Ta Là Vua Giác Đấu

Chương 404: Not Found



Chương 404: Not Found

Đùa thôi.

Chương 404: Phượng Diệm Vô Song

- Giờ cũng muộn rồi, có hai lựa chọn. Thứ nhất là đi ăn gì đó rồi nghỉ ngơi, mai ta sẽ đưa ngươi đi gặp phụ thân, thứ hai là bây giờ đi luôn. Ngươi muốn cái nào?

Phượng Yên Đan nhìn Vũ Lôi Phong hỏi dò, tên này lập tức nói:

- Yên Đan thánh nữ, ta không còn nhiều thời gian để dạo chơi nữa rồi, hiện tại đi gặp luôn đi!

Phượng Yên Đan có chút thất vọng, nàng gật đầu dẫn đường, hai người Vũ Lôi Phong và Lê Tiểu Nguyệt lẽo đẽo theo sau.

Đi qua vô số kiến trúc, Phượng Yên Đan dẫn hai người đến một khoảng sân rộng lớn, phía sau cái sân rộng trống trải này là một tòa kiến trúc đồ sộ, các kiến trúc được sắp xếp với nhau vô cùng tinh tế, nhìn gần thì có thể không thấy gì đặc biệt nhưng nếu đứng từ xa nhìn tới, các tòa nhà, ô cửa sổ, phòng ốc đều liên kết chặt chẽ với nhau, tạo thành hình một hỏa phượng hoàng dang cánh bay cao.

Đi đến đâu, những người nhìn thấy đều cung kính khôn cùng đối với Phượng Yên Đan, sau đó nhìn hai người Vũ Lôi Phong vô cùng tò mò, từ xưa tới nay, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy thánh nữ nhà mình dắt khách về.

Ngay trong khoảnh khắc bước vào đám kiến trúc này, Vũ Lôi Phong liền cảm giác vô tận lực lượng vuốt ve thân thể mình, hắn ngạc nhiên nói:

- Năng lượng thiên địa ở đây thật đáng kinh ngạc, nồng đậm chắc hẳn gấp bốn lần bên ngoài a!

- Ngươi cảm nhận khá tốt đấy, từ thời xa xưa các tiền bối đã bố trí thủ đoạn thông thiên, ở đây tu luyện nhanh hơn bên ngoài nhiều.

Lê Tiểu Nguyệt cảm nhận không khí đầy năng lượng, trong đầu không khỏi nghĩ thầm:

- Thì ra đây là lý do cổ tộc luôn luôn thống trị mọi thế lực khác, họ sống ở nơi thế này thì bên ngoài làm sao mà đuổi kịp?

- Nhưng mà nếu sư phụ thành đôi với Yên Đan tỷ, chẳng phải mình cũng sẽ được ở đây tu luyện dài dài sao?

Lê Tiểu Nguyệt sau khi nghĩ đến điểm này thì càng quyết tâm bán sư phụ mình.

Kiến trúc nơi đây so với trong Tứ Huyền Cung còn lâu đời hơn, mỗi viên gạch dường như đã ghi lại vô số ký ức của năm tháng, độ hoành tráng so với Thúy Hằng Thánh Địa chỉ thua một chút mà thôi.

Lê Tiểu Nguyệt lần đầu tiên thấy các kiến trúc đồ sộ nguy nga như thế nên nàng hết nhìn đông rồi lại ngó tây, hứng thú với mọi thứ xung quanh.

Ba người băng qua rất nhiều hành lang và hoa viên, đi bộ phải gần một tiếng đồng hồ mà vẫn chưa tới chỗ của phụ thân Phượng Yên Đan, khiến Vũ Lôi Phong cảm thán không thôi về độ xa hoa của nơi này.

Phượng Yên Đan thì không ngừng làm hướng dẫn viên, đến một chỗ nào đó nàng lại giới thiệu cho hắn và Lê Tiểu Nguyệt một chút, thế là chặng đường đã lâu lại càng lâu.

Đi một lúc nữa, cụ thể là nửa tiếng sau, trước mặt Vũ Lôi Phong là một đình viện rộng lớn, Phượng Yên Đan nhìn sang Vũ Lôi Phong, khuôn mặt có chút phức tạp nói nhỏ:

- Đến nơi rồi, việc tiếp theo phải xem vào ngươi.

- Ừ, ta sẽ cố.

Phượng Yên Đan gõ nhẹ cửa đình viện, tiếng gõ của nàng dường như mang theo một ám hiệu nào đó, nó không giống cách người thường gõ cửa.

- Yên Đan đó hả? Vào đi.

Nghe thấy tiếng gõ này, từ bên trong phát ra một thanh âm trung niên trầm ấm, Phượng Yên Đan nhanh chóng đẩy cửa tiến vào, Vũ Lôi Phong và Lê Tiểu Nguyệt cũng đi theo.

Cửa mở, mùi trà thơm ngát thoang thoảng trong không khí khiến Vũ Lôi Phong cảm thấy rất dễ chịu. Quét mắt một vòng, đình viện này không quá xa hoa nhưng bày trí vô cùng tinh tế, chắc chắn phụ thân của Phượng Yên Đan là một người rất tao nhã.

Bên cửa sổ đình viện, một trung niên khoác trên mình bộ áo choàng lông vũ màu đỏ rực đang tiêu sái ngồi bên cạnh hồ cá. Trên bàn đã rót sẵn bốn ly trà.

- Yên Đan, con đi chơi không biết đường về luôn vậy a, đi biền biệt ba tháng ròng rã, con không nhớ người phụ thân này sao?

- Hông thèm, người toàn bắt con tu luyện.

Phượng Yên Đan nói thì nói thế, nhưng thực chất vẫn tiến tới ôm lấy cổ của vị trung niên kia.

- Nha đầu nhà con, nếu Vũ Minh Chủ không tới, ngươi hẳn là còn không chịu mò về.

Phượng Yên Đan cười hì hì, sau đó dắt Vũ Lôi Phong và Lê Tiểu Nguyệt đến cạnh bàn trà, giới thiệu:

- Vũ Lôi Phong! Giới thiệu với ngươi, đây là phụ thân của ta, cũng là người đứng đầu Phượng Linh Thần nhất tộc hiện tại. Phượng Diệm Vô Song.

- Phụ thân. Đây là Vũ Lôi Phong, Chưởng Môn Nghịch Phong Môn, cũng không còn là Minh Chủ gì đó nữa rồi nha.

- Còn đây là Lê Tiểu Nguyệt, đệ tử mà hắn mới thu, cũng là thiên phú hiếm có trong Nhân Loại, tư chất Hoàng Kim SSR

Phượng Yên Đan hoàn tất phần giới thiệu, sau đó nàng ngồi xuống một bên, cầm ly trà đưa lên miệng nhấp một hơi.

- Bái kiến Tộc Trưởng!

Vũ Lôi Phong và Lê Tiểu Nguyệt cùng chắp tay hành lễ, Phượng Diệm Vô Song gật đầu phất tay mời hai người ngồi xuống.

- Được cường giả nổi tiếng phong vân toàn đại lục ghé thăm, Phượng Linh Thần vô cùng hãnh diện a.

- Lão hủ lần đó cũng có tới Thúy Hằng Thánh Địa, cũng đã quan sát phong phạm của Vũ Chưởng Môn, một chiêu kích sát Phi Hồn Cảnh cao trọng, đến tận bây giờ ta vẫn nhớ như in khoảnh khắc đó.

- Tộc Trưởng quá khen rồi, tiểu tử chỉ cố gắng hết sức thôi.

Vũ Lôi Phong khách sáo cảm tạ một lúc, cảm thấy câu chuyện bắt đầu không còn là chào hỏi xã giao nữa, Phượng Yên Đan đứng dậy nắm tay Lê Tiểu Nguyệt đi ra ngoài.

Hai cô gái vừa đi, không khí trong đình viện trở nên căng thẳng hơn rất nhiều.

- Phượng Tộc Trưởng, tiểu tử xin nói thẳng, mục đích của tiểu tử đến đây là muốn thương nghị chuyện hợp tác giữa Phượng Linh Thần nhất tộc và Nghịch Phong Môn.

- Tình hình đại lục và Thiên Địa Minh đại khái tiểu tử đã nắm rõ. Tiểu tử cũng đã thuyết phục được Thiên Cực Gia về cùng chiến tuyến với mình. Để có thể tiêu diệt Bách Lý Gia và Lam Thiên Gia, tiểu tử cần sự giúp đỡ ở Phượng Linh Thần nhất tộc.

Vũ Lôi Phong nói xong, hắn chăm chú quan sát từng cử động của Phượng Diệm Vô Song, trên gương mặt tràn đầy thần sắc quyết tâm.

Phượng Diệm Vô Song vẫn say sưa thưởng trà, một lúc sau hắn mới đặt tách trà xuống bàn, nhìn Vũ Lôi Phong hỏi:

- Tiêu diệt Bách Lý Gia và Lam Thiên Gia? Vũ Chưởng Môn có phải hơi cuồng ngạo hay không?

Vũ Lôi Phong không chút khiêu ngạo nào, cũng không tỏ ra siểm nịnh, hắn chỉ giữ cho mình thần thái tự tin tuyệt đối mà đáp lại:

- Tiểu tử không hề cuồng, chỉ cần có đủ thời gian, tiểu tử dám chắc sẽ phát triển thực lực của bản thân và Nghịch Phong Môn đến tầm cao mới, có thể sánh ngang với bọn họ.

Phượng Diệm Vô Song khẽ cười nhạt, hắn hỏi:

- Cho ngươi đủ thời gian sao? Một trăm năm, hai trăm năm, hay là ngàn năm vạn năm?

- Vũ Lôi Phong ngươi sở hữu thiên phú dị bẩm, thực lực cao, chiến lực vượt ngoài sự nhận thức của ta, điều này ta công nhận. Thế nhưng ngươi đang nói đến toàn bộ Nghịch Phong Môn, muốn bồi dưỡng một cỗ thế lực đạt đến tầm cao so với cổ tộc là chuyện không có khả năng.

Vũ Lôi Phong lập tức trả lời:

- Tiểu tử hiểu rõ, các cổ tộc đều sở hữu điều kiện tu luyện vô cùng nghịch thiên, huyết mạch cao quý. Những người bên ngoài dù có cố gắng cả đời cũng không thể sánh được với cổ tộc.

- Thế nhưng mà, Nghịch Phong Môn lại hoàn toàn khác, tiểu tử đã tìm được cho bọn họ một nơi chốn tu luyện không thua kém gì cổ tộc.

Phượng Diệm Vô Song nghe thế thì trở nên hứng thú vô cùng, hắn hỏi:

- Và chỗ đó hẳn là không nằm trên đại lục này, vì nếu như có nơi như vậy, dưới sự truy sát của Thiên Địa Minh, có lẽ đã sớm lộ ra.

Vũ Lôi Phong gật đầu:

- Không giấu gì Tộc Trưởng, tiểu tữ vẫn luôn mang theo Nghịch Phong Môn bên mình, không ai tìm được là chuyện hết sức bình thường.

- Cái gì?

Phượng Diệm Vô Song lúc này thực sự chấn động.

- Không có khả năng, Nguyên Linh Bảo chứa được người sống cùng lắm chỉ chứa được vài trăm người, cho dù là Thần Bảo cũng chỉ chứa được vài vạn, cả một Nghịch Phong Môn to như thế, không thể nào dung nhập được vào Nguyên Linh Bảo.

Vũ Lôi Phong đảo mắt, hắn nói:

- Vậy nếu như đó là bảo vật của Thúy Hằng thiên đế thì sao?

- …

Lúc này thì Phượng Diệm Vô Song không nói được gì nữa, hắn nhìn qua Vũ Lôi Phong ngạc nhiên mà nói:

- Hóa ra là vậy, thì ra món quà mà Thúy Hằng thiên đế tặng ngươi lại chính là bảo vật như vậy. Khó trách a, khó trách!

Vũ Lôi Phong gật đầu, sau đó hắn chớp thời cơ lúc Phượng Diệm Vô Song đang kinh ngạc, giơ lên năm ngón tay:

- Năm năm, tiểu tử chỉ cần năm năm để có thể phát triển Nghịch Phong Môn sánh ngang với các đại cổ tộc, thậm chí còn có thể cao hơn!

- Tiểu tử biết sự lo ngại của tộc trưởng, Thiên Địa Minh có tới năm đại cổ tộc, trong khi đó chỉ còn ba cổ tộc trung lập, nếu liên minh hết lại thì là tình thế năm chọi ba, vô cùng bất lợi!

- Nhưng Nghịch Phong Môn chỉ cần năm năm! Sau năm năm, ta chắc chắn sẽ biến liên minh của chúng ta thành tình thế bốn chọi năm. Chúng ta vẫn có thể chiến thắng!

Phượng Diệm Vô Song suy xét rất đăm chiêu, Vũ Lôi Phong lại tiếp tục bồi thêm:

- Về mặt chiến lực, Linh Nhi, Lưu Thiên Kim, Hồ Điệp Y, Trần Lệ đều là do một tay tiểu tử bồi dưỡng, các nàng vượt trội hơn toàn bộ thiên kiêu ngày đó của các đại cổ tộc, chỉ duy nhất Yên Đan thánh nữ là có chút thua kém mà thôi.

- Hiện tại, toàn thể Nghịch Phong Môn sẽ tiếp nhận sự bồi dưỡng của tiểu tử, chiến lực sẽ không hề thua kém cổ tộc!

Nửa ngày sau, Phượng Diệm Vô Song rốt cuộc uống hết tách trà trên tay mình, hắn vẫn lặng im từ khi Vũ Lôi Phong nói ra mục tiêu của hắn. Vũ Lôi Phong cũng kiên trì ngồi đợi kết quả.

- Nếu năm năm sau, Nghịch Phong Môn khoong mang ra chiến lực ưng ý ta thì sao? Tiểu tử ngươi sẽ mất gì với ta?

- Tiểu tử sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của Tộc trưởng, miễn là trong khả năng của tiểu tử!

Phượng Diệm Vô Song lắc đầu:

- Không có chung chung như thế được, ta chỉ định ngay bây giờ luôn, ngươi phải đáp ứng thì mới bàn tiếp!

- Mời tộc trưởng nói.

Vũ Lôi Phong hồi hộp chờ đợi.

- Huyết Băng Phách Lôi Liên của ngươi sẽ thuộc về Phượng Linh Thần!



Hết chương 404…



Truyện: Ta Là Vua Giác Đấu – Tác giả: Weekend Anh

Bác nào có lòng ủng hộ tác giả thì không nên đẩy KP hay TLT nhé, vì ta không dùng cái đấy. Nếu các bác có lòng thì ta xin nhận ở đây:

MoMo: 0963617753 Ngo Duc Anh Tuan

MB Bank: 927105201314 Ngo Duc Anh Tuan

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.