Chương 107: (Nạn 24) Cửu Vĩ Hồ oán khí ngút trời, mời Tinh Quân hàng thế phục yêu (khởi)
Hỗn Độn, Tử Tiêu Cung.
Thấy mấy lần trước chẳng có tiến triển gì, lần này Thiên Đạo Hồng Quân quyết định thử cách mới xem sao.
“Lần này, bổn tôn dẫn nhập thêm một đạo kiếp khí thử xem sao!”
Kết quả là:
“Bùm!”
Ba lão đầu Thiên Đạo Hồng Quân, Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề, khuôn mặt cháy đen, đầu tóc b·ốc k·hói. Trong khi đó, Hỗn Độn Châu như một quả bóng nảy, nảy lung tung hết cả Tử Tiêu Cung.
Chuẩn Đề canh rất chuẩn, chụp một phát:
“Lão sư! Ta bắt được rồi! Oái! Đau quá!”
Kiếp khí quấn quanh Hỗn Độn Châu, khiến Hỗn Độn Châu hiện tại như 1 quả cầu rực lửa. Chuẩn Đề vừa mới chộp vào, liền có cảm giác như tay bị thiêu đốt, nhanh chóng buông ra, kêu lên oai oái.
“Đứng yên! Để bần đạo xử lý!”
Thiên Đạo Hồng Quân râu tóc vẫn còn dựng ngược nói.
Sau đó, thi triển pháp ấn đánh vào Hỗn Độn Châu, tầm nửa nén hương sau, thì nó mới chịu ổn định lại.
Tiếp Dẫn lúc này mới dám mon men lại gần, thấp thỏm hỏi:
“Lão sư! Không… không có vấn đề gì chứ?”
Cũng phải thôi, nếu đoàn thỉnh kinh có mệnh hệ gì, công sức của lão và Chuẩn Đề coi như đổ sông, đổ bể hết.
Thiên Đạo Hồng Quân nhàn nhạt nói:
“Không có gì! Bần đạo đã ổn định lại được thế cục rồi, các ngươi yên tâm đi!”
Ngoài miệng nói như thế, nhưng trong lòng lão già này thật sự đang nghĩ là: Quả nhiên, không thể đùa giỡn với kiếp khí được, lần này là lần đầu, cũng coi như là lần cuối đi.
Không biết có thật sự là lần đầu cũng như lần cuối không, nhưng tình hình của nhóm Đường Tăng bây giờ đang rất không ổn.
Quay lại thời điểm Vương Linh Quan vừa kêu cứu, vừa đâm đầu thẳng vào sương mù dày đặc. Thấy vậy, nhóm Đường Tăng cũng tăng tốc lao vào theo.
Sau khi vào bên trong, cảnh tượng trước mắt, không khỏi khiến nhóm Đường Tăng, Ngộ Không, Dương Tiễn hãi hùng kh·iếp vía. Một con hồ ly cụt đuôi khổng lồ, trên thân hắc khí vờn quanh, lông thì lốm đốm, chỗ có chỗ không như chó bị ghẻ.
Con hồ ly trợn cặp mắt to như đèn lồng lên, nhìn chăm chăm vào nhóm người Đường Tăng. Làm cho lông tóc của bọn hắn dựng ngược hết cả lên.
Cả nhóm lúc này không dám manh động, bởi vì thực lực của con hồ ly này, đã bước một chân vào cảnh giới Chuẩn Thánh.
Vương Linh Quan đứng kế bên con hồ ly, thấy vậy thì cười lạnh không ngừng.
Không xốc nỗi như Võ Đức Tinh Quân, Vương Linh Quan vốn dĩ làm việc rất thận trọng. Sau khi được Thái Bạch thông báo đến Lăng Tiêu Bảo Điện lãnh thưởng, hắn đã không đi ngay, mà viện cớ cần chuẩn bị chỉn chu để trì hoãn một chút.
Thái Bạch vừa rời đi, ngay lập tức, hắn đã đến Trường Sinh Cung, gặp Nam Cực Thần Tiêu Chân Vương Trường Sinh Đại Đế – Nam Cực Tiên Ông để báo cáo lại sự việc.
Nam Cực Tiên Ông sau khi nghe được sự tình, liền híp mắt lại, suy tính lúc lâu, mới ban một cái hộp gấm và viết một phong thư đưa cho Vương Linh Quan. Sau đó, Trường Sinh Đại Đế hướng dẫn hắn tới chỗ này, đưa phong thư và hộp gấm cho con hồ ly, rồi dặn hắn phải nghe theo lời của nó.
Chỉ có như vậy, khi có nguy hiểm, hắn chỉ cần đến chỗ con hồ ly, nó sẽ cứu hắn một mạng.
Thế nên, sau khi hạ phàm, việc đầu tiên Vương Linh Quan làm là đi tìm con hồ yêu này, đưa phong thư và hộp gấm cho nó.
Thật sự mà nói, lần đầu tiên gặp hồ yêu này, khí tức trên người nó, cũng làm Vương Linh Quan kinh hãi không thôi.
Sự sợ hãi này không phải là thực lực của hồ yêu, (bởi vì lúc đó nó chỉ là một con hồ yêu cụt đuôi, ốm đói, lông thì loang lổ như vừa từ đ·ám c·háy chạy ra mà thôi) mà là đến từ khí tức t·ang t·hương, viễn cổ trên người của nó toả ra.
Sau khi nhận phong thư, con hồ yêu ốm đói này lại bật cười như kẻ điên. Nó mở hộp gấm ra, trong đó là một mảnh vải rách và một viên… đan dược kì lạ, huyết khí vờn quanh, sinh cơ bừng bừng.
Hồ yêu nuốt Tiên Đan vào, khí tức tăng vọt, bản thể của nó cũng dần biến hoá to lớn hơn, làm cho Vương Linh Quan ở 1 bên ao ước không thôi. Phục dụng đan dược xong, hồ yêu liếc sang Vương Linh Quan nói với giọng khàn khàn:
“Được! Từ đây về sau, ngươi chính là nghĩa tử của bổn cung! Chỉ cần ngươi gặp nguy hiểm, cứ đến đây tìm ta!”
Mặc dù rất không tình nguyện, nhưng khí tức của con hồ yêu ép tới, khiến Vương Linh Quan thở không nổi, đành phải chấp nhận. Nhưng không ngờ quyết định hôm đó, hôm nay đã được đền đáp xứng đáng.
Vương Linh Quan chưa kịp đắc ý lâu, con hồ yêu cũng chưa kịp làm gì, nhóm Đường Tăng cũng chưa kịp chạy, thì dị biến phát sinh. Sương mù càng ngày càng đậm đặc, rồi xoay vần không ngừng, khiến tất cả mọi người đều choáng váng và mất đi ý thức lúc nào không hay.
…
Tương truyền, vô số năm trước, Thương Vương vì đề dâm thơ trong lễ thọ thần của Nữ Hi nương nương, nên nương nương nổi giận. Nàng sai Cửu Vĩ Thiên Hồ xuống phàm, trần ám hại Thương Vương, huỷ hoại vương triều của hắn.
Ban đầu, Cửu Vĩ Thiên Hồ cũng hết lòng vì nhiệm vụ. Nhưng sau khi tiếp xúc nhiều với Thương Vương, không biết từ khi nào nàng ta đã yêu hắn.
Thế là “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” hai người họ chính thức đến với nhau. Cửu Vĩ Thiên Hồ không những không huỷ hoại vương triều của Thương Vương, mà còn chia sẻ tiên lực của mình, cho chúng sinh bá tánh, hướng dẫn họ tu luyện, tạo nên 1 thịnh thế chưa từng có.
Ít lâu sau, Thương Vương và Vương hậu Thạch Kỷ (tức Cửu Vĩ Thiên Hồ) sinh ra hai người con trai, đặt tên là Linh Giác và Võ Giác. Võ Giác sau khi lớn lên, dưới sự dẫn dắt trong bóng tối của Nữ Hi, hắn khai phát ra được một loại đạo thuật chí cao, tự xưng mình là Lục Đạo Tiên Nhân.
Lục Đạo Tiên Nhân tin lời Nữ Hi, cho rằng mẫu thân mình đã bị Yêu Hồ xâm chiếm thể xác, để hoạ loạn nhân gian. Thế nên, hắn đã bày mưu tính kế, cho Yêu Hồ hiện nguyên hình.
Trong âm thầm, Võ Giác trợ giúp cho quốc gia đối địch mạnh lên, t·ấn c·ông, lật đổ vương triều của Thương Vương, tức phụ thân hắn. Thương Vương bị đẩy vào tuyệt cảnh, Thạch Kỷ đành hiển lộ bản thể để cứu phu quân.
Bởi vì chia sẻ sức mạnh cho mọi người, thực lực của Vương Hậu Thạch Kỷ đã không còn mạnh như xưa. Nàng phải rất chật vật mới đẩy lùi được đội quân kẻ thù.
Giữa lúc tưởng chừng như mọi việc đã kết thúc, thì Lục Đạo Tiên Nhân xuất hiện. Hắn nhân lúc Thạch Kỷ suy yếu, chế phục nàng, chặt hết chín đuôi của nàng, tạm giao cho chín tên thuộc hạ trung thành giữ lấy. Còn hắn thì phong ấn Thạch Kỷ vào một cây thần thụ, không cho nàng thoát ra được.
Thương Vương thấy nghịch tử dám làm ra chuyện như thế, liền rút kiếm toan chém tới. Nhưng cũng bị Lục Đạo Tiên Nhân cho rằng đầu óc đã bị Yêu Hồ mê hoặc, đánh ra một hoả cầu thiêu c·hết.
Hại mẹ, g·iết cha, trời đất khó tha, Lục Đạo Tiên Nhân bị trời giáng thiên lôi, còn gọi là thiên phạt đ·ánh c·hết. Chín tên cận thần thấy chủ công đ·ã c·hết, bèn mang chí riêng, chia ra khắp nơi, dựa vào sức mạnh của chín cái đuôi, lập ra chín đặc khu, được gọi là “Làng Nhẫn Giả”.
Chín làng nhẫn giả luôn muốn thôn tính nhau, để hợp nhất chín cái đuôi, tập hợp sức mạnh chí cao, thống nhất thiên hạ. Tuy nhiên, chín tên cận thần của Lục Đạo Tiên Nhân khi xưa, bây giờ là thủ lĩnh của chín làng, vì không đủ ý chí, nên đã bị chín cái đuôi chi phối, biến thành chín con quái vật.
Chín con quái vật đánh nhau, tách lục địa ra thành chín đảo lớn xung quanh và một đảo trung tâm. Ở giữa, là vô biên hải dương, cùng vô vàn đảo nhỏ khác.
Chín con quái vật này, lại được người ở chín làng nhẫn giả hợp sức, đánh bại. Họ phong ấn chúng vào cơ thể của chín người phù hợp, gọi là Nhân Trụ Lực (Jinchuuriki) còn chín con quái vật được gọi là Vĩ Thú.
Từ đó về sau, không biết ai truyền ra, thiên hạ đồn nhau rằng: khi tập hợp đủ chín con Vĩ Thú, đến đào trung tâm cầu nguyện với thần thụ, Vĩ Thú Thần sẽ xuất hiện và ban cho ngươi điều ước.
Từ đó, mở ra thời đại hàng hải cho những kẻ tham lam vượt biển, t·ấn c·ông các làng nhẫn giả khác, để bắt Nhân Trụ Lực tập hợp được Vĩ Thú.
Chính vì thế, c·hiến t·ranh cứ tiếp diễn từ đời này sang đời khác mãi, không có hổi kết. Từ thế lực của chín làng, cho đến những thế lực riêng lẻ. Tất cả, chỉ vì để tập hợp đủ chín con vĩ thú, thực hiện ước nguyện.
Chín làng và chín Vĩ Thú lần lượt là: Làng Cát – Nhất Vĩ, Làng Mây – Nhị Vĩ, Làng Sương – Tam Vỹ, Làng Đá – Tứ Vĩ, Làng Cỏ – Ngũ Vĩ, Làng Sấm – Lục Vĩ, Làng Nước – Thất Vĩ, Làng Khói – Bát Vỹ, Làng Lá – Cửu Vĩ.
Biểu cảm của Đường Tăng, sau khi tiếp thu được thông tin của Sát Na Giới này là: “Điên thật! Điên thật! Là ai ăn ở không nghĩ ra cái thế giới quái đản này?”