Theo ký ức hiện tại, Đường Tăng là một hội trưởng, đang dẫn theo thành viên của công hội mình, lang thang trên biển. Mọi người cùng nhau đi làm nhiệm vụ trăm năm, do một phú hào ẩn danh uỷ thác. Nhiệm vụ đó không có gì bất ngờ, chính là thu thập đủ chín con Vĩ Thú.
“Báo cáo Đường thuyền trưởng! Thuyền của chúng ta sắp đâm vào một tảng băng trôi rồi!”
“Tự xử lý đi Sa thuyền viên!”
“Yes sir!”
Sa Tăng làm động tác chào nghi thức xong, liền nhảy ra khỏi thuyền. Hắn đạp lên con sóng, lướt tới tảng băng trôi đang ngáng đường, đập nó vỡ ra tan tành.
“Dương hoa tiêu! Bao lâu nữa chúng ta mới tới nơi?”
Đường Tăng hỏi.
“Báo cáo Thánh Tăng… thuyền trưởng! Chúng ta còn cách mục tiêu hơn 500 hải lý nữa!”
Dương Tiễn trả lời.
Có một điều đặc biệt, là không biết phía mấy lão già kia có âm mưu gì, mà hiện tại mọi người đều giữ nguyên được ký ức của mình ở chân giới. Quan trọng hơn, là mọi người đều vào Sát Na Giới này bằng chân thân, chứ không phải xen kẽ giữa hư và thực, như những lần trước nữa.
Đường Tăng có hỏi qua Độn Khứ, nhưng Độn Khứ cũng mù tịt, chỉ đoán là bên kia chắc xảy ra vấn đề. Tuy nhiên, cũng không loại trừ trường hợp mấy lão đó cố tình, để cho họ lộ ra đuôi chuột.
Tiểu Na Tra nằm vắt vẻo tận hưởng ly đá bào mát lạnh, được đầu bếp Bát Giới làm ra từ vụn băng của tảng băng trôi, nói:
“Tôn Hầu Tử! Đừng nhảy nhót nữa, lại đây ăn một ly đá bào đi! Đầu bếp Nguyên Soái làm rất ngon đó!”
“Các ngươi cứ ăn trước đi!”
Ngộ Không phấn khích trả lời.
Na Tra nghi hoặc, quay sang hỏi Đường Tăng:
“Ngộ Không cứ bị làm sao mãi thế thuyền trưởng Thánh Tăng?”
“Chắc là hắn đang hoài niệm hồi ức năm xưa ra biển tầm sư học đạo ấy mà!”
Đường Tăng nhìn Ngộ Không đang “vui như khỉ” mỉm cười nói. Mặc dù ra biển đã lâu, nhưng thi thoảng, Ngộ Không lại phóng lên cột buồm làm “xiếc khỉ” như thế, Đường Tăng cũng đã quá quen rồi.
Lúc này, Lôi Chấn Tử đứng ở mạn thuyền, tóc dài phiêu phiêu trong gió, kết hợp với mũi cao và khuôn mặt mang hơi hướng Tây Dương (châu Âu) vô cùng lãng tử. Hắn nhìn xuống nước rồi bất chợt, lấy Thiên Lôi Chùy và Lôi Công Tạc, đánh một đạo lôi điện xuống nước.
Một con quái ngư khổng lồ nổi lên. Lôi Chấn Tử nhảy nhót, cười phá lên như điên làm phá huỷ hết hình tượng nãy giờ, chỉ vào con quái ngư đã ngửa bụng hô to:
“Mọi người nhìn này! Cuối cùng ta cũng đánh bắt được một con cá! Trưa nay chúng ta lại có mồi ngon rồi!”
Không có ngoại lệ, toàn bộ thuyền viên chạy tới trầm trồ, hò hét như được mùa lớn. Các “quý ông” chính là đơn giản như thế. Tất nhiên, Dương Tiễn soái ca cũng tham gia, nhưng tên này thực sự quá “quỷ dị” hắn làm trò hề cũng đẹp trai là sao?
Cũng không trách mọi người được, lang thang trên biển đã hơn một tháng rồi, xung quanh chỉ toàn nước là nước, lâu lâu mới có chuyện thú vị để làm.
Có người nói, tại sao không dùng pháp lực phi hành cho nhanh. Thực ra, bọn người Đường Tăng đã thử rồi, nhưng có vẻ linh lực ở thế giới này quá mỏng manh, khiến cho tốc độ hồi phục rất lâu.
Nếu cưỡng ép dùng pháp lực quá nhiều, giữa đường gặp Vương Linh Quan, cùng con hồ ly già nhảy ra chặn g·iết thì coi như xong. Vì vậy, để đảm bảo pháp lực luôn đầy đủ cho trạng thái chiến đấu, mọi người quyết định lựa chọn đi thuyền.
Chưa kể, thuyền này đã được Đường Tăng cải tiến qua. Động cơ, máy móc hơn xa hàng nguyên bản của thế giới này, nên tốc độ thì khỏi lo. Chẳng qua là do hải dương quá rộng lớn mà thôi.
Mục tiêu của nhóm Đường Tăng bây giờ là tiếp cận đảo trung tâm. Nghe nói, đây là chiến trường chính, chín Nhân Trụ Lực đại diện cho chín thế lực mạnh nhất đều thường xuyên xuất hiện ở đó, nên mọi người thống nhất đi đến đó xem sao.
Trư Bát Giới đội 1 chiếc mũ đầu bếp to tướng trên đầu, tiến hành phanh thây con quái ngư ra.
Ngao Liệt hỏi:
“Bếp trưởng Nhị sư huynh, sao huynh lại chừa một phần ra chi vậy? Không phải chiên tất cả lên sẽ nhanh hơn sao?”
“Phần đó là ta chừa cho đệ đó, bếp phó Tiểu sư đệ! Ta biết đệ thích ăn canh hơn mấy món chiên xào này!”
“Đa tạ bếp trưởng Nhị sư huynh! Huynh làm đệ cảm động quá!”
“Hu hu hu! Phụ bếp Na Tra cũng cảm động đến rơi nước mắt rồi đây này! Hu hu hu!”
“Ngươi không phải cảm động rơi nước mắt đâu phụ bếp Na Tra. Chẳng qua là ngươi bị hành làm cay mắt thôi. Để đó đi, lát nữa ta làm cho. Ngươi đi ra ngoài tìm thuyền phó Ngộ Không chơi đùa đi!”
Bát Giới nhìn vào mớ hành củ cắt lát, miếng to, miếng nhỏ, mà Na Tra giành cắt nói.
“Yes sir!”
Tiểu Na Tra chào một cái, rồi chạy ra ngoài nhanh như cơn gió vậy.
Vốn dĩ, định vào bếp chơi chơi xem có gì vui không, nhưng quả nhiên là không vui tí nào. Na Tra thầm nghĩ.
Ăn uống no nê, mọi người đang nghỉ trưa trên ghế xếp, thì hoa tiêu Dương Tiễn thông báo:
“Tất cả thuyền viên chú ý, phía trước có một tàu lạ đang tiến về phía chúng ta!”
Mọi người lồm cồm đứng dậy, Đường Tăng tiếp nhận 1 chiếc ống nhòm từ thuyền phó Ngộ Không, quan sát phía trước.
Chỉ thấy, phía trước là 1 chiếc thuyển tương đối lớn, mũi thuyền là một cái biểu tượng đầu dê, cột buồm có treo một lá cờ kỳ quặc, là biểu tượng của một nàng tiên đội mũ rơm, đạp trên lốc xoáy. Thuyền viên thì mặc thuần sắc xanh, giống như quân phục hải quân ấy nhỉ?
Thấy thuyền tới không có địch ý, Đường Tăng cùng các thuyền viên cũng không có động thái gì, để mặc cho họ tiếp cận.
Không phải là họ chủ quan, nhưng bởi vì mấy ngày nay cũng gặp không ít đoàn thuyền khác, tất cả đều rất hung hăng. Chỉ nhìn thấy xa xa thôi là đã phát động t·ấn c·ông rồi, không có đội thuyền nào hiền hoà như đội này.
Hơn nữa, nếu Đường Tăng không nhìn lầm, thì những người này, đều là “người quen”.
Hai thuyền sáp lại gần nhau, một tên thiếu niên tóc đen, đầu đội mũ rơm, từ thuyền bên kia nhảy qua. Cứ như đã thân thiết tự bao giờ, hắn rất nhiệt tình chào hỏi mọi người:
“Xin chào mọi người! Ta là Mông Kỳ D. Lộ Phi (Monkey D. Luffy) là thuyền trưởng của đội thuyền Mũ Rơm, thuộc công hội Tiên Vĩ (Fairy Tail; ta dịch bừa đấy) ở Làng Lá! Ước mơ của ta là trở thành vua hải quân, thống nhất chín Làng Nhẫn Giả!”
“Cái gì? Luffy! Ai cho phép ngươi lại rêu rao bậy bạ nữa vậy?! Ta! Tuyền Oa Minh Nhân (Uzumaki Naruto) mới là thuyền trưởng! Chỉ có ta, mới được ngồi lên ngai vàng của đấng chí tôn!”
Một thiếu niên tóc vàng, mặt có vài vệt như râu mèo hoặc hồ ly, nhảy ra phản bác.
“Nhảm nhí! Oẹ… các ngươi đều nói nhảm! Oẹ… Ta! Nạp Tư Đa Lạp Cách Ni Nhĩ (Natsu Dragneel) mới là thuyền… oẹ… trưởng! Oẹ…”
Cuối cùng là một thiếu niên tóc hồng, đang được một thiếu nữ tóc vàng dìu ra mạn thuyền nôn oẹ, cũng biểu thị không phục mà lên tiếng.
(đoạn tên phiên âm kia là đùa thôi, sau đoạn này ta sẽ dùng tên chính xác của các nhân vật để mọi người không thấy khó chịu)
Đường Tăng vỗ trán thì thầm:
“Haizzz! Đúng là b tên đần này rồi!”
Thấy nhóm người Đường Tăng ngớ người ra đó, Luffy mặc kệ sự phản bác lúc nãy của hai tên đồng đội, hỏi:
“Xin hỏi các vị là?”
“Xin chào ba vị thuyền trưởng! Ta là Đường Tăng, là thuyền trưởng của đội thuyền Tây Du, thuộc công hội Tóc Tiên ở làng Chợ Dầu!”
Đường Tăng không thèm để ý tới cái đầu bóng loáng của mình nói.
Sau đó, thuyền viên của hai bên lần lượt giới thiệu lẫn nhau. Bên kia, theo Đường Tăng thống kê, ngoại trừ ba tên đần, còn có: Nami, Roronoa Zoro, Vinsmoke Sanji, Uchiha Sasuke, Haruno Sakura, Hyuga Hinata, Lucy Heartfilia, Gray Fullbuster, Juvia Lockser. Nghe nói, bọn họ còn đội 2 nữa, nhưng đội 2 đang đi làm nhiệm vụ khác.
Chào hỏi xong xuôi, Đường Tăng mới nói:
“Chẳng hay các vị tiếp cận đội thuyền của bọn ta có chuyện gì chăng?”
“Thật ngại quá! Số là thuyền viên Natsu Dragneel của bọn ta bị mắc chứng say sóng. Nhưng thuyền bọn ta đã hết thuốc trị say sóng rồi, định sang hỏi thuyền của mọi người còn thuốc không, bọn ta sẽ ra giá cao mua lại!”
Naruto chỉ vào Natsu yểu xìu như cọng bún, đang được Lucy dìu, nói.
Chuyện chỉ có như thế thôi, Đường Tăng kêu Lucy mang Natsu lại, dựa vào y thuật cũng như am hiểu về giải phẩu. Đường Tăng đã nhanh chóng tìm ra nguyên nhân, dẫn đến chứng say tàu xe của Natsu và đã chữa thành công cho hắn.
Tuy nhiên, ngoài mặt thì Đường trưởng lão bịp rằng:
“Ngươi đã bị trúng một lời nguyền độc ác, chỉ khi nào ngươi lấy được một người con gái yêu ngươi thật lòng làm vợ, ngươi mới giải được lời nguyền! Hiện tại, chẳng qua là ta dùng bí thuật áp chế tạm thời lời nguyền lại mà thôi!”
Đồng thời, cũng không quên “tiên đoán” Lucy là cô dâu và hối thúc hai người “động phòng nhanh lên. Nếu không, thực lực của Natsu sẽ vì bị nguyền rủa mà thua xa Naruto cùng Luffy.
Đường trưởng lão dặn đi dặn lại, cho đến khi đội thuyền của bọn họ rời đi rồi, vẫn không quên nói với theo. Làm cho Natsu và Lucy ngượng ngùng thiếu điều muốn đâm đầu xuống biển.
Sau khi từ giã đội thuyền của Naruto, Natsu và Luffy, đội thuyền của Đường Tăng tiếp tục lên đường.
Đường Tăng hồi tưởng lại lúc gặp Naruto, rõ ràng là hắn có khí tức của Vĩ Thú, nhưng hắn không phải Nhân Trụ Lực. Như vậy, chẳng lẽ là mẹ hắn sao? Nhưng với cái thế giới điên rồ này, thực sự mà nói thì không có gì gọi là chắc chắn cả.