- Tên kia, ta có thể sảng khoái đánh với ngươi một trận, nhưng đệ tử của ta ngươi không được phép động vào!
- Yên tâm, ta tuy là cướp, nhưng là cướp có văn hóa, một cô bé mới chỉ Tam Tú, nếu ta còn vô sỉ động vào thì còn gì là danh tiếng nữa!
- Được, đợi xíu.
Vũ Lôi Phong tiến lại chỗ Lê Tiểu Nguyệt, một đạo quang tráo phòng hộ bao bọc lấy nàng vào trong. Người áo đỏ thấy Vũ Lôi Phong làm vậy liền không vui:
- Ngươi có ý gì? Ngươi đây là không tin lời ta?
- À không phải, ta sợ rằng với đẳng cấp của chúng ta đánh nhau, chỉ cần là kình khí thôi cũng sẽ tổn thương đồ đệ ta, vậy nên chỉ có thể làm như vậy.
- Hừ!
Nghe Vũ Lôi Phong trả lời như vậy, người áo đỏ chỉ hừ nhẹ, tâm trạng cũng tốt hơn một chút.
Lê Tiểu Nguyệt ngồi trên một tảng đá trong quang tráo phòng hộ, nhìn Vũ Lôi Phong lo lắng nói:
- Sư phụ, người nhớ phải cẩn thận đó.
- Yên tâm, người này chắc chắn không gây nguy hiểm gì cho ta đâu!
Vũ Lôi Phong mỉm cười, sau đó hướng mắt về người mặc áo choàng đỏ, trong tay khẽ xuất hiện từng luồng khí vặn vẹo.
Thấy Vũ Lôi Phong đã sẵn sàng chiến đấu, ngọn lửa trên tay người này liền bùng cháy dữ dội, không chút lưu tình đánh ra một chưởng.
Chưởng ấn nóng bỏng bay vọt tới, trên đường bay, nó còn tách ra thành năm cái chưởng ấn đánh vào các phương vị khác nhau nhằm phong tỏa toàn bộ đường lui của Vũ Lôi Phong.
- Thú vị!
Vũ Lôi Phong nhìn chưởng ấn đánh tới, trong tay cũng xuất hiện một ấn ký.
- Thanh Quang Ấn!
Thanh Quang phóng xuất, một chưởng cực lớn mang theo tiếng long ngâm đánh ra, dùng xu thế sấm sét đập thẳng vào năm chưởng ấn của người kia.
Uỳnh!
Nơi hai chưởng ấm va chạm bắn ra vô số kình khí thổi bay mọi thứ xung quanh, nhất thời khói bụi mịt mù, mặt đất rung chuyển. Lê Tiểu Nguyệt ngồi trong quang tráo cảm nhận thấy mặt đất không ngừng rung lên mà không khỏi cảm thán.
- Sư phụ thật mạnh, người kia cũng không phải dạng vừa.
Trong làn khói, Vũ Lôi Phong mỉm cười lao vào bên trong, sau khi tung chưởng hắn liền lao tới muốn tấn công bất ngờ. Nhưng nào ngờ, vừa lao vào trong thì suýt nữa va chạm với thân ảnh áo đỏ kia, không nghĩ tới hắn cũng muốn dùng chiêu này đánh lén mình.
Hai người lại đánh về phía trước, hai nắm đấm va chạm khiến họ văng ra phía sau. Làn khói tan đi, thân ảnh cả hai hiện ra.
- Thật không ngờ ngươi lại nhìn thấu chiến pháp của ta!
Người áo đỏ khá bất ngờ, nhưng sau đó hắn lại lao tới.
- Để xem, ngươi làm sao chống lại ta?
Cả người tên này bỗng hóa thành một ngọn lửa hừng hực, lao thẳng vào Vũ Lôi Phong.
- Muốn cận chiến sao? Ta còn chưa ngán bất kì kèo đấm nhau nào!
Vũ Lôi Phong bao phủ trong hào quang lam sắc, trực tiếp đối chọi gay gắt với người áo đỏ trong ngọn lửa kia.
Sau khi áp sát, hồng y nhân không ngừng tung ra quyền đấm cước đá, bất cứ chiêu thức nào của nàng cũng mang theo nhiệt độ như muốn thiêu hủy thứ nó chạm phải. Vũ Lôi Phong không dám tiếp xúc trực tiếp với người này, vậy nên hắn mới bọc một lớp Quang thuộc tính quanh người.
- Bàn về nhiệt độ, Quang cũng không vừa đâu! Hồng Ngoại Hộ Thân!
Ánh sáng quanh người Vũ Lôi Phong chuyển về màu đỏ, sau đó dần dần mờ đi, tạo thành một dạng ánh sáng vô hình mang theo nhiệt độ cực kì nóng bức.
Võ Thuật phát huy tác dụng rất lớn trong kiểu chiến đấu này, Vũ Lôi Phong khéo léo đỡ từng chiêu của người áo đỏ, sau đó phản đòn, rồi lại uyển chuyển tấn công.
Cảm thấy bản thân không làm khó được Vũ Lôi Phong, ngược lại mình còn rơi vào thế hạ phong, thân ảnh áo đỏ liền thay đổi cách tấn công, hắn nhảy lùi về sau, vô số cột lửa bốc lên xung quanh Vũ Lôi Phong muốn vây hãm hắn lại.
- Hỏa Diệm Lao Ngục!
Thủ ấn kết xuất, các cột lửa xung quanh được liên kết với nhau bởi một bức màn chắn vô hình, tạo thành một kết giới vây lấy Vũ Lôi Phong vào trung tâm.
- Sư phụ!
Thấy Vũ Lôi Phong bị bắt, Lê Tiểu Nguyệt lo lắng kêu to.
Vũ Lôi Phong bên trong Hỏa Ngục không có chút lo lắng nào, hắn khẽ cười nhẹ, trong tay xuất hiện một thanh kiếm đỏ rực bùng cháy ngọn lửa đỏ cam.
Ầm!
Trong sự kinh ngạc của Lê Tiểu Nguyệt và người áo đỏ, ngay khi Vũ Lôi Phong vừa rút kiếm ra thì nhà giam bằng hỏa diễm lập tức nổ tung, thân ảnh màu đen bắn mạnh tới người áo đỏ.
Vũ Lôi Phong hưng phấn quát lớn:
- Đến cả Trường Hồng Kiếm ta cũng đã xuất ra rồi, ngươi mà còn muốn ẩn thân thì chắc chắn sẽ bại!
Thân ảnh áo đỏ nghe thế thì chợt biến sắc, vội vàng nhảy sang một bên tránh né một kiếm của Vũ Lôi Phong. Bất quá, một kiếm vừa rồi của hắn chỉ là động tác giả, vừa tránh né xong thì người áo đỏ lại thấy một kiếm quang kề sát ngực mình.
- Đáng ghét, thì ra ngươi đã sớm nhìn ra ta! Vậy chiều ý ngươi!
- Phượng Hoàng Chân Thân!
Người áo đỏ nghiến răng một cái, quanh người bùng cháy ngọn lửa đỏ rực, kiếm quang của Vũ Lôi Phong vừa chạm tới thân thể hắn thì liền tan biến.
Mà từ trong ngọn lửa, một tiếng hót vang vọng khắp bầu rời, chấn động vô số chim muông và Nguyên Yêu Thú khác bay vọt lên không trung.
Tiếng hót vừa dứt, ngọn lửa quanh thân người áo đỏ bành trướng lên hơn trăm mét, nhiệt độ khủng bố khiến mặt đất dưới chân hắn tan chảy thành từng dòng dung nham.
Vũ Lôi Phong nhìn chăm chú vào ngọn lửa, bên trong dần dần xuất hiện một hình bóng khổng lồ.
- Hóa ra đây chính là… Phượng Hoàng!
Kíu!
Lại một tiếng hót chấn động trời xanh, ngọn lửa bùng phát dữ dội, từ bên trong xuất hiện một đôi cánh màu cam đỏ rực lửa khổng lồ, sải cánh rộng đến mức gần như che phủ cả vùng trời quanh khu vực Vũ Lôi Phong đang đứng.
Rồi ngọn lửa tan biến, lộ ra một Hỏa Phượng Hoàng vô cùng xinh đẹp uy nghiêm, từng chiếc lông vũ đều bao phủ trong ngọn lửa sáng chói. Từ khi phượng hoàng xuất hiện, mặt trời phía trên dường như cũng ảm đạm đi vài phần, chỉ có phượng hoàng mới là ánh sáng duy nhất tại nơi đây.
- Đây chính là… một trong Tứ Linh, Phượng Hoàng Linh Thần!
Vũ Lôi Phong há hốc mồm, hắn đã thấy qua không ít chủng loại Nguyên Yêu Thú, nhưng là lần đầu nhìn thấy bản thể của Phượng Linh Thần, quả không hổ danh là huyết mạch mạnh nhất trong Nguyên Yêu Thú. Chỉ sức mạnh của bản thể này thôi đã có thể thừa sức đánh bại một Ý Hồn Cảnh Ngũ Trọng bình thường.
- Ở dạng nhân loại nàng vốn đã vô cùng xinh đẹp, không nghĩ tới trong bản thể Phượng Hoàng cũng đẹp như thế! Xem chiêu!
Vũ Lôi Phong tán thưởng một câu, sau đó nhảy thẳng về phía trước, Trường Hồng Kiếm đánh ra một kiếm ảnh rực cháy.
- Hỏa Long Khiếu Thiên!
Vũ Lôi Phong cưỡi trên hư ảnh hỏa long đánh tới, nện thẳng vào đầu phượng hoàng, hắn muốn dùng tốc độ cực nhanh của mình để chiếm ưu thế. Nhưng Vũ Lôi Phong đã quá xem thường một trong Tứ Linh Thần, con Phượng hoàng này tuy thân hình đồ sộ nhưng lại có tốc độ nhanh đáng kinh ngạc. Chỉ một khoảnh khắc, phượng hoàng đã bay vọt lên trời cao.
Một tiếng hót rung chuyển đất trời, sải cánh khẽ vỗ, gió nổi mây phun, hỏa long của Vũ Lôi Phong bị thổi đến mức vụt tắt, thân thể hắn cũng suýt nữa thì bị rơi xuống.
- Khen cũng vô ích! Món nợ ngày đó, ta hôm nay quyết đòi lại! Phượng Nộ Cuồng Viêm!
Trong miệng phượng hoàng vang lên thanh âm thiếu nữ vô cùng giận dữ, một quả cầu lửa lớn khủng bố ngưng tụ trước miệng phượng hoàng, có xu thế tích lũy năng lượng càng lúc càng khủng khiếp.
- Vũ Lôi Phong! Có ngon thì đừng tránh né! Đỡ lấy chiêu này của ta!
Phượng hoàng gào thét, tiếng hót lần nữa chấn động vô số sinh vật xung quanh, tất cả ngước mắt nhìn lên bầu trời, chỉ thấy một ngọn lửa phượng hoàng chói mắt ngự trị trên không, một quả cầu chói lóa như mặt trời đang dần tích tụ.
- Yên Đan Thánh Nữ! Bộ ngươi muốn giết ta luôn hay sao?
Nhìn thanh thế khủng bố hủy thiên diệt địa kia, Vũ Lôi Phong sợ đến toát mồ hôi la lớn, Phượng Hoàng trên không trung chỉ khẽ vỗ cánh, kình phong thổi quét.
- Nếu ngươi không đỡ nổi đòn này, vậy cũng không phải là người ta muốn tìm, nhận lấy!
Phượng hoàng dứt lời, quả cầu lửa to lớn rời khỏi vị trí, rơi thẳng xuống vị trí Vũ Lôi Phong.
- Là nàng ép ta đấy!
Vũ Lôi Phong nghiến răng, ánh sáng trong tay chuyển thành màu tím và dần dần trở nên vô hình, chỉ còn không khí vặn vẹo trong lòng bàn tay không ngừng ba động từng luồng năng lượng khủng bố.
- Diệt Tịnh Tử Ngoại Ấn!
Một chưởng đẩy mạnh tới phía trước, đối đầu trực diện với quả cầu lửa khổng lồ.
Đặc tính của tia tử ngoại là sức xuyên thấu, sự kinh khủng của nó không gì có thể ngăn cản, chưởng ấn còn được Vũ Lôi Phong tạo hình sao cho sắc nhọn nhất có thể, dễ dàng xuyên qua mọi thứ.
Phụp!
Tử Ngoại Ấn vừa va chạm với Hỏa Cầu thì lập tức chui vào bên trong, nó không quan tâm đến nhiệt độ và sức tàn phá khủng khiếp của hỏa cầu mà trực tiếp đâm xuyên qua nó.
Phượng Hoàng trên bầu trời cảm nhận được hỏa cầu của mình đang bị xuyên thủng thì chợt biến sắc, vội vàng ngưng tụ lực lượng trong hỏa cầu đổ dồn vào vị trí đang bị xuyên phá mà phòng thủ.
Nhưng thật quỷ dị, chưởng ấn vô hình này cứ như không thể ngăn cản, đến bao nhiêu lớp phòng thủ thì nó đều đâm xuyên qua hết, tốc độ hầu như không giảm chút nào.
- Nguy rồi!
Mãi cho đến lớp phòng ngự cuối cùng vẫn không cách nào ngăn cản được chưởng ấn quái dị kia, Phượng Hoàng hoảng sợ nhận ra chưởng ấn này đang nhắm thẳng vào đầu mình, nó vội vàng dùng đôi cánh khổng lồ che lấy thân thể, ngọn lửa bùng cháy bao phủ nó thành một quả bóng, nhìn giống hệt một mặt trời thứ hai.
Tử Ngoại Ấn vẫn không thể ngăn cản, nó bay thẳng đến lớp lửa phòng hộ của Phượng Hoàng, rắc một tiếng, phòng thủ của Phượng Hoàng vỡ vụn.
Không dừng lại tại đó, chưởng ấn tiếp tục đánh vào đôi cánh đang bao phủ toàn thân nó, xuyên thẳng vào bên trong, để lại hai cái lỗ trên đôi cánh xui xẻo kia.
- Ê Ê! Chết người đó!
Phượng Hoàng cảm nhận hai lớp cánh của mình bị xuyên thủng thì sợ hãi không thôi, nó không thể nhìn thấy công kích nhưng có thể cảm nhận được một lực lượng xuyên phá mãnh liệt đang nhắm vào đầu mình, nhất thời la hét thảm thiết.
Vũ Lôi Phong đứng dưới mặt đất khẽ cười quỷ dị, ý niệm khẽ động, ý hồn truyền ra mệnh lệnh.
Hình dạng chưởng ấn đang ở dạng một cái kim đột ngột chuyển sang một cái nắm đấm, ánh sáng chuyển từ dạng tử ngoại thành dạng màu lục, dạng ôn hòa nhất trong các loại ánh sáng.
Bốp!
Chưởng ấn nện mạnh vào trán phượng hoàng, thanh âm tuy không lớn nhưng trong vùng trời này lại là âm thanh nổi bật nhất.
Từ phía xa, một bóng hình màu trắng khẽ lắc đầu vỗ trán, sau đó dần dần hòa vào không gian, để lại một lời than thở:
- Con bé này thật là…
Thân ảnh vừa tan biến, trong đại điện Phượng Linh Thần chợt vang lên thanh âm nho nhỏ.
- Chuẩn bị đón khách đi, đoán chừng vài ngày nữa sẽ náo nhiệt đấy.
…
Quả cầu lửa vỡ vụn rồi tan biến trước khi chạm được vào Vũ Lôi Phong, Phượng Hoàng trên không trung thét lên một tiếng rồi dần dần tiêu biến, lộ ra một thân ảnh xinh đẹp khoác trên mình y phục màu cam.
Có điều, thân ảnh xinh đẹp này đang rơi tự do, hai bàn tay một mực ôm trán, khóe mắt rưng rưng sắp khóc lớn lên thành tiếng.
Vũ Lôi Phong vội vàng nhảy tới đỡ lấy thân ảnh này, nàng nằm trong vòng tay hắn theo tư thế công chúa, hai đôi mắt nhìn nhau, mãi một lúc vẫn không nói được câu nào.
Phượng Yên Đan ôm trán, khóe mắt đỏ hoe, nước mắt đã chảy thành hai dòng rõ rệt trên gò má, nàng nhìn hắn chằm chằm, một câu cũng không nói.
Vũ Lôi Phong đáp xuống mặt đất, bất quá hắn vẫn chưa buông nàng ra, không biết từ khi nào hắn đã thất thần trước gương mặt của nữ nhân trước mắt.
- Yên Đan thánh nữ, lâu rồi không gặp.
Phượng Yên Đan không nói gì, vẫn một mực ôm trán.
- Thánh nữ, ngươi không sao đấy chứ?
- Thánh nữ!
Vũ Lôi Phong cứ gọi, Phượng Yên Đan cứ kệ, hắn vẫn bế nàng trên tay, Phượng Yên Đan cũng nằm im không nhúc nhích. Khung cảnh quỷ dị khiến Lê Tiểu Nguyệt phía xa ánh mắt sáng rực, trong lòng nghĩ thầm:
- Cộng một sư nương! Hê Hê!
Vũ Lôi Phong sau một hồi nói chuyện mà Phượng Yên Đan không chịu trả lời, hắn cũng đành chịu, chỉ nhìn chăm chú vào nàng.
- Thánh nữ khóc nhè.
Vũ Lôi Phong chợt cười cười, Phượng Yên Đan rốt cuộc không nằm im nữa, đột ngột bật dậy.
Cốp!
Một cú thiết đầu công đau khủng khiếp tông mạnh vào trán Vũ Lôi Phong, tên này choáng váng suýt thì cắm đầu xuống đất, Phượng Yên Đan nhảy khỏi vòng tay hắn, phủi phủi y phục, hờn dỗi mắng:
- Khóc nhè cái đầu ngươi! Biết hồi nãy bổn Thánh Nữ sợ thế nào không hả? Tưởng sắp chết rồi chứ, thứ vũ phu! Đánh con gái thế hả?
- Bổn thánh nữ không để ngươi sống yên!
Mắng xong, còn chưa kịp để Vũ Lôi Phong phản ứng, Phượng Yên Đan lao tới ôm chặt lấy hắn, cả tay lẫn chân đều kẹp chặt.
- Thánh nữ!!! Ngươi định làm gì!
- Cho ngươi nếm mùi đau khổ vì dám cốc đầu ta! Phượng Hoàng Nghiệp Hỏa!
Bừng!
- Cứu mạng!
- Chết đi! Tên lừa đảo! Tên vũ phu!
Lê Tiểu Nguyệt nhìn sư phụ mình chạy qua chạy lại, Phượng Yên Đan kẹp chặt không buông, hai người chìm trong ngọn lửa điên cuồng la hét, trong miệng nụ cười càng lúc càng xấu xa.
- Sư phụ a, tình yêu của người thật cháy bỏng, Tiểu Nguyệt thật phục người rồi.
…
Hết chương 400…
Bốn năm, 400 chương, quả là một hành trình dài a…
…
Truyện: Ta Là Vua Giác Đấu – Tác giả: Weekend Anh
Bác nào có lòng ủng hộ tác giả thì không nên đẩy KP hay TLT nhé, vì ta không dùng cái đấy. Nếu các bác có lòng thì ta xin nhận ở đây: