Võ Giác và Linh Giác cho dù có đê tiện, mưu mô, xảo trá đê hèn đến đâu đi chăng nữa, thì họ vẫn là hai cường giả tu vi Đại La sơ kỳ lâu năm. Hơn nữa, hiện tại cũng đang ở chân giới, không có nhiều hạn chế như ở Sát Na Giới, cường giả Đại La sơ kỳ, có thể phát huy ra uy năng khủng bố hơn nhiều.
Bởi vậy, khoảng cách cảnh giới và chiến lực hai bên, đang thực sự là vấn đề nan giải. Phía bên này, chỉ có Ngộ Không là vừa mới vào Đại La sơ kỳ cảnh giới, còn lại nhóm Bát Giới, Dương Tiễn, đều là Thái Ất viên mãn.
Chưa kể, bây giờ là hai kẻ kia nổi điên thật, đánh thật, chứ không phải đánh chơi chơi như trận trước nữa.
Ngộ Không một mình đối chiến Võ Giác, với Đại Đấu Chiến Thánh Quyết, cũng coi như là tương đối ổn. Tuy nhiên, bởi vì Võ Giác có một chiêu ném búa t·ấn c·ông tầm xa, rồi thu hồi nó về như boomerang rất khó chịu. Ngộ Không vì thế, cũng không khỏi có chút chật vật thời gian đầu.
Đến lúc sau, khi Đại Thánh đã nóng người, Đại Đấu Chiến Thánh Quyết phát huy, Ngộ Không mới coi như lấy lại được thế cân bằng.
Phía bên kia, Bát Giới, Sa Tăng, Dương Tiễn, Na Tra, Lôi Chấn Tử vây công Linh Giác Đại Vương. Nhưng như đã nói trước đó, dù đông hơn, nhưng đều chỉ là Thái Ất viên mãn, chưa bước qua tới cánh cửa Đại La, nên không hề có ưu thế nào so với Linh Giác cả.
Tồi tệ hơn, bởi vì phối hợp không ăn ý, có khi cả bọn còn bị Linh Giác lợi dụng sơ hở, lấn át ngược lại.
Lúc này, từ trong nhóm thôn dân, Ngao Liệt chen ra, nói:
“Sư phụ! Thầy lên giúp mọi người đi, để đồ nhi thay ngài ổn định Kim Chung cho!”
Đường Tăng gật đầu, thay ra cho Ngao Liệt thế vào, dùng pháp lực giữ vững Kim Chung, bảo hộ thôn dân.
Thật ra, không phải Ngao Liệt sợ chiến, mà hắn tự biết thân biết phận của mình.
Kể từ khi trọng tố lại nhục thân, Ngao Liệt chỉ mới tu luyện lại tới cảnh giới Thái Ất sơ kỳ, chưa làm được gì, thì đã lại bị lão yêu bà Từ Hàng ám toán, khiến thực lực hắn cũng không có tiến triển thêm.
Hôm trước, Đường Tăng cho hắn nửa quả Nhân Sâm to đùng, hắn ăn vào, hấp thu hết, mới đột phá lên được Thái Ất trung kỳ. Thực lực đó, chỉ có thể coi như có thể tự bảo vệ mình trong đội mà thôi.
Còn sư phụ hắn, đừng nhìn thực lực chỉ có Đại Thừa kỳ, nhưng Ngao Liệt biết, ngài ấy có nhiều bài tẩy lắm. Nếu để thầy ấy gia nhập chiến đấu, tất nhiên là sẽ có lợi hơn cục tạ như mình.
Quay trở lại chiến trường, một cuộc giao tranh lớn, há lại không có trợ thủ (support)?
Đường Tăng vừa bước ra, liền ngay lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu. Chân đạp Ngộ Đạo Tử Liên, sau lưng hiển lộ pháp tướng. Tất nhiên, cũng chỉ giữ lại sáu cánh tay vàng óng, lần lượt cầm: Chư Hoả Huỳnh Đăng, Vô Lượng Ngọc Bình, Giác Tỉnh Bạch Trúc cùng Lục Diệp Thần Phiến.
Một tay cầm Chư Hoả Huỳnh Đăng, một tay cầm Vô Lượng Ngọc Bình, một thuỷ, một hoả không ngừng q·uấy n·hiễu.
Lại thêm tay cầm Lục Diệp Thần Phiến, sơ hở là chuyển sang Phù Tang Phiến hình thái, quạt cho hoả diễm không ngừng táp vào mặt. Hoặc Nguyệt Quế Phiến hình thái, quạt cho nước Hoàng Tuyền từ Vô Lượng Ngọc Bình dẫn ra đông kết lên người.
Nước Hoàng Tuyền có thể ăn mòn nguyên thần, thần hồn. Cho nên, một khi bị băng từ nước Hoàng Tuyền đông kết vào người, thì chỗ đó sẽ giống như bị bỏng lạnh vậy.
Tuy nhiên, sự đau đớn đó được thể hiện trên phương diện nguyên thần, chứ không đơn giản chỉ là thể xác, nên độ thống khổ, sẽ được nâng lên gấp chục lần.
Hai tay còn lại của Đường Tăng, lần lượt điều khiển hai cây Giác Tỉnh Bạch Trúc. Chỉ cần đối phương lơ là, ăn trúng một gõ, choáng váng một giây thôi, cũng đủ mớ combo phía trên sẽ dồn dập tới rồi.
Pháp tướng vẫn còn lại một tay, tiến hành bắt ấn, duy trì Già Thiên Xích Tán, chứ đánh nhau to thế này, không khéo lại bị phát hiện mất. Nếu để bốn tên nào đó không biết xấu hổ, đến cứu đi hai tên quỷ tha ma bắt này, thì coi như công sức của mọi người đổ sông đổ bể hết.
Còn lại hai tay thật, một tay Đường Tăng vẫn nắm chặt Cửu Bảo Trượng, đề phòng bất trắc. Một tay thì bốc mấy viên Thân Thối Trừng Nhãn Hoàn hoặc viên nan bổ sung pháp lực, bỏ vào miệng duy trì linh lực.
Nếu có ai hỏi, tại sao Đường trưởng lão lại có thể một lần điểu khiển được nhiều Linh Bảo nhuần nhuyễn như thế. Thì hãy nhớ rằng, trong đầu trưởng lão của chúng ta hiện tại, còn chứa 9 viên “sạn” (9 viên Xá Lợi đầu lâu của 9 kiếp).
Chín viên Xá Lợi này, hiện tại tương đương như chín cái CPU (bộ xử lý thông tin) giúp trưởng lão xử lý thông tin, dữ liệu ở cường độ cao.
Hiển nhiên, cái gì cũng có giới hạn, mà giới hạn ở đây, là Đường trưởng lão chỉ có thể đứng một chỗ. Đồng thời, chỉ giữ được khả năng xử lý thông tin cực cao như thế này, trong quãng thời gian nhất định. Nếu không thì hậu quả khó lường.
Mục tiêu hướng tới nãy giờ, tất nhiên là chiến trường của Ngộ Không. Bởi vì hiện tại, Ngộ Không đã dần thích nghi được với phong cách chiến đấu của Võ Giác. Cũng như bước đầu chiếm được ưu thế, nhờ đặc tính “càng chiến càng hăng” của Đại Đấu Chiến Thánh Quyết.
Vì lẽ đó, nếu giúp Ngộ Không đánh Võ Giác trước, rồi quay lại đánh Linh Giác sẽ có lợi hơn rất nhiều.
Nói như vậy, nhưng phía bên chiến trường của Linh Giác, Đường Tăng cũng không hề bỏ bê. Hắn phân ra một phần sự chú ý, nhắc nhở hoặc chỉ huy nhóm Dương Tiễn, Bát Giới phối hợp nhau, trong những tình huống quan trọng.
Có sự chỉ đạo của Đường Tăng, nhóm người quần công “lu xa bu” cuối cùng cũng đánh ra được một chút yếu tố gọi là phối hợp.
Dương Tiễn và Bát Giới luân phiên thay nhau chủ công và phụ công. Trong khi tiểu Na Tra hoá ra ba đầu sáu tay, dựa vào ưu thế linh hoạt từ Phong Hoả Luân, tiến hành đánh du kích.
Còn lão Sa và Lôi Chấn Tử, thì lần lượt phụ trách hỗ trợ q·uấy n·hiễu và t·ấn c·ông tầm xa. Lão Sa lợi dụng bản mệnh thần thông, hoá ra một bãi cát chảy, không ngừng hạn chế khả năng di chuyển của Linh Giác.
Trong khi Lôi Chấn Tử đứng ở xa xa, phụ trách bồi thêm mấy phát lôi điện, từ Thiên Lôi Chuỳ và Lôi Công Tạc (đục) vào những thời điểm mấu chốt. Điển hình như lúc Dương Tiễn và Bát Giới thay thế vai trò cho nhau.
Lúc đó, thế công sẽ bị khuyết mất một khoảng trống, rất dễ bị Linh Giác lợi dụng. Có một phát lôi điện của Lôi Chấn Tử xen kẽ vào, sẽ lấp đầy được khoảng trống đó.
Nói thì dễ, nhưng hiện tại trán Đường Tăng đã nổi đầy gân xanh. Sau lưng, mồ hôi cũng đã ướt đẫm cả áo hết rồi. Nếu không nhanh chóng kết thúc cuộc chiến, đầu của Đường trưởng lão sẽ nổ tung như quả dưa hấu bị buộc đầy dây chun mất.
Trong một khoảnh khắc nò đó, Võ Giác cũng nhận ra được tình huống bất thường của Đường Tăng. Phát hiện này làm hắn âm thầm cười lạnh không thôi.
Thế là, Võ Giác nhân lúc Ngộ Không không chú ý, để lộ ra một khoảng trống, hắn nhanh chóng phóng lên cao, vận hết sức lực, ném Chiến Phủ về phía Đường Tăng.
Mặc dù không biết tên Đường Tăng này tại sao lại có nhiều bảo bối, cũng như tại sao lại có nhiều tư duy, hành động kì quặc như thế. Nhưng theo Võ Giác thấy, Đường Tăng vẫn chỉ là một tên phàm nhân bình thường thôi. Nếu trúng phải búa này của hắn, dù không c·hết thì cũng b·ị t·hương.
Cái gì? Hắn sẽ ăn nói ra sao nếu người thỉnh kinh c·hết á? Sợ gì chứ, hắn có Tứ Đế chống lưng mà, chắc chắn họ sẽ có cách giúp hắn.
Hiện tại, chỉ có g·iết c·hết mấy tên c·hết tiệt này, thanh danh, danh dự của hắn mới có thể được bảo toàn. Võ Giác hai mắt đỏ thẫm, trên đầu kiếp khí dày đặc điên cuồng nghĩ.
Tới khi Ngộ Không kinh hãi phát hiện ra trò vặt của Võ Giác, định quay về cứu thầy, thì đã quá trễ. Hắn đã bị Võ Giác dây dưa lại. Chỉ có thể trừng lớn mắt, gầm thét:
“Sư phụ!!!!”
Phía chiến trường bên kia, nghe tiếng gào của Ngộ Không, tất cả mọi người đều không hẹn mà dừng lại động tác, nhìn về phía bên này. Bát Giới, Sa Tăng, Dương Tiễn, Na Tra, Lôi Chấn Tử thì kinh hoàng, phẫn nộ. Trong khi Linh Giác thì kinh hãi, vì Võ Giác đã điên rồ tới nỗi “kiếp tử” cũng dám g·iết.
“Sư phụ!!!!” x4
“Thánh Tăng!!!” x(n+1)
Hiển nhiên, dân chúng thôn Bình Đỉnh cũng thấy được cảnh tượng kinh hoàng này, nếu không phải bị Vô Địch Kim Chung giới hạn lại, có lẽ có người đã lao ra đỡ cho Thánh Tăng rồi.
Mặc dù quen biết không lâu, nhưng Thánh Tăng chính là người đã đứng ra giúp họ đả kích hai tên yêu vương, giúp họ thoát khỏi một viễn cảnh c·hết chóc trông thấy.
Mọi chuyện đã quá muộn, chỉ có Đường Tăng mới có thể tự cứu mình. Ngộ Đạo Tử Liên sáng lên, một lồng bảo hộ màu tím bao quanh Đường Tăng.
Lục Diệp Thần Phiến lấp loé bảo quang sáu màu, phát huy hết công sức, quạt mạnh tới nỗi cát bụi bay mù mịt, hòng trì hoãn thế công của Chiến Phủ.
Bởi vì sức gió của Lục Diệp Thần Phiến cản lại, thế công của Chiến Phủ đã giảm đi đôi phần. Tuy nhiên, dư lực vẫn đủ để nó xông vào bụi mù, chém thẳng tới Đường Tăng.
Bụi đất mù mịt, không biết tình huống cụ thể như thế nào. Tới khi Chiến Phủ bay về tay Võ Giác, mới thấy được, trên đó còn dính một v·ết m·áu đỏ thẫm.