Quỷ Tinh Tế và Trùng Lanh Lợi mang theo tâm trạng ủ rũ, đi thẳng 1 mạch vào Bình Đỉnh thôn. Chúng thản nhiên vào nhà trưởng thôn, ngồi vào bàn, rót trà uống ực mấy ngụm. Vị trưởng thôn lớn tuổi thấy vậy, liền thắc mắc hỏi:
“Tiểu Tinh Tế, tiểu Lanh Lợi? Các ngươi làm sao vậy? Sao hôm nay lại được dịp rảnh đến thăm ta thế?”
Quỷ Tinh Tế và Trùng Lanh Lợi yên lặng hồi lâu, rồi bọn chúng oà khóc lên thật to. Thôn dân xung quanh lấy làm lạ, xúm nhau đến nhà trưởng thôn, xem có chuyện gì mà om sòm vậy.
Thấy thôn dân lũ lượt kéo tới, Quỷ Tinh Tế và Trùng Lanh Lợi lại càng khóc to hơn. Phải 1 lúc lâu sau, mấy dì cao niên ra sức dỗ dành như dỗ trẻ nít, bọn chúng mới chịu tạm nín.
Trưởng thôn thấy vậy mới khéo léo hỏi:
“Là chuyện hôm trước sao? Các ngươi thiếu vật tư đúng không? Đừng lo, mọi người sẽ nghĩ cách cho các ngươi!”
Quỷ Tinh Tế lúc này mới ủ rũ nói:
“Thực ra… thực ra là bọn ta lừa mọi người thôi! Vốn dĩ không có ai cần cứu trợ cả. Chẳng qua là bọn ta bị 2 tên yêu quái mạnh hơn, bắt làm nô dịch, bọn chúng bắt bọn ta phải đi vơ vét hết lương thực của mọi người, về để làm yến tiệc cho chúng!”
“Bọn chúng còn ép bọn ta, phải bắt hết thôn nữ đồng trinh về cho bọn hắn chơi đùa, nếu không thì bọn ta sẽ bị đ·ánh c·hết! Bọn ta không có cách nào khác, nên lừa gạt mọi người để lấy lương thực! Sau đó, lại mang về nói dối với bọn chúng!”
Trùng Lanh Lợi cũng sụt sùi bổ sung.
Kéo ống tay áo lên quệt nước mắt, nước mũi, 2 yêu nói tiếp:
“Nhưng bọn chúng vẫn không chịu tin lời bọn ta, bắt bọn ta phải làm đúng theo như ý của bọn chúng!”
“Bọn ta thật có lỗi với mọi người! HU HU HU!”
Bỗng nhiên, trộn lẫn giữa tiếng khóc của 2 yêu, có 1 âm thanh rất “bất thường” xuất hiện.
“Bủm!”
“Là ai bất lịch sự vậy? Không thấy ta đang khóc sao?”
Quỷ Tinh Tế ngẩng đầu lên hỏi, thôn dân dạt ra 2 bên, thành 1 con đường nối thẳng tới “h·ung t·hủ”. Chính là 1 tên hoà thượng tai to mặt lớn.
Bát Giới đỏ mặt nói:
“Không phải! Không phải ta!”
“Bủm!”
“Ta…”
Ngộ Không thấy vậy lắc đầu, thở dài nói:
“Bát Giới! Ta đã nói đệ rồi! Củ khoai lang đó còn chưa chín kĩ, mà đệ không nghe!”
“Tiểu sư đệ? Sắc mặt đệ tệ quá, có chuyện gì sao?”
“Tam sư huynh! Đệ đứng gần Nhị sư huynh quá, nên đệ bị trúng chiêu rồi! Oẹ!”
“Các ngươi! Các người hùa nhau bôi nhọ lão Trư!”
Quỷ Tinh Tế và Trùng Lanh Lợi lúc này mới để ý tới, có 1 đám người lạ mặt đang ở đây: 1 tên hoà thượng tướng mạo tầm thường, 1 tên ốm đói nhiều lông, 1 tên tai to mặt lớn, 1 tên râu tóc xuề xòa, cùng 1 thiếu niên khôi ngô, tuấn tú.
Đường Tăng nãy giờ cũng nghe ra được câu chuyện của Quỷ Tinh Tế và Trùng Lanh Lợi, định tiến lên nói gì đó, thì bị trưởng thôn ngăn lại.
“Trưởng Lão thông cảm! Hai tên tiểu yêu này trước giờ chưa từng hại ai bao giờ. Thậm chí, đã giúp đỡ thôn bọn ta mấy đời nay, mong các vị giơ cao đánh khẽ!”
Thôn dân vừa nghe vậy cũng biến sắc, vội đứng thành vòng tròn, che chắn 2 yêu lại. Thì ra, lúc vừa đến thôn này, mấy thầy trò luôn miệng hỏi, gần đây có yêu quái gì không, để đến hàng phục dùm cho. Sợ trưởng thôn không tin, mấy thầy trò còn phô diễn 1 số thần thông, cho ông xem nữa.
Cũng phải thôi, trong dự tính của thầy trò, thì Võ Đức và Vương Linh Quan đã vào bẫy, bây giờ chỉ cần mấy thầy trò “hàng phục” “2 con yêu quái” đó nữa thôi. Nhưng trưởng thôn, cùng thôn dân, thì đâu biết mấy chuyện đó, họ chỉ biết mỗi Quỷ Tinh Tế và Trùng Lanh Lợi thôi, nên họ cũng ra sức giấu nhẹm đi.
Bởi vậy, lúc đầu Quỷ Tinh Tế và Trùng Lanh Lợi mới vào nhà, thôn trưởng mới giả giọng bề trên, như trưởng bối hỏi han tiểu bối vậy, để âm thầm nhắc nhở bọn chúng. Tuy nhiên, tâm trạng chúng lúc đó rối như tơ vò, nên không chú ý điều này.
Thấy sự thật đã bại lộ, Đường Tăng lại tiến đến gần Quỷ Tinh Tế và Trùng Lanh Lợi, trưởng thôn sợ mấy vị cao tăng, tiên sư này “ra tay nghĩa hiệp” “hàng yêu phục ma” thì oan cho 2 yêu, nên đành đánh liều, bước ra ngăn lại.
Đường Tăng nghe vậy, liền biết trưởng thôn và thôn dân đã hiểu lầm, vội chắp tay nói:
“Mô Phật! Mọi người hiểu lầm rồi! Mặc dù bọn ta cúng có ý trảm yêu trừ ma, nhưng bọn ta cũng biết phân trắng đen, phải trái. Vừa nãy, nghe được câu chuyện của 2 tên tiểu yêu này, cùng hành vi của mọi người, bần tăng cũng đoán được bọn chúng là yêu quái tốt, không phải yêu quái xấu, nên mới định bước lên hỏi chuyện mà thôi!”
Trưởng thôn nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, nói:
“Trưởng lão thứ lỗi cho! Là lão hủ hơi đường đột, trưởng lão chớ trách!”
“Không sao, không sao! Lúc nãy nghe trưởng thôn nói, hai tên yêu quái này cùng thôn ta có mối liên hệ rất mật thiết, không biết có thể kể chi tiết hơn, cho bần tăng nghe được không?”
Trưởng thôn gật gù, kể lại những cống hiến, đóng góp của Quỷ Tinh Tế và Trùng Lanh Lợi với Bình Đỉnh thôn, cho thầy trò Đường Tăng nghe. Tiếp đó, Quỷ Tinh Tế và Trùng Lanh Lợi cũng giãi bày cụ thể hơn, tình huống hiện tại của chúng, với mọi người.
Trưởng thôn vuốt mặt thở dài ngao ngán, thôn dân cũng cúi mặt xuống, vì hiện tại, bọn họ lại phải đối mặt với 1 thách thức lớn hơn. Bọn họ có thể chọn mặc kệ Quỷ Tinh Tế và Trùng Lanh Lợi, mặc cho bọn chúng bị 2 tên yêu Vương xử trí. Nhưng lương tâm của họ, không cho phép họ làm như vậy.
Hơn nữa, có chắc là sau khi Quỷ Tinh Tế và Trùng Lanh Lợi bị 2 tên yêu Vương xử lý rồi, thì 2 tên yêu Vương đó sẽ tha cho họ không? Có khi, những yêu ma đó thẳng tay bắt họ, để làm lương thực cho chúng luôn cũng không chừng.
Bỗng nhiên, trưởng thôn nhớ ra gì đó, nhìn Đường Tăng, nhưng có phần thấp thỏm, ngập ngừng nói:
“Trưởng lão… không biết... các trưởng lão có thể giúp thôn ta chuyện này được chăng?”
Đường Tăng ra dấu cho trưởng thôn an tâm, sau đó từ tốn nói:
“Mô Phật! Thầy trò bần tăng mặc dù tài hèn sức mọn, nhưng cũng tự nhận là có thể đối phó được 2 tên Yêu Vương kia!”
“Vậy thì tốt quá!”
“Tốt quá rồi!”
“Chúng ta được cứu rồi!”
“Tinh Tế Đại Vương, Lanh Lợi Đại Vương, các ngươi không cần lo nghĩ nhiều nữa rồi!”
Các thôn dân nhao nhao nói.
Đường Tăng đợi cho bà con tĩnh lặng một chút, sau đó nói tiếp:
“Nếu chỉ đánh đuổi 2 tên yêu Vương thôi thì dễ, nhưng bọn chúng có lai lịch rất không tầm thường. Ta e là sau khi bọn ta rời đi, bọn chúng sẽ quay lại làm khó dễ bà con. Cho nên, chúng ta cần 1 kế hoạch vẹn toàn, một lần dứt khoát, tiễn 2 tên yêu Vương đó, về với vòng tay của Địa Tạng Vương Bồ Tát! Chấm dứt mọi hậu hoạn về sau!”
Dừng 1 chút để thôn dân kịp tiếp thu thông tin, Đường Tăng nói tiếp:
“Để làm được điều này, thầy trò ta cần sự giúp đỡ của các vị! Không biết các vị hương thân, phụ lão có sẵn lòng?”
“Sẵn lòng! Sẵn lòng!”
Các thôn dân đồng thanh hô.
“Quỷ Tinh Tế! Trùng Lanh Lợi!”
“Có mặt thưa Thánh Tăng!!” x2
“Các ngươi chính là mắt xích quan trọng nhất, trong kế hoạch lần này. Vì thế, hãy nghe cho kỹ những gì ta sắp nói, nếu không, có bất trắc gì, tất cả chúng ta đều sẽ gặp nguy hiểm!”
“Tuân lệnh Thánh Tăng!” x2
Tiếp theo đó, Đường Tăng vạch ra kế hoạch hẳn hoi, cũng như phân chia nhiệm vụ cho từng nhóm, chia ra hành động cho dễ. Trong đó, 1 bộ phận thôn dân có nhiệm vụ đi tìm vật nuôi vừa mới c·hết, do bệnh dịch hay gì đó cũng được.
Một bộ phận thôn dân sẽ đi gom góp những nông cụ, v·ũ k·hí cũ: cuốc, kiếm, liềm, giáo, mác,… Một bộ phận khác, sẽ do trưởng thôn dẫn dắt, chuẩn bị kĩ càng, xuất hiện kịp lúc, vào thời khắc quan trọng.
Riêng Quỷ Tinh Tế và Trùng Lanh Lợi, sẽ có nhiệm vụ đi tìm băng nhóm thổ phỉ khét tiếng nhất, hung ác nhất gần đây, móc nối với chúng. Còn tất cả mọi thứ còn lại, sẽ do thầy trò Đường Tăng đảm nhiệm.
Thế là kế hoạch thông suốt, mọi người tản ra ai làm việc nấy. Giữa lúc chỉ còn lại Đường Tăng và Ngộ Không, Ngộ Không đang định đi làm việc của mình, thì dị biến phát sinh.
Tuệ Nhãn của Đường Tăng báo động liên hồi, hai mắt đau đớn dữ dội, chính là điềm đại hung!
Ngộ Không thấy thầy lấy tay che mắt, đi đứng loạng choạng liền cả kinh, bổ nhào tới đỡ Đường Tăng ngồi xuống.
“Sư phụ! Thầy có sao không?”
“Không có chuyện gì, là Tuệ Nhãn phát động! Để ta đả toạ thôi diễn 1 chút!”
Nói rồi, Đường Tăng ngồi xếp bằng xuống tĩnh toạ, rồi liên hệ với Độn Khứ. Trong ánh mắt lo lắng của Ngộ Không, sau nửa nén hương, Đường Tăng rốt cuộc cũng mở mắt ra.
Sau đó, không biết Đường Tăng đã nói gì với Ngộ Không, mà hắn gật đầu lia lịa, rồi bổ nhào lên Cân Đẩu Vân, lái đi đâu đó mất dạng.