Theo giọng nói, một nam tử trạc độ tứ tuần, nhưng vẫn phong độ ngời ngời, râu hùm, mặt én, mài ngài, vai năm tấc rộng, lưng 10 thước cao hiện ra, đứng chắn trước người Đường Tăng. Vị này chính là Thiên Hỷ Tinh – Tinh Quân thuộc Đẩu Bộ Quần Tinh, là một cát tinh, đại diện cho điềm lành, vui vẻ, tiệc tùng cưới xin.
Nhưng Thiên Hỉ Tinh Quân mạnh hơn Đát Kỷ chăng? Không! Vậy Tinh Quân sẽ đem lại may mắn cho Đường Tăng, khiến Đát Kỷ đánh hụt hoặc là tự sặc nước bọt c·hết chăng? Không!
Vậy Đường Tăng gian nan mang ngài đấy theo để làm gì? Rất đơn giản, bởi vì vị này chính là Trụ Vương – Đế Tân. Thì ra, hôm đó Tuệ Nhãn phát động, Đường Tăng thấy được một đoạn ngắn tương lai, bản thân mình bị chín đuôi của Đát Kỷ xiên c·hết.
Mặc dù không biết tại sao Đát Kỷ lại còn sống, khi nào xuất hiện, thực lực ra sao. Nhưng sau khi hắn và Độn Khứ trao đổi, đưa ra kết luận, nếu thật sự tương lai sắp tới gặp Đát Kỷ, thì chỉ có thể mời hết những “khắc tinh” của nàng Dương Tiễn, Na Tra, Lôi Chấn Tử và đặc biệt là Thiên Hỉ Tinh – Đế Tân, mới có thể “hàng phục” nàng.
Đát Kỷ thấy người đứng trước mặt liền kinh hoảng tột độ, vội vàng rút chín đuôi đang trên đà công tới về, bất chấp pháp lực nghịch loạn có thể làm nàng nội thương. Không biết vô tình hay cố ý, lúc chín cái đuôi rút về, cũng vừa hay đụng trúng thân xác Uế Thổ Chuyển Sinh của Thương Vương, khiến cho hắn tan thành mây khói.
“Đại Vươnggggg~!”
Đát Kỷ thu hết oán khí, sát khí trên người lại. Nàng ta lắc mình hoá thành 1 mỹ nhân yếu đuối, nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, 2 mắt ngấn lệ, chạy chậm tới, nhào vào lòng Đế Tân. Tình yêu đáng sợ thật!
Đế Tân thấy mỹ nữ như ngọc trong ngực mình, cũng không tin được sự thật trước mắt, giọng run run, bối rối hỏi:
“Ái phi? Là nàng thật sao? Nàng vẫn chưa c·hết sao? Tốt quá! Tốt quá rồi! Đây có phải là mơ chăng?”
“Đại Vương! Thật là chàng sao? Chàng vẫn còn sống sao? Hức hức! Đại Vương có biết, th·iếp thân đã chờ chàng rất lâu rồi không?”
Đường Tăng thấy cảnh này, không khỏi gãi gãi đầu nói:
“Uây! Hai vị có gì từ từ nói, sao ta có cảm giác như hai người là kẻ thù của nhau vậy? Vừa gặp đã hỏi tại sao đối phương chưa c·hết?”
Đế Tân cùng Đát Kỷ nghe vậy, mới phát hiện câu nói của mình có vấn đề, bèn xin lỗi đối phương rối rít, còn Đường Tăng là ai thì họ không biết.
Hai người vuốt ve an ủi nhau 1 hồi, Đường Tăng ở kế bên nghe trộm, cũng tóm lược được đầu đuôi câu chuyện như sau:
Năm đó, sau khi Triều Ca thất thủ, Trụ Vương và Đát Kỷ bị ép tự thiêu trên Trích Tinh Lâu. Đát Kỷ vì người yêu, giây phút cuối đã hi sinh hết phần lớn tu vi và chín cái đuôi của mình, dùng bản mệnh thần thông, định bảo trụ tính mệnh cho Trụ Vương. Tuy nhiên, vì lúc đó Đát Kỷ đã sức cùng lực kiệt, nên thuật pháp bị gián đoạn.
Cho tới khi chân linh của Đế Tân được sắc phong thần vị. Lúc đó, theo sự ảnh hưởng của Phong Thần Bảng, thuật pháp bắt đầu khởi động lại, tái tạo lại nhục thân cho Đế Tân. Trong khi, Phong Thần Bảng cũng đang trọng tố cho hắn một bộ thân thể khác.
Vì vậy, có thể coi Đế Tân là một trường hợp vô cùng đặc biệt. Một vị chính thần trong danh sách 365 vị chính thần, vừa có nhục thân thành thần, vừa có chân linh thành thần. Cũng may, lúc đó hắn nhanh trí, trước khi ánh sáng loá mắt của Phong Thần Bảng chiếu xuống kịp rút đi, hắn đã giấu đi một cái nhục thân của mình, mới không bị ai phát hiện.
Hiện tại, đứng ở đây, chính xác là Đế Tân. Còn một bản thể khác, là Thiên Hỷ Tinh Quân, được Đế Tân luyện thành thân ngoại hoá thân, vẫn đang ở Thiên Đình cặm cụi làm việc.
Về phía Đát Kỷ, nàng cứ tưởng mình đ·ã c·hết trong ngọn lửa hôm đó, nhưng bất ngờ, lại được Thái Thanh Thánh Nhân cứu ra. Thánh Nhân an bài nàng ở nơi hiện tại, để nàng trở thành một trong những kiếp nạn sau này, cản trở Tây Phương đại hưng, lập công chuộc tội.
Thánh Nhân còn nói, chỉ cần nàng chờ đủ lâu, thì cũng sẽ chờ được kiếp sau của Đế Tân tái sinh. Khi đó, nàng cũng đã công đức viên mãn, hai người lại có thể ở bên nhau. Thế là nàng liền tin sái cổ, cứ ở đó đợi mãi, đợi mãi. Cho đến khi nhận được phong thư hôm trước của Nam Cực Trường Sinh Đại Đế.
Nội dung lá thư đại khái nói rằng: hiện tại Thái Thanh Thánh Nhân đã không còn ở Tam Giới nữa, giao ước của nàng và Thánh Nhân sẽ do Nam Cực thay mặt. Đồng thời, hắn còn hứa, sau khi nàng giúp Vương Linh Quan bố trí xong kiếp nạn, hắn sẽ phục sinh Đế Tân ngay cho nàng, không cần nàng phải đợi lâu.
Đường Tăng nghe tới đây hơi nghi hoặc, hỏi:
“Nữ Oa nương nương không cứu ngươi sao? Nàng không có nói cho ngươi là Đế Tân thành thần à? Chuyện những ai đã được đề tên lên bảng, ta nghĩ các Thánh Nhân đều biết cả chứ?”
“Tại sao Nữ Oa Thánh Nhân phải cứu ta? Phải nói cho ta chuyện Đế Tân thành thần?”
Đát Kỷ khó hiểu hỏi lại.
Đường Tăng truy vấn một hồi thì mới biết. Năm xưa, bởi vì Tây Phương Nhị Thánh truyền bá những tín điều u mê, làm cho dân chúng không chịu làm lụng, cứ suốt ngày cúng bái họ để cầu mong “không làm mà có ăn”.
Đế Tân biết được sự tình thì tức giận vô cùng, nên đề thơ luận tội Tây Phương Nhị Thánh trong ngày vía của họ. Hai Thánh biết tin tức lắm, liền cho người đi náo loạn khắp nơi, rồi truyền bá với thiên hạ là Đế Tân đề dâm thơ với Nữ Oa nương nương. Nói hắn là hôn quân vô đạo nên thế gian mới lắm tai ương.
Còn Đát Kỷ, năm xưa là tộc trưởng Thiên Hồ tộc, chẳng may bị kẻ thù ám toán trọng thương, biến thành 1 con hồ ly trắng chạy trốn, rồi ngất lịm trong rừng. May sao, Đế Tân lúc nhỏ đi săn gặp được, cứu giúp nàng, chăm sóc nàng mạnh khoẻ rồi thả đi.
Sau này, nghe tin Trụ Vương tuyển thêm phi, nàng mới thế cho Tô Đát Kỷ, vào cung báo đáp ân công (còn Tô Đát Kỷ thật thì đi đâu, làm gì, thì không ai biết). Chuyện là như vậy, nhưng sau này, lại bị “ai đó” tuyên truyền rằng, nàng là yêu cơ do Nữ Oa phái xuống, hoạ loạn Triều Ca, làm hao mòn khí số nhà Thương.
Nói mới để ý, không biết từ lúc nào, nhóm Tôn Ngộ Không và Dương Tiễn đã đánh bại bọn phản nhẫn, về đây chế phục Vương Linh Quan. Rồi cùng nhau tụ tập lại, nghe Đát Kỷ và Đế Tân kể chuyện xưa.
Đế Tân nhìn mấy tên “kẻ thù cũ” bây giờ là đồng liêu mới, thở dài nói:
“Các ngươi không biết đâu, Nhị Thánh vì không từ thủ đoạn, gieo rắc đủ loại tai hoạ xuống Triều Ca. Cốt là để cho đúng với cái truyền ngôn hôn quân vô đạo, làm đất trời oán giận, giáng t·hiên t·ai trừng phạt Triều Ca về ta, do bọn hắn tung ra.”
“Trích Tinh Lâu là chủ kiến của Hoàng Quý Phi, xây lên để quan sát tinh tượng, dự đoán thời tiết, t·hiên t·ai. Tửu Trì quái quỷ gì, thực ra đó là hồ nước quy mô lớn, ta xây để tích trữ nước cho Triều Ca chống hạn. Còn thứ gọi là Nhục Lâm, thực chất là phương pháp phơi khô thịt để bảo quản, do Khương Hoàng Hậu nghĩ ra. Bọn ta thí điểm, để truyền thụ cho con dân chống chọi qua mùa giá rét.”
“Riêng Sái Bồn với Bào Lạc, thì đúng là những công cụ t·ra t·ấn thật. Nhưng ta dùng nó để hành hình những tên quan lại t·ham ô·, ăn uống trên xương máu, trên sự khổ nạn của bá tánh. Cốt là để răn đe những kẻ khác! Chứ không phải để ta thoả mãn cái thú vui bệnh hoạn như lời đồn!”
Na Tra lúc này cũng mở miệng hỏi:
“Như vậy, c·ái c·hết của Khương Hoàng Hậu, Hoàng Quý Phi, Tỷ Can, Thương Dung ngươi giải thích như thế nào?”
Đế Tân nghe vậy, cũng phân trần:
“Chuyện của Khương Hoàng Hậu… không biết nàng bị làm sao, bỗng như biến thành kẻ điên loạn. Nửa đêm cầm dao, xông vào tẩm cung, đâm ta một nhát. Cũng may, trái tim ta nằm ở bên phải, lại nhờ có Đát Kỷ kịp thời cứu giá nên không c·hết. Ta nhịn đau, cố lay nàng tỉnh dậy. Khi đó, ta thấy rõ ràng có 2 con cổ trùng, từ trong mắt nàng chui ra. Nàng ấy hoảng sợ, tự móc mắt mình, rồi cứ thế mà c·hết bất đắc kì tử!”
“Hoàng Quý Phi càng quỷ dị hơn. Nàng ấy không nói không rằng, tự trèo lên Trích Tinh Lâu nhảy xuống c·hết tươi. Còn Tỷ Can hoàng thúc cùng Thương Dung thừa tướng, vốn rất ủng hộ ta việc diệt trừ tham quan, nhưng bỗng nhiên hôm đó, hai ngài ấy lại ra sức bảo vệ cho hai tên cẩu quan t·ham ô·. Một người tự moi tim ra để làm tin, một người đập đầu vào cột trụ t·ự v·ẫn để phản đối ta!”
“Ngươi nói xem, những chuyện có trùng hợp quá không chứ! Ha ha ha!”
Đế Tân cười, nhưng khoé mắt lại bất giác chảy từng giọt lệ mặn chát. Thử hỏi, những người thân bên cạnh ngươi, lúc ngươi bị hoạn nạn, họ luôn nhiệt tâm giúp đỡ. Đến lúc họ bị ám toán, ngươi chỉ có thể trơ mắt nhìn họ c·hết đi là cảm giác gì?
Lôi Chấn Tử đánh bạo hỏi thêm 1 câu nữa:
“Vậy tại sao các ngươi lại g·iết đại huynh ta, băm huynh ấy ra thành thịt viên, còn bắt phụ thân ăn vào nữa?”
Đát Kỷ thay Đế Tân trả lời:
“Ý ngươi là tên ngụy quân tử Bá Ấp Khảo? Hừ! Hắn nửa đêm lẻn vào phòng của bổn cung, buông lời khốn nạn, kêu ta cho người g·iết Cơ Xương, để khi hắn về Tây Kỳ có thể danh chính ngôn thuận lên thế ngôi. Rồi hắn còn xúi giục ta ra sức hoạ loạn triều cương, để hắn có cớ, hợp quân tiến đánh Triều Ca, hứa hẹn sau này đại sự thành công, phong cho ta làm vương hậu.”
“Phi! Ta đã coi như chưa từng nghe gì, đuổi hắn ra ngoài. Ấy vậy mà hắn còn dám nói lời dâm tiện với bổn cung, uy h·iếp để giở trò đ·ồi b·ại với bổn cung, ta tát một tát đ·ánh c·hết hắn có gì sai? Còn chuyện băm ra làm thịt viên gì đó là nhảm nhí! Bổn cung không rảnh làm mấy chuyện đó. Ngày đêm phụ giúp Đại Vương phê duyệt tấu chương, ban đêm ta còn không có giờ ngủ đây này!”
Đế Tân lúc này cũng nói thêm:
“Những năm tháng đó, khổ cực cho ái phi cùng hai vị lệnh muội, Ngọc Mỹ Nhân (Ngọc Thạch Tỳ Bà Tinh) và Hồ Hỉ Mỵ (Cửu Đầu Trĩ Kê Tinh). Bởi vì ta sợ các trung thần khác sẽ bị hãm hại, không dám dùng người. Đát Kỷ biết được, mới nhờ các nàng hỗ trợ ta một số việc. Không ngờ, các nàng vẫn không thoát khỏi c·ái c·hết cùng ta. Là ta nợ các nàng một lời xin lỗi!”
“Thì ra là như vậy! Thì ra, trước khi c·hết, Khương sư thúc nói với bọn ta, chúng ta đã bị lừa rồi là thật!”
Dương Tiễn thất hồn lạc phách nói, Na Tra, Lôi Chấn Tử đứng kế bên cũng cúi đầu ủ rũ.
Đế Tân ra dáng trưởng bối, vỗ vai họ nói:
“Thôi được rồi! Dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi. Với lại, đâu chỉ mình các ngươi bị lừa? Đừng tự trách bản thân mình quá!”
“Bây giờ chưa chém, còn chờ đến khi nào?”
Bỗng nhiên, Đường Tăng chợt quát.
Khúc mắc lớn nhất hiện tại trong lòng đã được giải đáp, tâm tư Dương Tiễn, Na Tra, Lôi Chấn Tử thông suốt, hai mắt bừng sáng, đồng thanh hô:
“Chém!” x3
Ba viên Xá Lợi của ba người lần lượt bay ra, ký thác vào 3 tên phản nhẫn Dương Tiện, Lý Na Trát, Lôi Chấn Động đang b·ất t·ỉnh nhân sự. Thấy 3 viên Xá Lợi thành công ký thác vào 3 người, Đường Tăng gật gù, vuốt râu “vô hình” vô cùng đắc ý.
Quả nhiên, hắn đoán không lầm, thế giới này có sự trộn lẫn của Na Tra Truyền Kỳ nữa. Bởi vì rõ ràng, tạo hình của Dương Tiện, Lý Na Trát, Lôi Chấn Động, Khương Tử Thi, Thân Công Công chính là tạo hình của Dương Tiễn, Na Tra, Lôi Chấn Tử, Khương Tử Nha và Thân Công Báo của Na Tra Truyền Kỳ chứ gì nữa?
Có khi, cái thế giới tạp nham này, được hình thành từ những giấc mơ quái gở của bản thân Đường Tăng cũng không chừng. Thử hỏi, ngoài hắn ra thì ai biết được những nhân vật như Naruto, Luffy, Natsu? Hoặc là Độn Khứ? Tên này cũng khả nghi lắm, thường ngày hắn ngủ nhiều nhất.
“Đừng chụp mũ lên đầu ta! Dạo này ta bận rồi, không có rảnh như ngươi nghĩ!”
Giọng Độn Khứ vang lên trong đầu Đường Tăng.
Quay trở lại vấn đề, từ những suy đoán đó, Đường Tăng nảy ra ý tưởng truyền thụ chém tam thế thân chi pháp, cho 3 người Dương Tiễn. Hơn nữa, quả nhiên…
Nghĩ tới đây, Đường Tăng nhìn ba người Dương Tiễn, cũng như hai phu phụ Đế Tân, nói thầm: Quả nhiên, những nhân vật chính của lượng kiếp trước, có thể sống tới nay, phúc đức sâu dày, đã sinh ra 1 chút “Độn Khứ Kỳ Nhất” đặc tính. Kết nạp họ vào “Hội Phản Tặc” của ta, đại kế sau này, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn nhiều.
Đoạn, ba hoá thân đồng loạt đứng lên chào bản thể:
“Hiện tại thi Thiên Lôi Thần, xin ra mắt bản thể!”
“Hiện tại thi Tam Thái Tử, xin ra mắt bản thể!”
“Hiện tại thi Nhị…”
Tới Nhị Lang Thần, Ngộ Không không biết do bị Đường Tăng ảnh hưởng hay sao (Đường Tăng hay gọi đùa Dương Tiễn là Nhị Liêm Thần) mà hắn bật thốt lên:
“Nhị Liêm Thần!”
Thế là hiện tại thi của Dương Tiễn, cũng bị “liệu” theo, tự xưng danh là:
“…Nhị Liêm Thần xin ra mắt bản thể!”
Dương Tiễn:…
“Con khỉ c·hết dịch! Ăn 1 chém của bản Chân Quân!”
“Khẹc khẹc! Dương Tiễn huynh đệ đừng giận, lão Tôn không cố ý! Với lại, sư phụ nói “liêm” là tốt mà! Aizz đừng chém kiểu tóc mới của lão Tôn!"