Tây Du: 81 Kiếp Nạn Bị Chơi Hỏng Rồi

Chương 113: (Nạn 24) Cửu vĩ hồ oán khí ngút trời, mời Tinh Quân hàng thế phục yêu (kết)



Chương 113: (Nạn 24) Cửu vĩ hồ oán khí ngút trời, mời Tinh Quân hàng thế phục yêu (kết)

Nhưng mọi chuyện có thật là như vậy không? Hiển nhiên là không rồi.

“Nhị Liêm Thần! Ảo thuật này của ngươi cũng quá mạnh đi! Chúng ta đánh hắn tàn bạo như thế, mà hắn vẫn cười khằng khặc ấy!”

Ngộ Không gãi gãi tay, thích thú nói.

Trong khi đó, Nhị Liêm Thần chỉ có thể miễn cưỡng nặn ra một nụ cười méo xệch. Bởi vì hiện tại, Tả Luân Nhãn (Sharingan) của hắn, vẫn đang chảy máu không ngừng.

Quay trở lại đoạn hoả cầu đánh tới, dưới sự gia trì (buff sức mạnh) của Đường Tăng, hồi mã thương của Ngao Liệt không những không bại, mà đánh nổ hoả cầu, tạo thành một màn sương trắng (do nước bốc hơi). Ngao Liệt nhận lực phản chấn, đẹp trai chưa kịp mấy giây đã đập mặt xuống đất, mồm ngậm đầy đất cát.

Thấy có biến cố, Vương Linh Quan tất nhiên cũng nhìn qua. Chớp lấy thời cơ đó, từ trong màn sương trắng, Nhị Liêm Thần đột ngột chui ra, đối diện thẳng mặt mới Vương Linh Quan. Hắn lợi dụng thần diệu của Luân Hồi Nhãn (Rinnegan) trợ lực cho Tả Luân Nhãn (Sharingan) bật hết hỏa lực, cộng thêm Đường Tăng âm thầm gia trì thêm, dùng ảo thuật thôi miên Vương Linh Quan.

Quả nhiên, Vương Linh Quan trúng chiêu, đứng trơ ra đó cười lớn. Tới lúc, bị nhóm Ngộ Không, Dương Tiễn đánh cho rớt xuống đất, gõ cho đầu đầy u cục vẫn còn cười.

Còn Nhị Liêm Thần, vì dùng thuật thức lên một kẻ có cấp độ cao hơn mình quá nhiều, nên bị thuật thức phản phệ. Tả Luân Nhãn (Sharingan) của hắn chảy máu không ngừng. Thậm chí, có thể là sẽ không dùng được trong một khoảng thời gian.

Điều đó cũng không đáng lo lắm, quan trọng là bây giờ xử lý Vương Linh Quan làm sao đã.

Chuyện này có lẽ phải đến tay Đường bác sĩ, bác sĩ chuyên khoa nhà xác. Bước 1: đánh hắn tàn phế. Bước 2: phong cấm pháp lực. Bước 3: phong bế lục thức. Cuối cùng, là ném vào một xó xỉnh nào đó của Đại Thiên Ngân Bát, đợi khi nào cần dùng đến thì mang ra.

Chuyện ở đây đã xong, mọi người thở phào nhẹ nhõm. Trong khoảnh khắc nào đó, Đế Tân đi ngang qua cái đống tro tàn của Thương Vương thì khựng lại, hai mắt nheo thành hình lưỡi liềm, hắn nhìn Đát Kỷ hỏi:

“Ái phi, đây là cái gì?”

Đát Kỷ:…

Không biết bắt chước từ ai, nàng giả vờ không nghe, nghiêng đầu qua một bên huýt sáo. Đế Tân sầm mặt lại, đừng tưởng lúc mới ra hắn không thấy cái gì. Tức mình, hắn dùng sưu hồn đại pháp vào cái đống tạp nham đó, một đạo linh hồn yếu ớt, có bảy phần giống Đế Tân phiêu phù bay ra, chính là Thương Vương.

Thương Vương chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị Đế Tân hít một hơi, bay vào lỗ mũi, thôn phệ không còn một dấu vết nào. Cả hai dung hợp xong, Đế Tân mới hài lòng đánh ợ một cái, bá đạo vỗ vào mông Đát Kỷ, biểu thị nàng không cần giả vờ nữa.

Đát Kỷ ngượng ngùng hai má đỏ ửng, nép vào người Đế Tân như một con cáo nhỏ. Đường Tăng thấy cảnh này liền bực mình, rồi dường như nhớ tới điều gì đó, hắn nở một nụ cười gian trá.



Ngày hôm sau, ngay tại dưới gốc thần thụ, nhóm người Đường Tăng bị Đát Kỷ và Đế Tân trói lại. Gần đó là đông đảo thuyền viên của bọn Naruto, Natsu và Luffy, đang tất bật trang hoàng, như tổ chức một đám cưới ngoài trời vậy.

Đúng thật là như vậy, cô dâu chú rể của chúng ta là Natsu tiên sinh và Lucy tiểu thư. Cặp đôi “bạn thân” này, bị Yêu Cơ Đát Kỷ ép phải thành hôn, nếu không sẽ g·iết c·hết Đường thuyền trưởng, người có ơn với Natsu. Cả hai vừa giận, vừa xấu hổ, nhưng vì bảo toàn tính mạng cho đội thuyền của ân công, nên đành phải thỏa hiệp.

Cuối cùng, tới đoạn động phòng, Yêu Cơ Đát Kỷ giữ lời hứa, thả nhóm Đường Tăng ra, tự phong ấn mình vào một hòn đá. Trước sự ngạc nhiên của “quan viên 2 họ” Đường Tăng nở một nụ cười mãn nguyện, cùng đám người Ngộ Không tan biến khỏi giới này, về lại chân giới.

Bỡi lẽ, quy tắc kết thúc của giới này phải là: Yêu Hồ phải được phong ấn lại lần nữa.

Về phía Thiên Đạo Hồng Quân và Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề, thứ họ thấy là nhóm Đường Tăng kết hợp với nhóm người bản xứ, thành công giành được quyền khống chế Thương Vương (đã được Uế Thổ Chuyển Sinh). Sau đó, nhờ vào sự khuyên nhủ của Thương Vương, Thạch Kỷ đánh bại Vương Linh Quan, tự phong ấn mình lại.



“Cây Kim Tiên này các ngươi cầm về, mang lên Đâu Suất cung cho Lão Quân rèn lại 1 chút. Sau đó, đem đi tặng cho Văn Trọng, làm quà tạ lỗi với người ta. Ta nhớ không lầm, năm xưa Khương Tử Nha đánh gãy cây Thư Tiên, trong Thư Hùng Song Tiên của hắn, còn Lôi Chấn Tử, ngươi đập c·hết Mặc Kỳ Lân của người ta đúng chứ?”

Đường Tăng nói với ba người Dương Tiễn.

Lôi Chấn Tử ngại ngùng gật đầu, năm xưa thật là tuổi trẻ bồng bột a.

Thấy vậy, Đường Tăng an ủi:

“Mọi chuyện cũng đã qua rồi! Hiện tại, quan trọng là chúng ta phải kéo thêm càng nhiều người ‘chung chí hướng’ gia nhập phe cánh của chúng ta mới được. Thiết nghĩ, với sự trợ lực của Thiên Hỉ Tinh Quân, cũng không khó gì đâu!”

Đang nói chuyện, đột nhiên Đường Tăng nổi gai ốc, liếc qua thì đụng ánh mắt của Na Tra. Thì ra, là đứa nhỏ này đang dùng ánh mắt “chân thành” nhìn chằm chằm vào cái Phong Hỏa Luân “bánh xe bò” trong tay Đường Tăng. Thấy vậy, Đường Tăng mỉm cười lắc lắc đầu, đưa cho Na Tra, dặn:

“Đây đây! Cái này cho ngươi, nó bị thần lực của Vương Linh Quan ảnh hưởng, dẫn tới biến dị rồi. Mang về cho Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, rèn lại thành 1 cái Lôi Hoả Luân cho Tam Thái Tử dùng đi! Ta biết là gần đây lão đầu tử đó rất quan tâm tới các ngươi!”

“Đa tạ Thánh Tăng! Hì hì hì!”

Na Tra cười tít mắt nhận lấy bảo vật, cảm ơn Đường Tăng.

Ba người bọn hắn, ngoại trừ Lôi Chấn Tử, kể từ khi Khương Tử Nha trăn trối lúc t·rút h·ơi t·hở c·uối c·ùng, đã rất ít qua lại với sư phụ của bọn hắn. Cụ thể hơn là Thái Ất Chân Nhân và Ngọc Đỉnh Chân Nhân. Bởi vì bọn hắn cảm thấy, hai người đó dường như biến thành người khác, hay nói đúng hơn, là đã bộc lộ ra đúng bản chất thật của mình.



Thậm chí, Vân Trung Tử – sư phụ của Lôi Chấn Tử cũng lui về ẩn cư. Trước khi đi, cũng có căn dặn hắn, nên hạn chế qua lại với mấy vị sư thúc bá. Đoạn, còn thở dài để lại một câu “Những người đó đã không còn giống như xưa nữa rồi!”

Cho tới gần đây, 3 vị Thiên Tôn hoạt động sôi nổi hơn, Nguyên Thuỷ Thiên Tôn cũng quan tâm hơn, tới 3 tên đồ tôn trên danh nghĩa này. Ngài ta cũng căn dặn 3 người không nên tiếp xúc với Thái Ất và Nam Cực nữa.

Nguyên Thuỷ Thiên Tôn mặc dù cũng uy nghiêm, nhưng từ vị Thiên Tôn này, 3 người mới có được cảm giác quan tâm, ân cần dạy bảo của một vị sư tổ. Chứ không phải lạnh lùng, xa cách như Nguyên Thuỷ Thánh Nhân. Cho nên, 3 người cũng kính trọng vị sư tổ này lắm.

Lúc này, Đường Tăng mới quay qua Đế Tân cùng Đát Kỷ nói:

“Cám ơn Tinh Quân lần này đã xuống đây giúp ta giải nạn! Bần tăng cảm kích vô cùng!”

“Thánh Tăng sao lại nói lời ấy! Nếu không phải nhờ có ngài, phu phụ ta mới có cơ hội gặp lại, ta còn cám ơn Thánh Tăng không hết đây này!”

Cười cười một hồi, Đường Tăng nghiêm mặt lại nói:

“Tình hình của lệnh phu nhân hiện rất bất thường. Theo ta thấy, Tam giới hiện tại, chỉ có một người có thể trị hết. Thiết nghĩ các ngươi nên đến đó thì hơn!”

Đế Tân nghe vậy hớn hở hỏi:

“Là ai vậy Thánh Tăng?”

“Lê Sơn Lão Mẫu!”

“Lê Sơn Lão Mẫu?”

“Hoặc chính xác hơn là Thiện Thi của Nữ Oa nương nương!”

Nghe Nữ Oa nương nương, Đế Tân không những không vui, ngược lại hắn lộ ra vẻ đắn đo, ưu tư không thôi.

Biết là Đế Tân vẫn còn canh cánh chuyện Phong Thần năm đó. Hắn bị chư Thánh chèn ép, vậy mà Nữ Oa Thánh Nhân – Thánh Mẫu của nhân tộc, lại không lộ mặt chút nào. Đường Tăng thấy vậy, vội phân trần:

“Ta biết ngươi đang nghĩ gì! Nhưng ngươi cũng thông cảm cho nàng, nàng không phải không lộ mặt mà là không thể!”



Đế Tân nghi hoặc nhìn Đường Tăng, Đường Tăng thở dài nói:

“Các ngươi cũng biết, nàng mạnh nhất trong Lục Thánh, nhưng một mình nàng, sao chống lại được bốn người liên thủ? Nàng chỉ đánh Tây Phương Nhị Thánh được có mấy canh giờ, hai vị nào đó đang ung dung cưỡi trâu, cùng Cửu Long Trầm Hương Liễn tới cứu rồi! Chưa kể, trên đầu Lục Thánh, vẫn còn một vị nữa!”

Đế Tân nghe tới đây cũng hiểu ra, thì ra Thánh Mẫu không bỏ rơi nhân tộc, chẳng qua là nàng có nỗi khổ mà thôi. Chỉ trách nhân tộc quá nhỏ yếu, không thể chống lại được “đại thế”.

Khuyên nhủ Đế Tân xong, Đường Tăng lấy một mảnh lân phiến ra, xoay người qua chỗ khác, thì thầm trao đổi với ai đó. Xong xuôi, Đường Tăng dặn 2 người ở lại đây chờ, sẽ có người đến đón đi.

Trong khi đó, nhóm người của Dương Tiễn thì quay lại Liên Hoa Động. Áp giải bọn Thiên Binh, Thiên Tướng dưới trướng Võ Đức và Vương Linh Quan về trời, để cho Ngọc Đế xét xử.

Còn Đường Tăng thì cùng các đồ đệ quay trở lại Bình Đỉnh thôn.

Tại đây, Đường Tăng truyền lại cho Trùng Lanh Lợi (đom đóm tinh) 300 bài hát thiếu con… à nhầm, thiếu nhi. Truyền cho Quỷ Tinh Tế một cái tín vật, để hắn đi Vạn Thọ Sơn xin bái nhập Địa Tiên nhất mạch. Tạo tiền đề trong tương lai, 2 yêu có thể trở thành sơn thần, thổ địa nơi đây, giúp ích được nhiều hơn cho bà con.



Trong màn sương.

“Phu quân, cuối cùng thì mảnh vải rách này là từ quần hay áo chàng vậy? Ta chỉ cảm nhận được khí tức của chàng trên đó thôi!”

“Cái này… Đây là mảnh vải rách của chiếc quần lót, năm đó ta mặc lúc c·hết c·háy mà?”

“Cái gì? Sao lão già biến thái kia lại có được?”

“Chắc là nhân lúc thi hài ta chưa cháy hết, còn sót một chút vải…”

“Eo ơi ghê quá!”

“Hai người các ngươi có phải Đế Tân cùng Đát Kỷ không?”

“Cho hỏi tiên tử là…?”

“Lê Sơn Lão Mẫu sai ta đến đón hai người các ngươi về núi!”

“Đa tạ tiên tử!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.