Cuối cùng cũng đến đảo trung tâm. Sau khi lên đảo, nhóm của Đường Tăng mới nhận ra là hình như mình đến trễ rồi.
Ở phía chiến trường chính, chín nhóm người lớn, đang bị một nhóm chỉ mười người đánh cho không có sức hoàn thủ.
Đường Tăng thấy vậy, liền giúp một ông lão băng bó đầy mình, đang nằm dưới đất đứng lên, hỏi:
“Lão bá, cho ta hỏi? Tình hình ở đây là như thế nào vậy?”
Ông lão có khuôn mặt âm nhu định không trả lời, nhưng không biết vì sao, thấy nụ cười “hiền hoà” của Đường Tăng, miệng lão không kìm lại được mà phân trần rằng:
“Một công hội tên là Akatsuki, đã giải thoát các phản nhẫn cực đoan của các làng khỏi nhà tù Impel Down. Bọn chúng đã âm thầm bắt mất chín Nhân Trụ Lực và mang đến đây. Mặc dù, kế hoạch đã bị các Làng Nhẫn Giả phát hiện, đến tận đây để đòi lại người. Tuy nhiên, bằng một cách thần kỳ nào đó, thực lực bọn chúng mạnh đột biến, hầu như bọn ta không địch lại được, nên mới ra thảm cảnh như vầy!”
“Những tên phản nhẫn đó gồm những ai?”
“Dương Tiện Pain – phản nhẫn đồng thuật của Làng Lá. Thân Công Công – phản nhẫn thuỷ thuật của Làng Nước. Lý Na Trát – phản nhẫn nhẫn cụ thuật của Làng Khói. Lôi Chấn Động – phản nhẫn lôi thuật của Làng Sấm. Khương Tử Thi – Phản nhẫn hoạt thi thuật của Làng Mây. Râu Đen Teach – phản nhẫn hắc ám thuật của Làng Cỏ. Cơ Thiếu Hoàng – Phản nhẫn ảo thuật của Làng Đá. Frieza – Phản nhẫn biến hình thuật của Làng Sương. Doflamingo – Phản nhẫn con rối thuật của Làng Cát.”
“Ngoài ra, còn có Thiên Long Nhân – Cơ Pháp, anh trai của Cơ Thiếu Hoàng. Hắn là một tên vô cùng khủng bố, được cho là đã nhận được truyền thừa của vương triều cổ đại. Rất có thể, chính hắn đã ban phát sức mạnh cổ đại cho những tên kia. Khiến bọn hắn mạnh lên như thế. Tên đội mũ trùm đầu kia, chính là hắn!”
Dừng một chút, ông lão mới nhận ra là mình đang nói hơi nhiều, đối với những kẻ mới gặp lần đầu, lão híp mắt lại hỏi:
“Rốt cuộc thì các vị là ai?”
“Bọn ta sao? Ta tên là Chí Phèo! Bọn ta là nhẫn giả làng Vũ Đại!”
“Chưa từng nghe qua!”
“Thế lão bá thì sao?”
“Ta là Danzo của Làng Lá!”
“Ừm! Cái tên rất hay! Thuyền viên Na Tra đâu? Mang lão bá này đi trải nghiệm dịch vụ ‘massage’ cá mập!”
“Yes sir!”
“Khốn kiếp! Các ngươi định làm gì? Thả ta ra, ta có thù oán gì với các ngươi?!”
“Xin lỗi! Chí Phèo không nói đạo lý! Chí Phèo chỉ cần lương thiện thôi, nhưng rất tiếc, ngươi không có lương thiện!”
Đường Tăng bày tỏ rất đáng tiếc, nói.
Đường Tăng đã dùng Tuệ Nhãn nhìn qua. Dưới lớp băng vải của lão già này, là chi chít những con mắt đủ thể loại, thần dị phi thường. Những con mắt đó, chính là hắn cho đồ sát cả gia tộc người ta, rồi c·ướp lấy, chứ tốt lành gì đâu.
Xử lý xong chuyện ở đây, nhóm người Đường Tăng đi thẳng vào chuyện chính. Chuyện chính, tất nhiên là xử lý cái bọn Akatsuki kia.
Chiến trường vốn đã hỗn loạn, nay có thêm nhóm người Đường Tăng nữa thì càng thêm rối rắm. Gia nhập chiến trường chính, Đường Tăng mới hiểu tại sao nhân lực của chín làng, lại bị vài tên phản nhẫn áp đảo như thế.
Sự thật là, họ liên minh kiểu quái nào mà “quân ta” cứ đánh “quân nhà”. Đúng vậy, có lẽ do ân oán nhiều đời tích tụ, những thành viên của liên minh chín Làng liên tục xảy ra xích mích, xô xát.
Lợi dụng chuyện đó, các thành viên của Akatsuki chỉ cần đứng ở ngoài châm ngòi, thổi gió, thì liên quân cũng sẽ vì mâu thuẫn mà tự động tan rã. Cuối cùng, các thành viên Akatsuki chỉ cần tiêu diệt từng bộ phận mà thôi.
Với sự gia nhập của nhóm người Đường Tăng, chẳng qua mấy chiêu, cuối cùng cũng bắt lại được nhóm người Akatsuki này. Nhưng Đường Tăng lúc này mới phát hiện ra, hình như có gì đó kì quái, chín phản nhẫn và một tên thủ lĩnh thì ắt phải là mười người mới phải. Mà hiện tại, ở đây chỉ có chín người?
Quan trọng là từ khi gia nhập chiến đấu, chẳng ai nhớ tới chuyện này cả, nói đúng hơn, là mọi người đã phớt lờ chi tiết này đi. Đường Tăng bước tới chỗ tên trùm đầu, lật mũ trùm đầu hắn lên, là một khuôn mặt lạ hoắc.
Đường Tăng hỏi:
“Ngươi là Cơ Pháp hay Cơ Thiếu Hoàng? Các Nhân Trụ Lực hiện tại đang ở đâu?”
Tên này trả lời lại bằng giọng khàn khàn:
“Kiệt kiệt kiệt! Ngươi đoán xem!”
“Bốp!”
Bát Giới ngứa mắt, giáng cho hắn một bạt tay đau điếng.
“Ta là Cơ Thiếu Hoàng! Các ngươi bị trúng ảo thuật của ta, nên nhìn ra chín người thành mười người! Người còn thiếu chính là ca ca của ta, Cơ Pháp. Hiện tại, huynh ấy đang mang chín Nhân Trụ Lực đi hiến tế cho Vĩ Thú Thần vĩ đại!”
Cơ Thiếu Hoàng như một bé ngoan khai ra hết một mạch.
Đường Tăng nhíu mày hỏi:
“Cơ Pháp hiện tại đang ở đâu?”
“Kiệt kiệt kiệt! Muốn gặp được Vĩ Thú Thần vĩ đại, thì phải hiến tế cho chín Vĩ Thú cho thần thụ. Nhưng trên đảo này rất nhiều cây, cây nào mới là thần thụ đây?”
“Bốp”
Lại 1 cái tát đau điếng, nhưng lần này là Sa Tăng.
“Thật ra thần thụ không ở trên đảo, mà nó bị lộn ngược xuống dưới đảo. Đó cũng là lý do vì sao đã từng có nhiều người bắt được chín Vĩ Thú, nhưng không tìm được thần thụ, mà không thể thực hiện được bước tiếp theo.”
Dương Tiễn sửng sốt nói:
“Không xong rồi Thánh Tăng! Như vậy thì chúng ta đã bị lừa rồi! Phải quay ngược lại bờ biển thôi!”
Cơ Thiếu Hoàng nghe vậy thì cúi thấp đầu xuống, khoé miệng dâng lên 1 nụ cười “tà mị”:
“Kiệt kiệt kiệt! Các ngươi đã chậm 1 bước rồi!”
“Bốp”
Lần này là Dương Tiễn, thực sự là hắn rất chán ghét cái điệu cười của tên này.
Đường Tăng thì chỉ nhẹ nhàng nói:
“Chưa chắc đã trễ đâu! Thuyền viên của ta đến tận tám người. Nhưng ngươi đếm xem, ở đây có mấy người?”
“1, 2, 3, 4,…7?”
“Bốp”
Tất cả mọi người nhìn về phía Lôi Chấn Tử, ý hỏi: sao ngươi lại đánh hắn? Lôi Chấn Tử xấu hổ gãi gãi đầu nói:
“Ta… ta lỡ tay!”
Bỏ qua chuyện đó, Đường Tăng ý vị thâm trường nhìn Cơ Thiếu Hoàng, mỉm cười, nói:
“Đúng vậy! Ở đây chỉ có bảy người thôi!”
Thì ra, Na Tra đi quăng Danzo xuống biển vẫn chưa về. Tất nhiên, lúc đầu Đường Tăng cũng đã phát hiện ra có vấn đề, nhưng hắn không biết cụ thể là gì thôi. Thế là, hắn đã bí mật cho Na Tra trở về bờ biển, đề phòng có tập kích bất ngờ, nhưng không ngờ lại chờ được 1 con cá lớn.
Di chuyển đến phía bờ biển, quả nhiên thấy Na Tra đang giằng co với 1 tên đội mũ trùm đầu khác. Trên lưng tên đó còn đang vác 1 cái túi to, khả năng cao là nhẫn cụ hệ không gian, phong ấn chín Nhân Trụ Lực trong đó.
Bất ngờ là nhóm Luffy, Natsu, Naruto cũng đang ở đó, hỗ trợ Na Tra t·ấn c·ông tên trùm đầu kia.
Thấy nhóm người Đường Tăng ra tới, 2 bên tạm thời đình chiến. Na Tra chạy lại Đường Tăng nói:
“Chính là hắn đó thuyền trưởng!”
“Ừm! Thuyền viên Na Tra làm rất tốt!”
Đường Tăng nhón chân, xoa xoa đầu Na Tra khen ngợi.
Nhóm của Luffy cũng tập trung qua đây chào hỏi 1 chút. Đường Tăng hỏi vì sao họ có mặt ở đây, thì Luffy bảo là ca ca hắn, Hoả Quyền Ace là Nhân Trụ Lực của Làng Khói. Còn mẹ Naruto là Nhân Trụ Lực của Làng Lá, cha của Natsu là Nhân Trụ Lực của Làng Mây đã bị Akatsuki bắt đi. Bọn hắn nghe tin dữ, nên quay về đây cứu người.
Đường Tăng gật đầu, biểu thị đã hiểu, sau đó, quay sang phía bên kia, cao giọng nói:
“Cơ Pháp! Hay nói đúng hơn là Linh Giác hoặc Vương Linh Quan nhỉ? Thần lực ngươi chia cho bọn người này không ít, ngươi chắc cũng không còn được bao nhiêu, ngươi đã hết đường chạy rồi!”
Người khi giở mũ trùm đầu ra, quả nhiên chính là gương mặt quen thuộc đó. Theo truyền thuyết của giới này, Thương Vương và Thạch Kỷ còn có một người con là Linh Giác.
Linh Giác tận mắt chứng kiến cảnh anh trai Lục Đạo Tiên Nhân, làm điều bất hiếu với phụ mẫu, nên thề sẽ g·iết hắn bằng mọi giá. Nhưng không ngờ, Lục Đạo Tiên Nhân đã bị trời phạt đ·ánh c·hết. Thế là, Linh Giác chỉ còn nuôi nguyện vọng thu thập lại chín cái đuôi cho mẫu thân, giải thoát cho bà.
Gần đây, hắn thức tỉnh ký ức của Vương Linh Quan, lại càng quyết tâm phải làm chuyện đó. Cởi bỏ phong ấn cho mẫu thân hắn, kết thúc cốt truyện ở giới này, quay về thực tại.
“Đường Tăng! Ngươi cũng thừa biết, nếu không cởi bỏ được phong ấn của mẫu thân ta, chúng ta đều sẽ không về được!”
“Đúng vậy! Nhưng bần tăng không thích bị động! Ngươi giao lại chín Nhân Trụ Lực đây, ta làm theo cách của ta!”
“Hừ! Nằm mơ đi!”
Vương Linh Quan khịt mũi nói.
Đường Tăng khoanh tay, ngậm một cái bánh quế trong miệng, vờ như đang “phun mây nhả khói” nói:
“Ngươi đừng cố chấp nữa! Tam Vĩ thật, đã bị bọn ta đánh tráo từ lâu rồi!”
Chuyện là trước đó, công hội của nhóm người Đường Tăng nằm ở Làng Sương. Vì đề phòng bất trắc, nên họ đã âm thầm tập kích Nhân Trụ Lực của Tam Vĩ, b·ắt c·óc luôn tên đó cho chắc ăn.
Vương Linh Quan nghe xong thì làm ra 1 bộ rất ngạc nhiên, sau đó phá lên cười:
“Ngươi nghĩ ta không biết chuyện đó à? Ngươi có chắc tên đó thật là Nhân Trụ Lực của Tam Vĩ không?”
Đường Tăng nhíu mày hỏi lại:
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Ngươi không nghĩ là tên đó đã bị người của ta đánh tráo rồi sao?”
Đường Tăng nghĩ tới điều gì, thả Nhân Trụ Lực của Tam Vĩ từ Ngũ Đạo Bì Lô Mũ ra. Quả nhiên, tên này nhìn Đường Tăng cười gian trá, rồi biến thành bộ dạng khác. Chính là Frieza – Phản nhẫn biến hình thuật của Làng Sương! Thuật biến hình của tên này khủng bố vậy sao?
Đường Tăng quay sang bên kia, đánh 1 đạo chưởng lực vào tên “Frieza” đang bị trói. Quả nhiên, tên đó liền hiện nguyên hình là 1 cương thi, do Khương Tử Thi và Doflamingo điều khiển. Phải nói là thuật thức của mấy tên này cũng không phải dạng vừa, lại thêm Đường Tăng không có chú ý kĩ, nên mới sơ sót như thế.
Vương Linh Quan cười đắc ý nói:
“Làm sao? Có kinh hỉ không? Ta vào thế giới này không biết bao nhiêu năm, thế lực của ta đã trải rộng khắp chín làng rồi. Chỉ 1 động tác nhỏ của các ngươi, mà muốn qua mắt được ta sao?”
Đường Tăng thở dài, lần này quả thật là không còn cách nào. Thời gian chênh lệch, đến trễ hơn người ta không biết bao nhiêu năm. Người ta bố cục hết cả rồi, chỉ đợi mình nhập hố nữa thôi.
“Như vậy, ngươi là đang chờ thứ gì sao? Mọi người, còn không mau động thủ!?”
Đường Tăng híp mắt nhìn Vương Linh Quan ra hiệu lệnh.
Đơn giản là vì tên này đã nắm hết quyền chủ động, nhưng vẫn cố nói nhảm để câu giờ, chắc chắn là vẫn còn đợi điều gì đó. Bây giờ c·ướp lại chín con Vĩ Thú, chắc là vẫn còn kịp.