Phượng Yên Đan đần mặt ra nhìn cô bé trước mắt, Lê Tiểu Nguyệt vội vàng lấy ngón tay làm dấu yên lặng.
- Suỵt, khẽ thôi kẻo sư phụ biết!
Phượng Yên Đan cũng nhất thời chột dạ, giống như bị Tiểu Nguyệt sai khiến vậy, bất giác đánh ra một đạo cấm chế ngăn cách mọi thanh âm bên ngoài.
- Tiểu Nguyệt, muội nói tâm sự tuổi hồng là sao?
Phượng Yên Đan nhìn Lê Tiểu Nguyệt dò hỏi, cô bé cười cười dùng ánh mắt sắc bén nhìn nàng, hỏi:
- Yên Đan tỷ, muội không muốn tốn thời gian hay là vòng vo gì hết, tỷ chỉ cần trả lời muội một câu thôi.
- Ừ.
Phượng Yên Đan gật đầu, nàng không ngừng đoán xem nha đầu này muốn hỏi mình cái gì.
- Tỷ có muốn thành sư mẫu của ta không?
- …
- HẢ!
Phượng Yên Đan sau hai giây thất thần thì hét toáng lên
- Muội… muội nói cái gì vậy hả? Ta và sư phụ ngươi thì làm sao mà… Sao mà được chứ?
Lê Tiểu Nguyệt thấy phản ứng cực mạnh của Phượng Yên Đan, kèm theo đó là gương mặt đỏ ửng đầy bối rối của vị thánh nữ này, trong lòng càng thêm khẳng định suy đoán của mình.
- Thế là tỷ không muốn à?
Lê Tiểu Nguyệt lại cười cười hỏi một câu, Phượng Yên Đan bối rối đến mức không biết nói sao, nàng lại lắp bắp.
- Không muốn… nhưng mà… nhưng mà… Ta…ta…
- Rồi rồi, muội hiểu rồi, tóm lại là tỷ không thích sư phụ, vậy thì thôi. Buổi tâm sự tuổi hồng hôm nay đến đây thôi.
- Hông có…ta không có ý đó, nhưng mà…
Lê Tiểu Nguyệt đang định đi ra khỏi kết giới thì Phượng Yên Đan níu chặt lấy nàng, gương mặt đỏ ửng, ánh mắt ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào nàng.
- He he! Cắn câu rồi. Vị sư mẫu này ta phải giúp người thu bằng được!
Lê Tiểu Nguyệt nghĩ thầm, trong lòng cười khoái trá không thôi, nàng lấy hai tay đặt lên vai Phượng Yên Đan, giống như là vỗ về nàng.
- Con mới thăm dò sư mẫu có mấy câu mà người đã lộ hết rồi.
- Sư…sư mẫu gì chứ.
Phượng Yên Đan ngại ngùng không thôi, nàng không hiểu sao trước những lời thăm dò của cô bé này bản thân nàng giống như đứa con nít bị người lớn nhìn thấu vậy.
- Sư Mẫu, người nếu cứ nhút nhát rụt rè như vậy thì không thể nào tán đổ Sư Phụ con được đâu! Thời thế thay đổi rồi, phái nữ chúng ta phải chủ động tấn công! Người muốn đợi sư phụ con mở lời rồi mới đồng ý à? Biết đợi đến bao giờ ? Lỡ Sư Phụ để ý người khác thì sao?
Phượng Yên Đan thấy Lê Tiểu Nguyệt bắt thóp mình thì cũng đành thở dài ngồi xuống tiếp tục “Tâm sự tuổi hồng”, nàng thở dài nói:
- Bộ sư phụ ngươi chưa kể cho ngươi nghe à? Hắn đã có tới bốn vị hồng nhan rồi, ta còn phải sợ hắn để ý người khác sao?
Vừa nói, Phượng Yên Đan vừa lục lọi trong túi trữ vật, nàng lấy ra một tấm ảnh chụp cả bọn lúc đăng quang thập đại cường giả mà Vũ Lôi Phong chụp khi trước.
- Đây nè, cô bé áo xanh dễ thương này là Linh Nhi, người này là Lưu Thiên Kim, còn cô nàng đầy đặn này là Hồ Điệp Y, cô nàng sắc sảo này là Trần Lệ. Đều là Sư Mẫu của ngươi đó.
Lê Tiểu Nguyệt nhìn thật kỹ chân dung bốn vị Sư Mẫu, ánh mắt sáng rực như sao:
- Tuyệt đẹp, Sư Phụ đúng là có con mắt thẩm mĩ cao a!
Nói xong một câu cảm thán, Lê Tiểu Nguyệt cầm bức ảnh nhìn thật lâu, sau đó nhìn sang Phượng Yên Đan, rồi lại nhìn bức ảnh.
- Sư Mẫu nào cũng đẹp hết, mỗi người một vẻ, Linh Nhi sư mẫu nhỏ nhắn đáng yêu, Thiên Kim sư mẫu tri thức sang trọng, Điệp Y sư mẫu căng tràn sức sống, Trần Lệ sư mẫu thì mạnh mẽ sắc bén.
- Vẫn còn thiếu một sư mẫu nóng bỏng quyến rũ. Đúng vậy! Yên Đan sư mẫu chắc chắn là mảnh ghép còn thiếu!
CỐP!
- Nha đầu ngươi nói nhăng nói cuội gì thế hả?
Phượng Yên Đan mặt nóng đến tận mang tai, sắc đỏ trên khuôn mặt có thể so sánh với màu áo của nàng luôn rồi.
Lê Tiểu Nguyệt ôm lấy cái trán sưng to của mình la oai oái, Phượng Yên Đan sau khi cốc đầu nàng một cái thì nhận ra mình bất giác chơi ngu, vội vàng rối rít xin lỗi.
Một lúc sau, Tiểu Nguyệt cùng Yên Đan ngồi đối diện nhau trên mỏm đá, Lê Tiểu Nguyệt nghiêm túc nói:
- Vậy thì, buổi tâm sự tuổi hồng hôm nay chính thức bắt đầu!
Phượng Yên Đan ngại ngùng gật đầu, trong lòng cũng có chút chờ mong, nàng quả thật bị dáng vẻ uy phong của hắn lúc đánh bại Phi Hồn Cảnh chinh phục, từ khi kết thúc đại hội Thập Đại Cường Giả, nàng đôi khi sẽ cảm thấy nhớ nhung những giây phút ngày đó, rồi lại tưởng tượng ra nhiều thứ phong phú hơn.
- Đầu tiên là Sắc đẹp, Yên Đan Sư Mẫu thừa chỉ tiêu nên chúng ta bỏ bước này.
Lê Tiểu Nguyệt gật gù, Phượng Yên Đan sở hữu gương mặt xinh đẹp và thân hình nóng bỏng, hơn nữa ở Thảo Nguyên Xích Diệm khí hậu nóng bức nên y phục không kín như các vùng đất khác.
Các đường nét trên thân thể ẩn hiện của Phượng Yên Đan dưới sự quan sát tỷ mỉ của Tiểu Nguyệt, nàng có thể kết luận vị sư mẫu tương lai này có một thân thể siêu bốc lửa cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
- Vấn đề thứ hai, cũng là vấn đề mà con trăn trở nhất, Sư Mẫu giải thích giúp con với.
Thấy Lê Tiểu Nguyệt nghiêm túc, Phượng Yên Đan cũng tập trung lắng nghe
- Sư Phụ là Nhân Loại, người là Nguyên Yêu Thú, liệu có thể thành đôi không?
Nghe câu hỏi này, Phượng Yên Đan thoáng lặng người, sau đó nhớ lại câu nói của Cô Cô ngày xưa:
- Đan Đan, con hỏi vậy là có ý gì? Đừng nói là ngươi thật sự thích thằng nhóc kia rồi nha.
- Aizz, thôi vậy, chuyện người trẻ tuổi các ngươi Cô Cô không quản, nhưng có đến được với nhau không thì phải xem duyên số và bản lĩnh của hai đứa.
- Khi Nguyên Yêu Thú chúng ta đột phá bình chướng cuối cùng của Phi Hồn Cảnh, trở thành một vị Thần, thì khi đó Yêu Khí và Linh Hồn Lực sẽ hợp nhất, khai sinh ra Thần lực. Thú Hồn cũng sẽ trở thành Thần Hồn. Từ giây phút đó, Nhân Loại hay Nguyên Yêu Thú sẽ không còn gì khác biệt nữa, có thể trở thành một đôi, kết hôn, sinh con.
- Chỉ là… không biết duyên phận của các ngươi có đủ mạnh để khi cả hai thành Thần vẫn còn bên nhau hay không, để xem thiên ý đi.
…
- Chắc chắn là được!
Phượng Yên Đan mở mắt, vô cùng chắn chắn nói với Lê Tiểu Nguyệt. Cô bé không nghĩ nhiều, lập tức gạch một dòng trên tờ giấy ghi chú của mình.
- Vậy thì bắt đầu lập chiến lược tán đổ Sư Phụ nào, con tin tưởng Yên Đan Sư Mẫu!
- Ừ.
Hai nữ nhân chụm đầu lại cùng nhau bàn chiến lược, Vũ Lôi Phong đang chìm vào lĩnh ngộ phía xa nên hắn không quan tâm đến sự đời, nên cũng không biết hai nàng đang bày mưu tính kế.
Bàn tới tận nửa đêm hai nữ mới mò về, Lê Tiểu Nguyệt vừa đi vừa cười toe toét, Phượng Yên Đan lẽo đẽo theo sau, gương mặt hồng nhuận thẹn thùng không thôi.
Vũ Lôi Phong vẫn say mê trả lời các câu hỏi sinh ra trong đầu mình, bàn tay không ngừng đánh ra các thủ ấn, ngọn lửa quanh người bập bùng dần dần trở nên ngưng thực và sáng hơn.
- Mình mới đi có mấy tiếng mà tên này tiến bộ rõ rệt như thế? Rốt cuộc thì ngộ tính của hắn mạnh thế nào vậy?
Phượng Yên Đan nhìn ngọn lửa quanh Vũ Lôi Phong mà sợ hãi không thôi.
Sáng sớm, Vũ Lôi Phong thoải mái vươn vai thoát khỏi lĩnh ngộ, một đêm không ngừng cố gắng khiến đầu óc hắn có chút mệt mỏi. Hai người Phượng Yên Đan và Lê Tiểu Nguyệt phân biệt ngồi ở hai mỏm đá gần nhau khoanh chân tu luyện, thấy động tĩnh của Vũ Lôi Phong thì họ cũng mở mắt.
- Tiếp tục lên đường nào!
…
Hết chương 402…
…
Truyện: Ta Là Vua Giác Đấu – Tác giả: Weekend Anh
Bác nào có lòng ủng hộ tác giả thì không nên đẩy KP hay TLT nhé, vì ta không dùng cái đấy. Nếu các bác có lòng thì ta xin nhận ở đây: