Tây Du: 81 Kiếp Nạn Bị Chơi Hỏng Rồi

Chương 102: Tất cả ra ngoài, Vương Cương ở lại!



Chương 102: Tất cả ra ngoài, Vương Cương ở lại!

“Bẩm báo hai vị đại nhân! Các huynh đệ đã bắt gặp bóng dáng thầy trò Đường Tăng. Hiện tại, họ đang đến rất gần địa phận Bình Đỉnh Sơn của chúng ta. Các huynh đệ muốn xin ý kiến 2 vị đại nhân, xem 2 vị đại nhân có muốn bọn thuộc hạ động thủ luôn hay không?”

Một tên yêu binh khom mình, bẩm báo với Võ Giác Đại Vương và Linh Giác Đại Vương.

Nếu có người của Thiên Đình ở đây, thì chắc chắn sẽ nhận ra, tác phong của bọn này, rất giống với Thiên Binh chính quy của Thiên Đình. Hiển nhiên, Võ Giác và Linh Giác đã lạm quyền, kéo theo cả Thiên Binh dưới trướng xuống đây, g·iả m·ạo yêu quái, làm tay sai cho bọn họ.

Hai tên này mặc dù đều không phải là hạng tốt lành gì, nhưng cũng biết đạo thu phục lòng người. Điển hình như việc sai Quỷ Tinh Tế và Trùng Lanh Lợi đi thu gom vật tư, chuẩn bị đại yến tiệc, cũng chủ yếu là để khao bọn Thiên Binh này.

Không phụ lòng Võ Giác và Linh Giác, những Thiên Binh này cũng rất trung thành với bọn hắn, ít nhất, hiện tại là như thế.

Võ Giác Đại Vương lắc lắc ly rượu trong tay, uống ực 1 cái rồi nói:

“Tốt lắm! Không phụ công mong đợi của bọn ta! Các ngươi cứ canh chuẩn tình huống, bắt Đường Tăng đi là được! Kẻ nào làm tốt, bản Đại Vương sẽ khen thưởng thêm!”

Linh Giác Đại Vương cũng đặt ly rượu trên tay xuống, lật tay 1 cái, biến ra 1 tấm lưới, đưa cho tên yêu binh đó, dặn:

“Mặc dù, biết thực lực mấy tên đó cũng chẳng ra sao, nhưng cẩn thận vẫn hơn! Đây là Hạ Phẩm Hậu Thiên Linh Bảo – Thiên La Võng, các ngươi dùng vật này, vây bắt Đường Tăng cho chắc ăn!”

“Thuộc hạ tuân mệnh! Thuộc hạ xin phép cáo lui!”

“Được rồi! Ngươi đi đi!”

Ở phía ngoài động, cách nơi đây không xa, mấy thầy trò Đường Tăng vẫn đang miệt mài hành trình hướng về Tây. Bây giờ, trời cũng nhá nhem tối, đường đi cũng chênh vênh, nên mấy thầy trò đành tạm ngồi nghỉ chân, ở 1 tảng đá.

Bát Giới khó chịu ra mặt, nói:

“Lúc trưa lão Trư đã nói với sư phụ rồi! Chúng ta cứ nghỉ lại thôn đó 1 đêm, sáng mai hẵng đi tiếp mà thầy không nghe! Bây giờ thì hay rồi, leo lên đến giữa lưng chừng núi, thì trời cũng đã tối om. Hiện tại, có muốn quay lại cũng không kịp nữa rồi, cơm cũng không có mà ăn!”

Đường Tăng kéo ống tay áo, chấm chấm mồ hôi trán, nói:

“Cái con lợn c·hết bầm này! Ngươi còn trách bần tăng? Nếu không phải tại ngươi ăn nhiều quá, tới nỗi người ta biến sắc mặt, thì đâu ra nông nỗi này! Cũng may, bần tăng thấy thần sắc người ta không tốt, nên mới ngỏ ý lên đường sớm, để tránh xấu hổ. Không thì thầy trò ta, đã bị người ta dùng chổi đuổi ra khỏi nhà rồi!”

Hai người không ai chịu thua ai, quay mặt qua 1 bên, không thèm đếm xỉa gì đến nhau nữa. Ngộ Không cùng Sa Tăng thấy vậy, liền đứng ra làm người hoà giải:



“Sư phụ bớt giận! Chẳng qua là Nhị sư huynh đói quá, nên nói lẩy thôi, thầy đừng giận huynh ấy!

Sa Tăng nói.

Trong khi đó, Ngộ Không vỗ vỗ vai Bát Giới an ủi:

“Nhị sư đệ, ngươi đói rồi đúng không? Yên chí, yên chí, để sư huynh đi xin cơm cho ngươi ăn!”

Nói rồi, Ngộ Không bổ nhào lên Cân Đẩu Vân, lái đi xin cơm.

Một toán yêu binh thấy cảnh này, liền rục rịch muốn hành động, nhưng đã bị tên yêu binh lúc nãy vào báo cáo với 2 tên đại vương ngăn lại. Quan sát một hồi lâu, xác định là Ngộ Không đã thực sự đi xa, hắn mới ra hiệu cho các huynh đệ ùa ra, vây lấy thầy trò Đường Tăng.

Bát Giới cùng Sa Tăng bị tập kích “bất ngờ” triệu hồi ra Cực Bảo Thấm Kim Ba và Hàng Ma Nguyệt Nha Sạn, “chật vật” chống trả. Đường trưởng lão “sợ hãi” quá đỗi, trong cơn “hoảng loạn” bị bầy yêu tách ra khỏi 2 trò.

Tên yêu binh cầm đầu quăng Thiên La Võng ra, trói Đường Tăng như cái bánh tét, rồi cả bọn xúm nhau, vác Đường Tăng về yêu động. Bọn yêu binh bên kia, thấy bên đây đã xong chuyện, liền đánh trống lui binh, bỏ lại Bát Giới, Sa Tăng và 1 con Long Mã bơ vơ trong gió.

Ngao Liệt lúc này, mới lân la lại gần Bát Giới và Sa Tăng thì thầm:

“Sư huynh! Lúc nãy đệ diễn có tốt không?”

“Ai da! Đệ còn nói nữa, có con ngựa nào mà lại dùng móng guốc, gãi gãi như chó giống đệ đâu chứ!? May mà lão Trư ta nhanh trí, giả vờ làm rơi bồ cào, hấp dẫn sự chú ý của bọn chúng đấy!”

“Thôi thôi! Dù gì cũng là lần đầu tiên ‘làm chuyện ấy’ của Tiểu sư đệ mà! Đâu thể tránh khỏi sai sót! Nhưng tiểu sư đệ này, đệ cũng chú ý hơn đấy biết chưa!”

“Đệ biết rồi! Cám ơn Nhị sư huynh, Tam sư huynh đã chỉ bảo! Đệ sẽ cố gắng hơn!”

“Nhưng sao lúc còn bị dính cấm chế, đệ lại có thể hành động như 1 con ngựa bình thường được vậy?”

“Đó không phải ý muốn của đệ! Đó là do lão yêu bà Từ Hàng cưỡng ép, áp đặt đặc tính loài ngựa lên đệ nha!”

“À! Thì ra là như vậy!”



Lại nói, lũ yêu binh sau khi bắt được Đường Tăng về, Võ Giác và Linh Giác Đại Vương mừng lắm, sai bọn hắn đem Đường Tăng đi tắm rửa sạch sẽ. Chỉ còn chờ Quỷ Tinh Tế và Trùng Lanh Lợi mang thêm đồ về, sẽ tổ chức yến tiệc, ăn thịt Đường Tăng, hưởng trường sinh bất lão.

Tất nhiên, nói là nói như thế cho có cớ, chứ bản thân bọn họ đều biết, tất cả chỉ là diễn trò, phục vụ thứ gọi là “kiếp nạn” mà thôi. Nhưng quan trọng là, chỉ bọn họ mới biết diễn sao?

“Đại Vương! Đại Vương! Tiểu nhân đã mang theo lương thực, cùng mỹ nữ về tới rồi đây!”

Quỷ Tinh Tế vừa chạy, vừa hớt hải la to.

Võ Giác vươn vai ngáp 1 cái, quát:

“Kêu cái gì mà kêu! Ngươi làm như mỹ nữ ngươi tìm được đẹp tựa Hằng…”

Võ Giác định nói là Hằng Nga Tiên Tử thì cảnh trước mắt không khỏi làm hắn choáng ngợp.

Theo chân Quỷ Tinh Tế, 1 hàng mỹ nữ bước vào, nàng nào nàng nấy, đẹp tựa thiên tiên. Thậm chí, phong thái, khí chất, cũng không hề kém Hằng Nga Tiên Tử, làm Võ Giác thấy, mà trong lòng rạo rực không thôi. Linh Giác vốn ít nói, nhưng thấy cảnh này, cũng không kìm được, mà đảo mắt thêm mấy lượt.

“Đại Vương?! Đại Vương?! ĐẠI VƯƠNG?!”

“Cái gì!? Ngươi hét cái gì mà hét! Bản Đại Vương không có điếc!”

“Miệng Đại Vương chảy dãi kìa!”

Võ Giác Đại Vương không nói gì, 2 mắt vẫn chăm chăm nhìn vào dàn mỹ nữ, âm thầm lấy tay áo quệt khoé miệng 1 cái, nói:

“Quỷ Tinh Tế! Lần này ngươi làm rất tốt, đi ra ngoài đi, bản đại vương sẽ trọng thưởng cho ngươi sau!”

“Đa tạ đại vương! Đa tạ đại vương!”

Quỷ Tinh Tế vừa lui ra cửa, vừa không ngừng cười toét khoé mồm, cảm ơn rối rít.

Võ Giác Đại Vương liếm láp khoé môi, hỏi:

“Các tiểu mỹ nhân! Lại đây với bản đại vương nào!”

“Đại Vương tha mạng!”



“Xin Đại Vương đừng ăn thịt ta!”

“Đại Vương muốn ta làm gì cũng được, xin đừng ăn thịt ta!”

Các mỹ nhân ôm nhau, nép vào 1 góc khóc lóc van xin, làm người thấy mà thương.

Võ Giác Đại Vương cười khà khà nói:

“Khà khà khà! Các nàng đừng lo, chỉ cần các nàng phục thị bản Đại Vương thật tốt, ta không những không ăn thịt các ngươi, mà vinh hoa, phú quý, tiền bạc,… miễn là các ngươi thích, bản Đại Vương đều sẽ cho các ngươi!”

“Có thật không Đại Vương?”

“Hừ! Bản đại vương nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy! Được rồi, các nàng hãy tự giới thiệu mình cho bản đại vương được biết đi nào!”

“Bẩm Đại Vương! Dân nữ tên là Tiểu Hồng!”

“Dân nữ là Tiểu Lam!”

“Dân nữ là Tiểu Thanh!”

“Dân nữ là Tiểu Lục!”

“Dân nữ là Vương Cương!”

Võ Giác Đại Vương lúc này đầu óc đã lên mây, không nhịn nổi nữa, khoát tay, nói:

“Vương Cương ở lại với ta, còn lại nhường hết cho Nhị đệ đó! Khà khà khà!”

Nói rồi, Võ Giác Đại Vương tiến tới, ôm Vương Cương vào lòng, mặc kệ sự chống cự yếu ớt của nàng ta.

Linh Giác Đại Vương thấy thế, cũng chỉ đành dẫn theo mấy mỹ nữ còn lại, sang 1 phòng khác. Nhưng sau khi ra khỏi cửa, có thể thấy, trong mắt hắn, hiện lên 1 tia bất mãn.

Hắn lầm bầm:

“Hừ! C·hết tiệt! Rõ ràng là Vương Cương đẹp nhất thì hắn lại giành lấy mất!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.