Tây Du: 81 Kiếp Nạn Bị Chơi Hỏng Rồi

Chương 103: Trùng Lanh Lợi đã bại lộ?



Chương 103: Trùng Lanh Lợi đã bại lộ?

“Ta nói hai vị huynh đệ nghe! Làm yêu quái cũng giống như con người vậy! Phải có lòng nhân từ. Một khi đã có lòng nhân từ, thì không phải là yêu nữa, mà nửa người nửa yêu. Tức là nhân yêu. Mà nhân yêu thì chính là người âm dương. Người âm dương… nói thẳng ra chính là lại cái!”

“Lại nói, con người và yêu quái đều do mẹ sinh ra! Nhưng người thì có mẹ người, yêu thì có mẹ yêu…”

Đường Tăng chưa nói hết câu, hai tên yêu binh đã gầm lên:

“Arrrr! Ta không chịu nổi nữa rồi!”

“Đau đầu quá!”

Đoạn, chúng đập đầu vào vách tường, b·ất t·ỉnh nhân sự. Nhìn vào có thể thấy rõ, khuôn mặt của 2 tên này hiện tại rất an bình, ra đi rất thanh thản.

Lúc này, một con côn trùng cổ quái từ trong y áo Đường Tăng bò ra. Nó chính là Khạp Thuỵ Trùng (bọ ngáy ngủ) 1 loại cổ trùng gây cảm giác buồn ngủ, nếu bị nó chui vào lỗ tai.

Thời còn chưa bị Thiên Đình “xa thải” Ngộ Không chơi trò chơi, thắng được Tăng Trường Thiên Vương và Trì Quốc Thiên Vương, thế là họ tặng con trùng này cho hắn.

Thoạt nhìn, Khạp Thụy Trùng trông có vẻ nhỏ bé, yếu đuối. Nhưng thực ra, nó theo Ngộ Không ăn ngon uống sướng bấy lâu nay, cảnh giới cũng lên tới Kim Tiên rồi.

Chỉ có điều, khả năng chiến đấu của con bọ này cũng chả ra sao cả. Nên hôm nay, Đường Tăng mượn nó từ Ngộ Không, nhờ nó làm việc khác.

Khạp Thụy Trùng bé xíu, khiêng theo Vô Địch Kim Chung to hơn nó chục lần, hỏi Đường Tăng:

“Lão tổ! Ta lo đập mạnh quá, tiếng chuông sẽ làm yêu binh nghe được, mà chạy tới đây mất!”

(Tính theo bối phận, thì Lục Sí Kim Thiền đúng là 1 trong những lão tổ tông của họ nhà trùng thật.)

“Ngươi đừng lo! Ta đã để nó ở chế độ ‘tắt chuông’ rồi, không sao đâu!”

Khạp Thụy Trùng gật đầu, đập mạnh Vô Địch Kim Chung vào Thiên La Võng. Thế là Thiên La Võng bật ra khỏi người Đường Tăng. Xong xuôi, Đường Tăng thu cả Kim Chung và Khạp Thụy Trùng lại. Sau đó, nhặt Thiên La Võng lên hỏi:

“Đồ của ai làm rơi đây? Không có ai trả lời hết. Vậy ta tạm thời bỏ túi, khi nào gặp chú ‘Congan’ thì giao nộp!”

Đường trưởng lão nhét Thiên La Võng vào túi, rồi lấy 1 thứ trông như máy quay phim ra. Đường Tăng xoay người, Lục Âm Thiền Y tiến vào trạng thái tàng hình, thản nhiên đi lại trong Liên Hoa động.



Lấy bản đồ do Quỷ Tinh Tế và Trùng Lanh Lợi vẽ ra, Đường Tăng đi thẳng 1 mạch tới phòng của Võ Giác Đại Vương. Đứng trước cửa phòng, Đường Tăng thi triển thần thông, biến thành 1 con ve sầu, vác theo cả “máy quay phim” bay vào khe cửa.

Vào phòng, khung cảnh “hương diễm” của Võ Giác Đại Vương và Vương Cương, không khỏi khiến Đường Tăng buồn nôn. Nhưng hắn cũng ráng nhịn, để mà quay cho xong. Quay được tầm nửa chung trà, Võ Giác Đại Vương đã buông v·ũ k·hí đầu hàng, ôm Vương Cương ngủ rất thơm ngọt.

Đường Tăng lầm bầm “ysl” rồi bay lên qua phòng tiếp theo. Không ai khác chính là Linh Giác Đại Vương. Lần này, Đường Tăng quay được gần nửa nén hương thì chính thức đóng máy.

Xong xuôi, Đường Tăng bay về vị trí cũ, trở lại hình người, lấy một cái lưới rách ra. Hắn lấy tấm lưới, tự quấn bản thân lại, rồi thản nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

Sáng hôm sau, nghe tiếng ồn ào ngoài cửa động, Võ Giác và Linh Giác không hẹn mà cùng nhau bước ra khỏi phòng xem có chuyện gì. Trước khi ra ngoài, Võ Giác Đại Vương còn quay lại, trao cho “mỹ nhân” đang say giấc nồng 1 nụ hôn gió, rồi mới đi.

Bọn họ đi tới đâu, thì mấy tên yêu binh dạt ra tới đó. Thấy vậy, bọn họ cứ nghĩ là những tên này vì kính sợ, mới làm như vậy, mà không có nghi ngờ gì.

Yêu binh A che miệng mũi, thì thầm:

“Huynh đệ! Ngươi có nghe mùi của 2 vị Đại Vương…”

“Suỵt! Nói nhỏ thôi! Đây gọi là nhập vai ngươi có biết không! Đã là yêu quái, ăn dơ, uống bẩn thì làm sao cơ thể có mùi dễ ngửi được? Hai vị Đại Vương nhìn thấy điểm đó, nên chắc cố tình làm cho bản thân có mùi đấy! Nếu không, thầy trò Đường Tăng nghi ngờ thì làm sao?”

Yêu binh B nói.

Yêu binh C cũng góp ý:

“Như thế cho thấy, chúng ta đi theo đúng người rồi đấy. Chỉ một chuyện nhỏ như thế, mà hai vị Đại Vương cũng cân nhắc tới. Đúng là những cấp trên sáng suốt, vĩ đại!”

Bỏ qua chuyện mấy tên yêu binh đang bàn tán, Võ Giác Đại Vương và Linh Giác vừa ra tới cửa động, thì thấy Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới, Sa Ngộ Tịnh đang hò hét:

“Hai tên yêu nghiệt! Chắc chắn là các ngươi đã bắt sư phụ ta!”

“Đúng vậy! Mau thả sư phụ bọn ta ra!”

“Nếu các ngươi không thức thời, thì đừng trách Hàng Ma Nguyệt Nha Sạn của lão Sa ta không có mắt!”



Võ Giác thấy vậy liền bật cười to, nói:

“Tưởng là ai, hoá ra là 1 lũ sa cơ thất thế, bây giờ phải đi làm sai vặt cho tên hoà thượng kia. Đúng thế, tên hoà thượng đó là do bọn ta bắt đấy! Ta muốn nếm thử thịt Đường Tăng, được đồn rằng ăn vào có thể trường sinh bất lão là như thế nào. Nhưng nghĩ lại, nếu các ngươi thành tâm quỳ bái bản Đại Vương ba bái, ta sẽ cân nhắc trả lại bộ xương cho các ngươi! Có thích không, ba con chó con?”

“HA HA HA” x(n+1)

Theo lời nhạo báng của Võ Giác, yêu binh xung quanh cũng cười rần rần cả lên.

Đại sự quan trọng hơn, 3 huynh đệ Ngộ Không không nhiều lời với Võ Giác nữa, nâng v·ũ k·hí lên khiêu chiến 2 yêu.

Linh Giác tay cầm Kim Tiên (cây roi vàng) Võ Giác tay phải đại đao, tay trái chiến phủ, nghênh chiến 3 huynh đệ.

Ngộ Không lao vào, Kim Cang Bổng xoay tít, đối chiến Kim Tiên. Mặc dù nhìn bề ngoài, Linh Giác có vẻ yếu thế, nhưng nếu để ý kỹ, mỗi roi của hắn đánh ra, đều rất nhẹ nhàng hoá giải đòn hiểm của Kim Cang Bổng.

Phía bên kia, Bát Giới và Sa Tăng kịch đấu Võ Giác. Bồ cào, Nguyệt Nha Sạn, đao phong, phủ kích toé ra tia lửa. Hai bên triền đấu 1 hồi thì thành hỗn chiến, đánh từ dưới đất đánh lên trên trời, từ phương tây đánh tận sang phương đông.

Đánh nhau kịch liệt, nhóm người hỗn chiến đã đánh đến một mỏm đá, ở bên bờ biển lúc nào không hay.

Lúc này, có 1 “bà lão” tầm 80 – 90 tuổi, không biết đứng tần ngần ở gần ngoài mé làm gì không biết. Ba huynh đệ Ngộ Không “thất thế” b·ị đ·ánh lùi lại không ngừng, lùi một hồi thì đến kế bên bà lão.

Thấy hết đường lui, ba huynh đệ nhanh trí, chạy ra nấp sau người bà lão. Võ Giác và Linh Giác đánh bên trái, bà lão hoảng hồn lắc hông, uốn eo qua phải, mấy huynh đệ cũng uốn theo qua phải; Võ Giác và Linh Giác đánh bên phải, bà lão hoảng hồn lắc hông, uốn eo qua trái, mấy huynh đệ cũng uốn éo, lắc mông qua trái.

Nếu hiện tại có ai mở bản nhạc “Hai phút hơn” nữa thì đúng bài, nhưng khổ nỗi là hơi cay mắt.

Võ Giác Đại Vương tức tối quá, lấy tay đẩy mạnh một phát, bà lão sảy chân, té lăn mấy vòng ra đất rồi r·ơi x·uống b·iển mất xác. Ba huynh đệ Ngộ Không biết không địch lại được 2 yêu, bèn dậm chân cưỡi mây chạy đi mất. Trước khi khuất tầm, còn để lại lời đe doạ:

“Hãy đợi đấy!”

Võ Giác và Linh Giác chỉ cười khẩy, rồi cũng cưỡi mây về động. Bây giờ đi về, ôm mỹ nhân ngủ trưa, không phải sướng hơn sao?

Vừa về đến, 2 tên Yêu Vương đã thấy 1 đoàn người mặt mày bặm trợn, không biết là từ đâu tới, tập kết trước cửa động.

Trùng Lanh Lợi đang nói gì với tên cầm đầu của bọn đó, thấy 2 vị đại vương về, bèn chạy chậm đến hành lễ:

“Tiểu Yêu tham kiến hai vị Đại Vương! Chúc hai vị Đại Vương vạn thọ vô cương, sống lâu như trời đất!”



Võ Giác nhíu mày hỏi:

“Hôm qua ngươi đi đâu tới giờ mới về?! Những tên kia là ai?”

Cố nhịn mùi h·ôi t·hối từ Võ Giác và Linh Giác phát ra, Trùng Lanh Lợi nói:

“Đại Vương tha tội! Hôm qua, ta đi vơ vét thêm thực phẩm, theo ý Đại Vương, nhưng trời đã sập tối mất rồi, nên ta không về kịp. Thế là, ta lại lân la đi vơ vét thêm, cho bằng hết đồ ngon, vật quý về cho 2 vị Đại Vương. Khổ nỗi, ta lỡ gom nhiều quá, không mang về hết, nên bắt bọn tráng đinh trong thôn đó mang về đây giúp!”

“Tráng đinh trong thôn đó đều xấu xí, bặm trợn như vậy sao?”

Linh Giác nghi hoặc chỉ chỉ vào đám người kia, hỏi lại.

“Nhị Đại Vương không biết đó thôi! Bọn chúng vì quanh năm làm lụng vất vả, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, nên tướng mạo xấu xí, thô kệch như vậy là chuyện bình thường! Chứ chúng làm gì được oai phong, tuấn tú như 2 vị Đại Vương?”

Linh Giác nghe vậy cũng chỉ gật đầu nhẹ, không nói gì thêm.

Võ Giác Đại Vương nói:

“Được rồi! Được rồi! Mau mau kêu bọn hắn mang đồ vật vào trong đi. Hôm nay, chúng ta phải làm một yến tiệc thật lớn mới được! Khà khà khà!”

Bây giờ, chỉ cần bày yến tiệc ra, ăn uống chơi bời cho thống khoái, rồi giả vờ say khướt, tạo cơ hội cho lũ phế vật kia cứu Đường Tăng nữa thì kiếp nạn này coi như thành công. Bọn hắn có thể về Thiên Đình, được thăng chức, tăng lương rồi. Võ Giác thầm nghĩ.

Trùng Lanh Lợi nghe theo phân công của Đại Vương, nhanh chân chạy tới chỗ của một tên, trông có vẻ như là dẫn đoàn, nói với hắn chuyện gì đó. Tên dẫn đoàn mặt mày hung tợn, vừa nghe Trùng Lanh Lợi nói, chốc chốc lại liếc sang bên này 1 chút, sau đó gật đầu, phất tay ra hiệu cho đàn em khiêng mấy rương đồ vào động.

Đoạn, mấy tên tráng đinh khiêng gần tới cửa hang thì bị Linh Giác Đại Vương cản lại. Trực giác mách bảo hắn, dường như vẫn có gì đó gian trá ở đây.

Híp mắt nhìn Trùng Lanh Lợi, Linh Giác Đại Vương nói:

“Các ngươi mở rương ra, ta phải xem hàng trước đã!”

Trùng Lanh Lợi thấy cảnh này, thì bắt đầu né tránh ánh mắt của Linh Giác, giống như hắn đang giấu diếm chuyện gì đó vậy.

Biểu hiện đó của Trùng Lanh Lợi đã bị Linh Giác thu hết vào mắt, hắn càng khẳng định hơn nghi ngờ của mình. Hắn đẩy hai tên tráng đinh lề mề ra, tự tay giở nắp rương lên, xem bên trong là cái gì.

Nắp rương bật ra, đồ vật trong đó không khỏi khiến Linh Giác và Võ Giác ngây ngẩn cả người.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.