Vương Linh Quan vừa hô lên, dưới đất hiện lên một đồ án pháp trận. Hắn mở túi ra, chín Nhân Trụ Lực rơi vào chín vị trí quan trọng của pháp trận.
Cùng lúc đó, trên trời cũng xảy ra hiện tượng Nhật Thực toàn phần. Bầu trời đen kịt lại, giơ tay không thấy được năm ngón.
Pháp trận sáng lên, nhóm người Đường Tăng đánh vào, thì bị nó hất ngã chổng vó. Chín Nhân Trụ Lực gào thét thống khổ. Có thứ gì đó từ trong người họ đang bị rút ra. Không có gì bất ngờ, đó chính là 9 con Vĩ Thú.
Pháp trận vụt tắt, chín con Vĩ Thú cũng theo lực hút của Nhật Thực dần bay lên trời. Dưới này, đ·ộng đ·ất dữ dội, khiến mọi người có cảm giác như hòn đảo này đang sắp lật úp lại thì phải?
Thật đúng là như vậy, toà đảo khổng lồ như cá voi bắt đầu trở mình, ai chạy được thì sống, ai không chạy được thì cũng tự hiểu.
Đường Tăng lấy ra Chư Hoả Huỳnh Đăng, chiếu sáng cả 1 vùng, để mọi người thấy đường tháo chạy ra thuyền. Nhóm Naruto cũng giải cứu những Nhân Trụ Lực đã hết giá trị lợi dụng xuống thuyền, rời xa hòn đảo.
Trong khi mọi người ra tới khu vực tương đối an toàn, thì bên kia, hòn đảo cũng hoàn thành việc “trở mình”. Bầu trời trong xanh, sáng sủa trở lại, 1 thần thụ khổng lồ, cao chọc trời sừng sững trước mặt mọi người.
Chín con Vĩ Thú lơ lửng trên không. Giờ đây, đang bị chín sợi rễ to lớn từ thần thụ trói lại, từ từ kéo gần tới thần thụ, mặc cho chúng gào thét, vùng vẫy.
Đường Tăng thấy cảnh này không khỏi siết chặt nắm đấm. Thời khắc này chỉ còn cách đó thôi, chỉ còn một cách duy nhất, được ăn cả ngã về không.
Đặt vững quyết tâm, Đường Tăng dậm chân, bay về phía thần thụ. Tuy nhiên, chín tên phản nhẫn lúc nãy do hỗn loạn, không có ai canh chừng đã trốn thoát, tiến tới chặn đường hắn.
Hơn nữa, có vẻ như chúng lại được Vương Linh Quan “bơm” thêm thần lực thì phải. Vì Đường Tăng thấy rõ ràng, khí tức bọn chúng đã mạnh hơn lúc nãy rất nhiều.
Không ngăn cản Đường Tăng được lâu, mấy tên phản nhẫn đã bị nhóm người Ngộ Không cùng Dương Tiễn ngăn cản ngược lại. Tạo khoảng trống để Đường Tăng tiếp tục tiến về phía thần thụ.
Vương Linh Quan dường như đã biết trước Đường Tăng sẽ tới đây, hắn đứng khoanh tay dưới gốc thần thụ, nói:
“Kim Thiền Tử, năm đó ngươi giúp đỡ Ngọc Đế lão nhi, bị chư Thánh bất mãn, ép ngươi nhập kiếp, có vẻ ngươi vẫn chưa khôn ra nhỉ?”
“Ta cùng Đế ca là huynh đệ tâm giao, bọn ta giúp đỡ nhau là chuyện thường tình! Hơn nữa, ta giúp Đế ca ‘tinh giản bộ máy’ diệt trừ ‘sâu mọt’ âu cũng là việc tốt cho chúng sinh!”
“Hừ! Ngươi toàn mạng trở ra khỏi đây đi rồi hẵng nói! Mặc dù pháp lực của ta, ta đã chia sẽ cho bọn kia hết rồi, nhưng nghĩa mẫu ta cũng sắp phục sinh. Các ngươi chờ c·hết đi! Còn ta sẽ trở về Thiên Đình, nói ra chuyện xấu của các ngươi và Ngọc Đế lão nhi cho Tứ Đế. Bọn ta sẽ có có để lão già kia xuống lăn khỏi ngai vị Chí Tôn. Cho dù bất kì ai lên thay thế, ta cũng sẽ được hưởng ‘phú quý’ theo!”
Vương Linh Quan nói.
Nhưng hắn không chú ý rằng, biểu hiện của mình hiện tại, đang dần trở nên rất giống với Võ Đức Tinh Quân lúc đó. Cũng phải thôi, những kẻ làm nhiều việc ác, khi nhập kiếp sẽ bị kiếp khí ảnh hưởng càng mạnh mà. Khôn lỏi đến đâu cũng không né được.
Đường Tăng quyết định không tranh cãi với tên này nữa, lẳng lặng nhìn thần thụ hoàn thành bước cuối cùng. Hoàn thành thôn phệ chín con Vĩ Thú, cởi ra phong ấn, hồi sinh cho 1 tồn tại vô cùng khủng bố.
Từ trong thần thụ, một nữ tử xinh đẹp diễm lệ, sau lưng có 9 cái đuôi đang bay múa bước ra. Chỉ một ánh mắt, một nụ cười của nàng, cũng đủ đề làm cả giang sơn điêu đứng.
Đối diện với ánh mắt đầy oán khí và sát khí của Thạch Kỷ, Đường Tăng cũng không yếu thế, đứng đó như 1 ngọn thần sơn vững chãi. Sau lưng, pháp tướng Lục Sí Kim Thiền chống lên, đối kháng với áp lực mà Thạch Kỷ tạo ra.
Nhìn thấy tình huống này, Thạch Kỷ cũng sửng sốt một chút mà thốt lên:
“Lục Sí Kim Thiền!? Là ngươi!?”
“Phước lành thay, cuối cùng ngươi cũng nhớ ra ta rồi Đát Kỷ!”
Đường Tăng nhàn nhạt nói.
Đúng vậy, con yêu hồ này chính là Đát Kỷ, được người đời phỉ nhổ với cái “mỹ danh” yêu cơ hoạ quốc ương dân.
Thấy tình hình có vẻ không đúng, Vương Linh Quan lo lắng sốt vó, hấp tấp nói:
“Nghĩa mẫu, đừng nhiều lời với hắn! Ngài mau mau g·iết hắn đi, chỉ cần g·iết hắn, chúng ta có thể quay về hiện thực rồi!”
Đát Kỷ không nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng liếc qua Vương Linh Quan một cái. Trong vài cái hô hấp, ánh mắt tuyệt mĩ ấy, đã đưa Vương Linh Quan tới được nơi lạnh lẽo nhất thế giới, khiến hắn không dám nói gì nữa.
Thấy Vương Linh Quan im lặng run cầm cập, Đát Kỷ mới quay lại, nói chuyện với Đường Tăng:
“Thì sao? Bổn cung nhớ, ta và ngươi đâu có giao tình? Với lại, bây giờ ngươi đã không phải là Lục Sí Kim Thiền, hung uy vô tận như năm xưa nữa rồi! Ngươi chịu được mấy đòn của ta?”
“Chắc là một hoặc không. Nhưng chuyện đó không quan trọng, quan trọng là ta muốn biết tại sao ngươi lựa chọn giúp hắn?”
“Được! Coi như bổn cung cho ngươi chút ân huệ! ‘Vị kia’ nói, chỉ cần ta g·iết được ngươi, thì ‘vị kia’ sẽ hồi sinh chàng ấy!”
“Hồi sinh? Ai? Trụ Vương?”
“Ừm!”
“Ha ha ha! Hắn…”
“Nghĩa mẫu! Người đừng lo, ta đã hồi sinh phụ thân cho ngài rồi!”
Vương Linh Quan đã lén đọc bức thư tín mà Nam Cực Trường Sinh Đại Đế viết cho Đát Kỷ, nên hắn cũng biết được phần nào nội dung trong đó. Khi đến giới này, hắn cũng đã tính tới việc nhóm người Đường Tăng nói sự thật cho Đát Kỷ, nên cũng đã đưa ra biện pháp ứng đối từ trước.
Thấy thời cơ đã đến, Vương Linh Quan nhanh chóng c·ướp lời Đường Tăng nói trước. Đoạn, hắn lấy một quyển trục ra, rồi kết ấn. Một thân ảnh từ trong đó bước ra, là một nam tử trung niên, khí thế oai phong, nhưng có phần nhợt nhạt. Không ai khác, chính là Thương Vương, phiên bản Sát Na Giới của Trụ Vương.
“Ái phi! Là nàng sao? Nàng đã sống lại rồi sao?”
Thương Vương thấy Đát Kỷ, liền không kìm được lòng, bước tập tễnh tới bên nàng.
Đường Tăng thấy cảnh này cũng không khỏi kinh ngạc, không ngờ tên Vương Linh Quan này cũng không phải dạng vừa. Nếu không nhầm, đây rõ ràng là Vương Linh Quan đã dùng Uế Thổ Chuyển Sinh thuật, để hồi sinh cho Thương Vương.
Đát Kỷ thấy Thương Vương, dù biết hắn rõ không phải là Trụ Vương thật, bây giờ lại càng không phải, nhưng sâu trong đáy mắt nàng, vẫn hiện lên 1 chút không nỡ. Bởi vậy mới nói, yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng là vậy.
“Thương… Thương Vương!”
Đát Kỷ có phần ngập ngừng nói.
“Ái phi, nàng hãy nghe lời Linh nhi đi, hãy g·iết c·hết tên Đường Tăng đó, ta sẽ đoạt xác hắn sống lại, chúng ta lại có thể ở bên nhau trọn đời trọn kiếp rồi!”
Âm thanh của Thương Vương như ma âm, không ngừng đánh vào tâm trí đang có hơi bất ổn của Đát Kỷ, khiến nàng dần bị dẫn dắt theo. Và rồi, chuyện gì đến cũng đến, ánh mắt của nàng nhìn về hướng Đường Tăng dần mang nặng sát khí hơn, lộ ra vẻ quyết tuyệt hơn.
“Đường Tăng! Ta phải xin lỗi ngươi rồi!”
Giọng Đát Kỷ dần trở nên khàn khàn, giống như cái hồi ở chân giới. Thần thái, ánh mắt cũng dần trở nên điên cuồng hơn.
Trên đầu nàng, oán khí, sát khí đã ngưng tụ thành thực chất. Sau lưng, chín cái đuôi cũng phóng ra, như chín cái mũi khoan nhọn đâm tới, toan xiên c·hết Đường Tăng.
Trước tình thế nguy cấp, Đường trưởng lão quyết định không giấu bài nữa. Lấy Ngũ Đạo Bì Lô Mũ ra, giơ về phía Đát Kỷ, cũng như chín cái đuôi đài đang lao tới, hét:
“Cửu Vĩ Hồ oán khí ngút trời, mời Tinh Quân hàng thế phục yêu!”
“Đường Tăng c·hết dịch, cuối cùng ngươi cũng chịu thả bản Tinh Quân ra ngoài!”
Một giọng nói trầm hùng như tiếng sấm, nhưng có phần hơi bất mãn thốt lên.