mà 18 vị hùng chủ sư phụ nói, lại có thể trị vì lâu và sống thọ tới như vậy?
“Khẹc khẹc! Long khí hoá hình này cụ thể có gì mà thần dị vậy sư phụ!”
Ngộ Không lúc này cũng thắc mắc hỏi.
Đường Tăng gật đầu nói:
“Con hỏi đúng trọng tâm rồi đấy! Long khí hoá hình này 1 khi đã hình thành, lại sinh ra linh trí, nó sẽ từ tốn, dẫn dắt những năng lượng ôn hoà từ ý chí, nguyện lực của thần dân, về tẩm bổ cho quân chủ. Bởi vì bản chất của long khí, cũng từ ý chí, nguyện lực của thần dân quy tụ về quân chủ mà ra chứ đâu?”
“Còn đối với long khí thông thường, không có tư duy để điều chỉnh cho phù hợp, nên có bao nhiêu năng lượng từ ý chí, nguyện lực thì nó tập hợp về hết. Đó chính là lý do khiến các quân chủ bị tổn hại cơ thể, tiêu giảm tuổi thọ. Giả sử, một người chưa qua tu hành, bị nhồi nhét lượng lớn linh khí ngoại lai vào cơ thể, kinh mạch, ngũ tạng như thế có chịu nổi không? Sống có thọ không? Ở đây cũng tương tự như vậy!”
“Đó là chưa kể, một khi đất nước đó đã sản sinh ra long khí có ý thức, cho dù có bị đô hộ, xâm lăng, bị nô dịch hàng thế kỷ, long khí đó vẫn không thể bị tiêu diệt, không bị thôn phệ bởi long khí của nước lớn. Ngược lại, nó sẽ ẩn mình để chờ ngày những minh chủ giáng thế, ‘như tiềm long xuất hải’ phò trợ cho minh quân, lấy lại độc lập, tự do cho đất nước, cho dân tộc đó. Mặc dù, sau này bởi vì thế hệ bị gián đoạn, nó sẽ không còn có thể hỗ trợ quân chủ chuyển hoá năng lượng được nữa.”
Mọi người tại đây kinh ngạc không thôi, sức người thường khi đoàn kết lại có thể làm được điều phi thường tới như vậy sao? Tỉnh Long Vương thì cũng gãi gãi đầu: ta sau này cũng sẽ lợi hại như vậy sao?
Đường Tăng giống như đọc được suy nghĩ của Tỉnh Long Vương, nên quay sang hắn nói:
“Đúng vậy! Chính bởi vì ngươi lợi hại như vậy, nên mới có kẻ muốn âm mưu thâu tóm quốc gia này, trở thành cái ‘mỏ’ đào nguyện lực cho hắn tu hành!”