Một tuần cứ thế yên bình trôi qua, với thân phận của Phượng Yên Đan, nàng có thể đi ngang Thảo Nguyên Xích Diệm mà chẳng ngán bất kì ai, hai người Vũ Lôi Phong và Lê Tiểu Nguyệt dưới sự dẫn dắt của nàng một đường đi tới, thẳng tiến đến địa bàn của Phượng Linh Thần.
- Đến nơi rồi.
Phượng Yên Đan dừng lại, nhìn về phía hai người Vũ Lôi Phong và Lê Tiểu Nguyệt, giơ tay ra làm vẻ giới thiệu, cười cười giống hệt một vị hướng dẫn viên du lịch:
- Giới thiệu với hai người, đây chính là Hỏa Hoàng Nhai, địa bàn của Phượng Linh Thần nhất tộc, quê hương của ta.
Vũ Lôi Phong và Lê Tiểu Nguyệt phóng tầm mắt nhìn về xung quanh, Lê Tiểu Nguyệt ánh mắt sáng rực vì phong cảnh tuyệt đẹp nơi đây, Vũ Lôi Phong thì ngược lại, trên mặt tràn đầy vẻ khó hiểu.
- Sao vậy? Thái độ của ngươi là ý gì đây?
Phượng Yên Đan thấy thần sắc nghi hoặc của tên này thì không vui hỏi. Vũ Lôi Phong nghe thế liền trả lời:
- Không có, nơi đây rất đẹp, nhưng so với tưởng tượng của ta có hơi khác.
- Ồ? Vậy ngươi nghĩ chỗ ở của ta sẽ như thế nào?
Phượng Yên Đan hứng thú dò hỏi, Vũ Lôi Phong cũng không giấu diếm, hắn nói.
- Các loài phượng hoàng đều có tập tính sống ở những nơi cao ơi là cao, thường thì bên vách núi chọc trời hoặc là nơi nào đó cao cao, cành cây đại thụ, đại loại vậy. Nên là nhìn thấy vùng đất bằng phẳng này, ta có chút bất ngờ a.
- Còn nữa, Phượng Hoàng linh thần chính là bá vương trong khống hỏa, ta còn nghĩ mình sẽ được dẫn đến một vùng núi lửa cơ, ai mà ngờ chỗ này lại xanh tươi thế chứ?
Đúng vậy, cảnh vật của Hỏa Hoàng Nhai khiến Vũ Lôi Phong vô cùng bất ngờ, đánh tan toàn bộ những gì hắn tưởng tượng về nơi ở của Phượng Yên Đan.
Nơi đây là một vùng đất trải đầy màu xanh của rừng rậm, tuy không tươi tốt như Vạn Lâm Sơn Mạch, nhưng so với hoang mạc mấy ngày nay hắn đi thì khác nhau một trời một vực.
Núi cao chọc trời đâu không thấy, chỉ thấy những quả đồi uốn lượn rất nhẹ nhàng, tại quả đồi cao nhất ẩn hiện một kiến trúc khổng lồ mang dáng dấp của một đầu phượng hoàng phía xa, hẳn là nơi đặt chân của Phượng Linh Thần.
Phượng Yên Đan nghe thấy Vũ Lôi Phong nói vậy không nhịn được mà khúc khích cười, nàng nói:
- Tuy chúng ta là Nguyên Yêu Thú, nhưng cũng có gu thẩm mĩ rất cao nha. Ngươi nghĩ sao mà kêu một đệ nhất gia tộc như bọn ta sống giữa một đống núi lửa, rồi còn định cư ở sườn núi hoang vắng hả?
- Ha ha! Xin lỗi.
- Cơ mà ngươi đoán cũng có phần đúng, những ngọn đồi xanh tươi này cũng không phải là những ngọn đồi bình thường đâu, bên dưới chúng phần lớn đều là dung nham nóng chảy, bất kỳ vị trí nào trong Hỏa Hoàng Nhai đều có khả năng bỗng dưng phun trào và trở thành một ngọn núi lửa.
Vũ Lôi Phong và Lê Tiểu Nguyệt nghe xong thì bất giác nhìn xuống dưới chân, sợ rằng bỗng dưng có dung nham trào vào chân mình.
- Đừng sợ, đã vài trăm năm rồi chưa có ghi chép nào về núi lửa phun trào nữa, chứ không thì các ngươi nghĩ mảnh rừng này sống được chắc?
Vũ Lôi Phong gãi gãi đầu cười cho qua chuyện, hắn hít một hơi thật sâu không khí ấm nóng nơi đây, ánh mắt tràn đầy quyết tâm.
- Yên Đan thánh nữ, đi thôi!
- Ừm. Có thuyết phục được phụ thân của ta hay không chỉ có thể xem bản lĩnh của ngươi, Phượng Yên Đan ta không muốn tham gia mấy chuyện chính trị chán ngắt đó, nếu ngươi thuyết phục được phụ thân thì ta sẽ nghe theo người.
Theo chân Phượng Yên Đan tiến vào Hỏa Hoàng Nhai, Vũ Lôi Phong cảm giác không khí nơi đây còn dễ chịu hơn cả bên ngoài, thật không nghĩ ra bên dưới lại toàn là dung nham a.
Trên đường đi, Vũ Lôi Phong bắt gặp vô số Nguyên Yêu Thú hắn chỉ đọc qua trong sách chứ chưa từng thấy qua, đa số đều là Nguyên Yêu Thú thuộc tính hỏa.
Càng tiến vào sâu, Nguyên Yêu Thú càng xuất hiện thưa thớt, thay vào đó bắt đầu xuất hiện bóng dáng của Nhân Loại.
Lê Tiểu Nguyệt tròn mắt ngạc nhiên, bọn họ đã bước vào một trấn nhỏ, xung quanh vô số người qua kẻ lại, đông đúc nhộn nhịp giống hệt địa bàn của Nhân Loại, chỉ khác một chỗ là Nguyên Yêu Thú đi đầy đường.
- Tiểu Nguyệt, đây đều là các tiền bối Nguyên Yêu Thú đạt đến 9 sao - Kết Hồn Cảnh, ở cảnh giới này, Nguyên Yêu Thú đã có thể hóa thân thành Nhân Loại rồi, nơi đây cũng không hoàn toàn là Nguyên Yêu Thú, nhưng những người mà muội nhìn thấy, cứ mười người thì phải chín người là Nguyên Yêu Thú hóa hình đấy!
Lê Tiểu Nguyệt nghe Phượng Yên Đan giới thiệu thì trầm trồ:
- Trời, cao thủ khắp nơi vậy luôn, đúng là địa bàn của đại gia tộc có khác!
Nhưng vừa cảm thán xong, nàng lại hỏi tiếp:
- Yên Đan tỷ tỷ, rõ ràng đây là địa bàn của thú tộc cơ mà, vì sao mọi người phải hóa thành bộ dạng Nhân Loại như bọn muội làm gì chứ? Không phải ở bản thể mới thoải mái sao?
- Câu hỏi rất hay, thực lực của muội còn thấp nên không biết nhiều điều, việc này cũng không phải bí mật gì nên nói cho muội nghe cũng được.
Phượng Yên Đan vỗ vỗ đầu Tiểu Nguyệt, nói tiếp:
- Đúng là ở hình dạng bản thể là thoải mái nhất, nhưng bộ dáng của Nhân Loại là thích hợp để tu luyện nhất, chính vì thế mà khi đạt đến Kết Hồn Cảnh, đa số các Nguyên Yêu Thú đều chọn sống trong hình dạng Nhân Loại, tốc độ tu luyện tăng mạnh so với bản thể nhiều.
- Chỉ khi chiến đấu, chúng ta mới sử dụng bản thể, bởi vì đó chính là vũ khí mạnh mẽ và đáng tin cậy nhất của chúng ta.
Lê Tiểu Nguyệt gật đầu lia lịa, nàng rất thông minh nên nghe một hiểu mười, cô nàng cười cười nói:
- Ra là vậy, muội còn tưởng Yên Đan tỷ tỷ hóa thành dạng Nhân Loại để cho sư phụ ngắm, hóa ra là có ích cho tu luyện.
Phượng Yên Đan nghe thế mặt nóng rực, cả người thiếu điều sắp bốc lên Phượng Hoàng Sinh Tử Nghiệp Hỏa. Một cái cốc đầu lại rơi vào trán Lê Tiểu Nguyệt.
Vũ Lôi Phong vội vàng kéo cô bé ra:
- Thôi nào thôi nào, Tiểu Nguyệt lần sau không được phát biểu linh tinh nghe chưa!
Lê Tiểu Nguyệt làm mặt quỷ, hậm hực nói:
- Con nói đâu có sai, Yên Đan tỷ trong hình dạng Nhân Loại xinh đẹp như thế, nếu con là tỷ ấy con cũng không thèm hóa thành Phượng Hoàng chân thân làm gì. Mình đẹp mình khoe ra cho người ta ngắm, người ta ghen tị chơi.
Cốp!
Lần này thì chính sư phụ Vũ Lôi Phong cốc đầu nàng một cái, hắn cười mắng:
- Yên Đan thánh nữ ở bản thể Phượng Hoàng cũng đẹp không kém đâu, con đã thấy qua chân thân của nàng rồi mà?
Nghe hai sư đồ nói chuyện, gương mặt Phượng Yên Đan ngày càng đỏ, chỉ có thể nhảy sang chuyện khác để tránh hai người này đi quá xa.
Ba người đi qua trấn nhỏ mà không gặp bất kỳ trở ngại gì, sau đó lại băng rừng, lội suối, giống hệt một chuyến đi dã ngoại.
- Trước mặt là Phượng Hoàng Thành, là thành trì chủ chốt của Phượng Linh Thần ta, mời vào.
Hai người Vũ Lôi Phong nhìn cổng thành rộng lớn mà không khỏi tặc lưỡi thán phục, mỗi cái cổng thành thôi đã to gấp mấy lần đại môn của Thiên Âm Cung rồi, bàn về độ cổ kính uy nghiêm thì còn cách biệt quá xa.
Bên trong thành, người dân đi qua đi lại liên tục không dứt, ở chỗ này đã không còn thấy bất kỳ Nguyên Yêu Thú nào chưa đạt tới Kết Hồn Cảnh nữa, toàn bộ đều sống trong dạng Nhân Loại, Phượng Hoàng Thành lúc này giống hệt một thành trì nhân loại.
- Thánh nữ, người đã trở về rồi.
- Cung nghênh thánh nữ!
Những người canh cổng thấy thân ảnh tuyệt sắc của Phượng Yên Đan thì lập tức dùng lễ nghi cao nhất tiếp đón nàng, những người dân xung quanh cũng dừng mọi hoạt động, quỳ một chân hành lễ đón tiếp thánh nữ.
- Miễn lễ, các vị cứ tiếp tục sinh hoạt đi, ta có hai vị khách, để ta đưa họ đi là được rồi.
- Vâng, Thánh nữ đi thong thả!
Đám người cung kính đưa tiễn, ba người tiếp tục đi sâu vào trong Phượng Hoàng Thành. Cho đến khi ba thân ảnh mờ nhạt trong đám đông thì mọi người mới ngưng thi lễ.
- Đã rất lâu rồi không thấy Nhân Loại đặt chân vào Phượng Hoàng Thành, không ngờ hôm nay lại có người đến, lại còn là khách của thánh nữ a.
- Nhân Loại kia không biết có địa vị gì mà đích thân thánh nữ lại bồi tiếp như thế.
- Không biết nữa. Nhưng ngươi nói ta cũng thấy rất tò mò, hình như dung mạo người thanh niên kia có chút quen mắt, hình như gặp ở đâu rồi thì phải.
Trong đám đông, một thanh niên cầm quạt run rẩy nhìn theo bóng lưng ba người, khóe môi lắp bắp không nói thành lời.
Người gác cổng thấy thanh niên này bộ dạng khiếp sợ thì liền dò hỏi
- Kim công tử, ngươi biết Nhân Loại kia sao? Sao bộ dạng ngươi khó coi vậy?
Vị công tử họ Kim này mãi một lúc mới bình tĩnh lại, trong sự tò mò của mọi người, hắn hít sâu một hơi, nghiêm nét mặt đáp:
- Kim Vạn Lý ta chưa từng nhớ sai, gương mặt của hắn, thần thái của hắn, kẻ này chắc chắn là hắn! Kẻ hủy diệt trái tim nam nhân…kẻ lừa đảo số một trong Thập Đại Cường Giả!
- Hắn chính là, Đệ Nhất trong Thập Đại Cường Giả! Trường Hồng Công Tử - Vũ Lôi Phong!
…
Hết chương 403…
…
Truyện: Ta Là Vua Giác Đấu – Tác giả: Weekend Anh
Bác nào có lòng ủng hộ tác giả thì không nên đẩy KP hay TLT nhé, vì ta không dùng cái đấy. Nếu các bác có lòng thì ta xin nhận ở đây: