Thế nhưng mọi chuyện có thực sự thuận lợi như thế?
Trong sự lo lắng sốt vó của mọi người, bụi mù tiêu tán, Đường Tăng nằm rạp dưới đất bắt đầu gượng dậy. Bởi vì hắn quay lưng lại, nên không ai biết cụ thể tình hình như thế nào.
Nhưng khi Đường Tăng xoay mặt qua, cảnh tượng đó không khỏi khiến mọi người sửng sốt. Đường trưởng lão chỉ bị xây xát nhẹ, đang cắn chặt vào cán một cây Chiến Phủ. Đường Tăng lấy Chiến Phủ xuống, vuốt vuốt lưỡi búa, nom thong dong lắm.
Thì ra, trong khoảnh khắc quyết định, Đường Tăng đã hi sinh bốn cánh tay vàng óng sau lưng, được tạo ra từ pháp tướng, để chặn Chiến Phủ lại. Còn đoạn cắn chặt cán búa, chẳng qua là làm màu thôi.
Võ Giác không kịp tư duy nhiều, hắn chỉ nghi hoặc là Chiến Phủ của hắn đã bị Đường Tăng bắt được, vậy thì thứ hắn cầm trên tay là cái gì? Đường Tăng không b·ị t·hương, vậy v·ết m·áu trên Chiến Phủ là từ đâu ra?
Giống như cảm nhận được suy nghĩ của Võ Giác, “Chiến Phủ” trên tay hắn, hoá lại bộ dạng của cây trúc trắng. Đúng vậy, chính là Giác Tỉnh Bạch Trúc. Võ Giác định vứt nó đi nhưng đã trễ, bị Đường Tăng bắt ấn, điều khiển, gõ “bonk” một phát vào đầu, làm hắn choáng váng hết tầm hai hơi thở.
Thứ chất lỏng màu đỏ trên Bạch Trúc cũng bắn ra khắp mặt Võ Giác. Có giọt còn văng cả vào mắt mũi miệng, làm hắn cay xè. Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là bột ớt.
Chưa hết, trong quãng thời gian Võ Đức choáng váng đó, không biết từ lúc nào Ngộ Không, Bát Giới, Dương Tiễn, Na Tra, Lôi Chấn Tử đã tập hợp lại, bao vây Võ Đức. Kim Cang Bổng, Bồ Cào, Lưỡng Nhận Đao, Hoả Tiêm Thương, Thiên Lôi Chuỳ dồn dập đập xuống.
Võ Giác chỉ kịp hét thảm 1 tiếng, đang lơ lửng trên không cũng b·ị đ·ánh rơi xuống. Cả thân hình Võ Giác đập mạnh xuống đất, tạo nên 1 cái hố thật to.
Giờ phút này, Võ Giác mới nhận ra mình đã trúng kế rồi, hơn nữa còn là kế trong kế. Bọn điên này là thật sự muốn hạ sát hắn.
Nghĩ cũng lạ, ngươi g·iết người ta thì được, còn người ta muốn g·iết ngươi lại không được sao?
Xương cốt đứt gãy, máu me đầm đìa, Võ Giác thoi thóp, dùng hết sức bình sinh điên cuồng gào lên:
“Các ngươi không thể g·iết ta! Ta là Võ Đức Tinh….”
Ngao Liệt lúc này, dẫn theo thôn dân Bình Đỉnh thôn nhảy ra, hô vang.
Cảm thấy chưa đủ khí thế, có người còn lôi cả nồi niêu xoong chảo ra, khua lên âm thanh vang trời. Những âm thanh hỗn loạn đó, lấn át cả tiếng gào của Võ Giác Đại Vương hay chính xác hơn, là Võ Đức Tinh Quân.
Các thôn dân càng hô càng nhiệt tình. Theo ý nguyện của thôn dân dẫn dắt, nhân quả chi lực, cùng kiếp khí, cuồn cuộn như nước sông Đà vùi dập Võ Đức Tinh Quân, khiến hắn hít thở thôi cũng áp lực vô cùng.
Võ Đức Tinh Quân định hô thêm một lần nữa, thì bị sặc nước miếng, không nói thành lời.
Võ Đức Tinh Quân:
“@$@%^&”
“Mô Phật! Thí chủ nói cái gì? Thí chủ muốn đi Tây Thiên thỉnh kinh cùng bần tăng à?! Haizz! Thật cảm động cho 1 tấm lòng vĩ đại! Nhưng đường bần tăng đi còn nhiều chông gai lắm. Để bần tăng đưa thí chủ đi bằng đường tắt nhé!”
“#$@#$#%$#^$%”
“Rồi! Rồi! Đừng có gấp, tới ngay đây!”
“Oành!”
Một trượng đập xuống, Võ Đức Tinh Quân biến thành 1 đống bấy nhầy, dự là phụ mẫu hắn có đến đây cũng nhìn không ra.
Từ trong thân thể Võ Đức Tinh Quân, một đạo chân linh vàng óng chui ra. Theo sự dẫn dắt của Phong Thần Bảng, có lẽ nó định quay về Thiên Đình, trong tố nhục thân.
Nhưng đâu có dễ như vậy! Kiếp khí cuồn cuộn lúc nãy, như sói đói gặp mồi, lao vào xâu xé chân linh của Võ Đức Tinh Quân, khiến nó phai mờ đi trông thấy.
Cuối cùng, chỉ còn thừa lại một luồng năng lượng linh hồn thuần tuý, “trắng” hơn cả được tẩy bằng nước tẩy và uống thêm một nghìn bát canh Mạnh Bà nữa.
Luồng năng lượng linh hồn đó, theo dẫn dắt của Luân Hồi chi lực, bị trực tiếp lôi kéo xuống đất, chắc có lẽ là về Địa Phủ.
Linh Giác Đại Vương thấy cảnh đó liền kinh hoàng tột độ. Ngay cả Phong Thần Bảng cũng không cứu được sao?! Điên rồi, đoàn thỉnh kinh này điên rồi, thế giới này điên thật rồi!
Linh Giác Đại Vương hay đúng hơn là Vương Linh Quan, sợ hãi quá đỗi, lắc người hiển lộ chân thân.
Nói đến tên này, không biết có phải đạo nhái 3 người Dương Tiễn không nữa. Râu tóc đỏ rực, tay cầm Kim Tiên, thân mặc giáp vàng không nói, nhưng hắn cũng có ba mắt như Dương Tiễn, có đôi cánh tựa Lôi Chấn Tử và cũng có Phong Hoả Luân na ná Na Tra.
Chuyện đạo nhái hay gì đó tính sau. Hiện tại, Vương Linh Quan đang vỗ đôi cánh lớn, vùng vẫy khỏi đống cát chảy của Sa Tăng, nhảy lên Phong Hỏa Luân, toan trốn chạy kia kìa.
Đường Tăng thấy Vương Linh Quan bỏ chạy, liền hô lớn:
“Mau mau đuồi theo! Không được để hắn chạy trốn!”
“Tuân mệnh sư phụ/ Thánh Tăng!” x7
“Các vị hương thân phụ lão, cám ơn các vị đã phối hợp! Lúc nãy mọi người làm tốt lắm! Mọi người về thôn trước đi, bọn ta phải giải quyết thêm tên này nữa!”
“Thánh Tăng quá lời rồi! Ngài chính là ân nhân của bọn ta, nếu không có ngài, không biết số phận bọn ta sẽ đi về đâu!”
Trưởng thôn lắc lắc đầu, thổn thức nói.
Đường Tăng gật đầu mỉm cười, sau đó ngoái sang 2 tên yêu quái, gọi:
“Quỷ Tinh Tế, Trùng Lanh Lợi!”
“Có mặt!” x2
“Các ngươi bảo hộ thôn dân về trước đi!”
“Tuân mệnh Thánh Tăng!” x2
Sau khi mọi người rời đi hết, Đường Tăng lấy túi không gian (trữ vật) cùng hai cái Linh Bảo của Võ Đức, bỏ vào Đại Thiên Ngân Bát.
Đường Tăng lật tay, Chư Hoả Huỳnh Đăng lại xuất hiện. Hắn thổi nhẹ một cái như người biểu diễn xiếc, lửa trên ngọn đèn phún ra, bắt lên t·hi t·hể của Võ Đức Tinh Quân, đốt nó cháy thành tro.
Phủi phủi tay, Đường Tăng mới kích hoạt Lục Âm Thiền Y, lại dùng Kim Thiền Khinh Thân Bộ, chạy nhanh hơn cả tàu cao tốc, đuổi theo nhóm Ngộ Không đang t·ruy s·át Vương Linh Quan.
Đuổi theo không lâu, Đường Tăng đã thấy được Vương Linh Quan, đang bị nhóm Ngộ Không và Dương Tiễn đuổi theo đánh túi bụi. Vương Linh Quan biết là bọn này thực sự muốn đ·ánh c·hết mình, nên cũng không nói nhiều, vừa đánh vừa lùi chứ không dây dưa.
Thử nghĩ xem, nếu chỉ là hiểu lầm, thì khi hắn hiển hoá chân thân, bọn này phải dừng lại hỏi rõ tình hình mới đúng. Nhưng không hề, bọn chúng thậm chí còn chẳng tỏ ra bất ngờ gì, một mực muốn dồn Võ Đức và hắn vào chỗ c·hết.
Kết cục bi thảm của Võ Đức Tinh Quân, chính là minh chứng. Quá rõ ràng, lũ điên này là muốn g·iết Võ Đức Tinh Quân và Vương Linh Quan, chứ không đơn giản chỉ là Võ Giác Đại Vương và Linh Giác Đại Vương!
Nguyên nhân sao? Hắn cũng không biết nữa, hắn và Võ Đức đã giúp Tứ Đế làm rất nhiều chuyện. Thậm chí, bản thân hắn và Võ Đức cũng không ít lần lợi dụng quyền lực, hành động vì tư lợi, bất chấp đạo đức.
Đến đây, Vương Linh Quan lại nhận ra một điều làm hắn kh·iếp sợ. Bọn hắn… đã trúng kế ngay từ lúc nhận lời Ngọc Đế lão nhi, xuống đây bố trí kiếp nạn rồi. Nếu hắn đoán không lầm, bây giờ mà hắn về lại Thiên Đình, tiếp đón hắn, có lẽ còn “thịnh soạn” hơn ở đây nữa.
“Ngọc Đế lão nhi thật thâm độc!”
Vương Linh Quan nghiến răng, nghiến lợi lầm bầm. Trong khi, chính hắn cũng đã thừa nhận, mình đã từng không ít lần làm những chuyện đớn hèn. Bây giờ, lại quay sang mắng nhiếc Đại Thiên Tôn, cứ như thể mình trong sạch lắm vậy.
Quay trở lại với chiến trường chính, mặc dù Phong Hoả Luân của Vương Linh Quan chỉ có một cái, nhưng nó to hơn hai cái Phong Hoả Luân của Na Tra rất nhiều. Nếu ví von so sánh, thì cái của Vương Linh Quan to như cái bánh xe bò vậy.
Lại thêm ưu thế đôi cánh to lớn, cũng như tu vi cao, Vương Linh Quan lâu lâu lại có thể bức tốc, bỏ rơi nhóm Ngộ Không cùng Dương Tiễn 1 đoạn xa.
Nhưng khi Đường trưởng lão đuổi tới, lại hoàn toàn là 1 khung cảnh khác. Lục Âm Thiền Y choàng quanh cổ Đường Tăng như Superman đeo áo choàng, áo bay phần phật, tăng tốc độ cho Đường Tăng lên gấp mấy chục lần.
Chẳng mấy chốc, Đường Tăng đã dí đến sát mông của Vương Linh Quan. Vương Linh Quan thấy thế thì không khỏi kinh hãi. Tên hoà thượng thỉnh kinh này nhìn thì tầm thường, nhưng lại quỷ dị nhất trong cả đám.
Cảnh tượng Đường Tăng đánh trống lãng, rồi đập một trượng, tiễn Võ Đức Tinh Quân về Tây Thiên còn rõ mồn một trước mắt. Hỏi sao Vương Linh Quan không kinh hãi cho được?
Thế là chịu đấm ăn xôi, Vương Linh Quan lấy hết sức bú sữa mẹ, đâm đầu thẳng về phía trước mà chạy trốn. Mặc kệ trảm kích, côn ảnh, đao phong, thương mang, lôi điện,… đánh tới tấp vào người.
Tới 1 chỗ có sương mù dày đặc, Vương Linh Quan kinh hỉ, đâm đầu thẳng vào, miệng hô lớn:
“Nghĩa mẫu cứu mạng!”
*P/s: Bởi vì Vương Linh Quan và Võ Đức Tinh Quân là những nhân vật không xuất hiện trong Phong Thần Diễn Nghĩa, nên ta sẽ thiết lập họ là những vị được sắc phong sau Phong Thần lượng kiếp; cùng với những vị nhục thân thành thần (Na Tra, Dương Tiễn, Lôi Chấn Tử,…) thì tên của họ sẽ được phụ lục của Phong Thần Bảng ghi nhận lại, sau khi được Ngọc Đế sắc phong. Được ghi nhận lại ở đây, thì lực ước thúc sẽ không cao như 365 vị chính thần, sẽ có nhiều tự do hơn.