Trong Cực Lạc Cốc, Vũ Lôi Phong cùng các mỹ nữ Bình Nguyên Thiên Hương ngồi quanh một cái bàn đá rộng, trên bàn có không ít mĩ thực, nhưng đa phần là các món từ rau và trái cây.
Vũ Lôi Phong hào phóng trích một phần nhỏ nước ngọt trong kho của mình để chiêu đãi mỗi người một chai Number One, chúng nữ sau khi thưởng thức thì thích mê, gạ gẫm Vũ Lôi Phong mua thêm để dự trữ.
- Về việc kết minh xem như đã xong, Bình Nguyên Thiên Hương đồng ý cho Lôi Phong đệ đệ năm năm, thế nhưng địa bàn Phong Vân Sơn đã không còn, năm năm sau Nghịch Phong Môn định sẽ tọa lạc ở đâu?
Thiên Cực Tinh Ngân nhấp một ngụm nước ngọt, nhìn Vũ Lôi Phong tò mò hỏi thăm, sau tiết mục văn nghệ đặc sắc của hắn thì mọi người trong Bình Nguyên Thiên Hương đã xem tên này như người một nhà.
Vũ Lôi Phong đối với việc này cũng đã suy nghĩ rất nhiều, hắn nói:
- Tạm thời tiểu tử còn chưa thể quyết định, vài ngày nữa tiểu tử sẽ đi Thảo Nguyên Xích Diệm, cho đến khi thuyết phục được bên đó thì mới chính thức chốt được vị trí.
- Ngươi định đi Thảo Nguyên Xích Diệm sao?
Thiên Mộng Tuyết nghe Vũ Lôi Phong muốn rời đi thì ngạc nhiên, nàng còn tưởng tên này sẽ ăn dầm nằm dề trong Bình Nguyên Thiên Hương năm năm. Vũ Lôi Phong nhìn Thiên Mộng Tuyết nói:
- Đúng vậy, ta muốn qua đó nhìn xem, tiện thể tăng cường lĩnh ngộ thuộc tính Hỏa, ở đó thời tiết nóng bức, chắc chắn sẽ giúp ích cho ta rất nhiều.
Thiên Cực Tinh Ngân khẽ đưa tay ra trước mặt Vũ Lôi Phong, nàng nói:
- Ngươi muốn đi cũng chẳng ai giữ được, nhưng trước khi đi có thể cho ta mượn cây trúc ban nãy của người một thời gian để nghiên cứu hay không?
Vũ Lôi Phong không chút keo kiệt, hắn móc ra một nắm hơn chục cây sáo trúc đưa cho các nàng nghiên cứu.
Nửa ngày sau, Vũ Lôi Phong cùng mọi người thương lượng về các điều kiện để hai bên kết minh, đại khái thì sau này Nghịch Phong Môn sẽ phải cấp cho Bình Nguyên Thiên Hương một ít chỗ tốt và lợi tức, Vũ Lôi Phong là người đi cầu người ta kết minh nên hắn cũng chỉ có thể nhận chút thiệt thòi.
Lại cùng mọi người nhảy múa đàn hát tới tận khuya, đoàn người Thiên Âm Cung mới cáo từ trở lại môn phái, trước khi đi, Hạ Mộng Ly của Thiên Thánh Cung hỏi thăm tin tức của Hạ Mộng Phàm và Hạ Mộng Vũ, sau khi biết chắc chắn người thân của mình không có việc gì, nàng mới vui vẻ để Vũ Lôi Phong rời đi.
Trở lại Thiên Âm Cung, Vũ Lôi Phong đến xem Lê Tiểu Nguyệt tu luyện một lát mới vui vẻ về lại chỗ ở, cô bé này mấy hôm nay đã thành thạo rất nhiều bài quyền trong võ thuật mà hắn để lại, cũng đã nâng tổng lượng tạ trên cơ thể lên 50 cân.
Trong trạng thái mang trên mình 50 cân tạ mà không dùng Nguyên Lực cường hóa thân thể, Lê Tiểu Nguyệt đã có thể sinh hoạt như người bình thường, thậm chí còn uyển chuyển đánh được vài khúc nhạc. Tiến bộ của nàng rất không tệ, Vũ Lôi Phong rất hài lòng.
Trở về phòng mình, Vũ Lôi Phong nhìn chăm chú ngọn nến thơm trước mắt, dần dần rơi vào trạng thái lĩnh ngộ.
- Hỏa là gì…
Một lúc sau, quanh người hắn không khí dần trở nên vặn vẹo, một ngọn lửa mơ hồ như có như không bao trùm toàn thân Vũ Lôi Phong.
Thiên Mộng Tuyết ở trên mái nhà, tò mò đưa cây sáo lên miệng, nàng tưởng tượng lại tư thế của Vũ Lôi Phong lúc sáng, lỗ sáo kề ngay miệng thổi một hơi.
Phụt Phụt, Rột Rột!
Trong cây sáo vang lên từng thanh âm đục ngầu, Thiên Mộng Tuyết ngã ngửa, tiếp tục nghiên cứu cách đặt môi và truyền hơi cho đúng.
Một đêm cứ như vậy yên bình trôi qua. Sáng sớm, Vũ Lôi Phong đến Triệt Tà Cung từ khi trời còn chưa sáng để nghe buổi văn nghệ của chúng nữ, sau đó hắn nói với Lê Tiểu Nguyệt:
- Tiểu Nguyệt, sư phụ có việc cần phải đến Thảo Nguyên Xích Diệm một thời gian, con muốn đi cùng ta hay ở lại Thiên Âm Cung tiếp tục tu luyện?
Lê Tiểu Nguyệt đương nhiên muốn đi cùng sư phụ, không nói hai lời liền chạy vào phòng thu dọn hành lí, thao tác nhanh đến mức tận cùng, dường như nàng sợ mình chỉ cần trễ một giây là sư phụ liền bốc hơi.
Trước khi đi, Vũ Lôi Phong dắt theo Lê Tiểu Nguyệt đến chào hỏi đám người Thiên Mộng Tuyết và chúng Trưởng Lão, dây dưa đến gần trưa mới chính thức rời khỏi đại môn Thiên Âm Cung.
Vũ Lôi Phong choàng trên mình bộ hắc bào che giấu đi dung mạo, chỉ có Lê Tiểu Nguyệt thoải mái không cần che chút gì, cả hai thẳng tiến về phía nam, nơi thảo nguyên nắng nóng quanh năm.
Trên đường đi, hai sư đồ trò chuyện rất vui vẻ, đói bụng thì hắn trổ tài nấu nướng cho Lê Tiểu Nguyệt ăn, những lúc nghỉ ngơi thì chỉ điểm cho nàng tu luyện.
Tư chất Hoàng Kim SSR của Lê Tiểu Nguyệt quả thật là biến thái khác người thường, tiến bộ cực nhanh, mới ngày đó rời khỏi Lê Gia chỉ mới có tu vi Tam Tú Nhất Trọng, hiện tại Lê Tiểu Nguyệt đã đạt đến Tam Tú Tứ Trọng chỉ trong chưa đầy một tháng, đây đã là tốc độ tu luyện rất nhanh rồi.
Liên tục đi đường dài với khối lượng tạ nặng nề trên người, Lê Tiểu Nguyệt hầu như lúc nào cũng phải cố hết sức mà đi, Vũ Lôi Phong muốn luyện cho nàng một thể chất mạnh mẽ giống như mình và các nàng, để cho nền tảng của Lê Tiểu Nguyệt mạnh nhất có thể.
Một tuần trôi qua, không khí mát mẻ của Bình Nguyên Thiên Hương dần dần có sự biến đổi, ánh nắng đã chói chang hơn rất nhiều, nhiệt độ ngoài trời nóng dần lên, có khi còn thấy từng sợi không khí vặn vẹo.
- Sư phụ, trời nóng quá.
- Ừm, chúng ta sắp rời khỏi Bình Nguyên Thiên Hương rồi, trước mặt hẳn là Thảo Nguyên Xích Diệm.
- Phụ thân con từng nói Thảo Nguyên Xích Diệm quanh năm không bao giờ có mưa, khí hậu nóng đến mức một người bình thường nếu không tu luyện sẽ chết với cái nóng này. Bây giờ còn chưa chính thức đặt chân đến Thảo Nguyên Xích Diệm mà đã nóng thế này, chắc là vào trong còn khủng hơn.
Vũ Lôi Phong xoa đầu cô bé, nói:
- Khi nào nóng quá chịu không nổi thì nói với sư phụ, chịu đựng khí hậu nóng cũng là một loại rèn luyện.
- Dạ, con nhớ rồi.
Lê Tiểu Nguyệt gật đầu, tiếp tục tiến lên song song với sư phụ mà đi.
- Nhưng không phải cứ phơi mặt ra nắng là tốt đâu!
Vũ Lôi Phong đột nhiên nhớ ra điều gì, hắn liền động ý niệm, trong tay xuất hiện một cái bình nhỏ. Khẽ bóp một cái, trong bình chảy ra một chút kem màu trắng mang theo mùi thơm dịu nhẹ.
- Tới đây Tiểu Nguyệt, sư phụ bôi kem chống nắng cho con, nếu không mai mốt về lại Lê Gia, Lê lão ca sẽ không nhận ra cục than như con đâu!
Thế là cô nàng bị Vũ Lôi Phong bôi kem khắp người, những chỗ làn da tiếp xúc với ánh nắng hay là có trang phục che đi hắn đều bôi cả, những bộ vị nhạy cảm thì hắn để nàng tự bôi. Lê Tiểu Nguyệt ngây thơ vô số tội, bị nam nhân bôi kem khắp người mà chỉ cười lớn vì nhột, chẳng có chút ngại ngùng nào. Có lẽ trong thân tâm nàng chỉ xem Vũ Lôi Phong như một người sư phụ chân chính, không có chút ý niệm lớn gan nào cả.
Nàng còn không biết, đãi ngộ được bôi kem chống nắng này, bốn vị sư nương còn chưa được hưởng qua đâu.
Lại đi thêm ba ngày đường, lúc này muốn tìm một cái cây lớn để nghỉ ngơi dưới bóng râm cũng đã khó khăn hơn rất nhiều, thực vật trở nên xơ xác hơn, đa phần chỉ là cỏ dại hoặc xương rồng.
Nhìn bầu rời đỏ rực phương xa, cảm nhận cái nóng thiêu đốt da thịt quanh người, Vũ Lôi Phong hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng tới Thảo Nguyên Xích Diệm.
- Sư phụ, phía trước có người, hình như đang nhằm vào chúng ta.
Vũ Lôi Phong dời ánh mắt, nhìn theo ngón tay của Lê Tiểu Nguyệt, hắn phát hiện phía trước là một người trùm trên mình một lớp áo choàng kín mặt, trong giống hệt bộ dạng của hắn, chỉ khác là người kia choàng áo đỏ còn hắn thì một thân hắc bào.
- Vị bằng hữu trước mắt, ngươi muốn gì?
Vũ Lôi Phong nhìn chằm chằm hồng bào thân ảnh trước mắt, thanh âm khàn khàn hỏi một câu, đáp lại hắn là một thanh âm khàn khàn khác:
- Lữ khách phía trước nghe đây, nếu ngươi muốn tiến vào Thảo Nguyên Xích Diệm, vậy thì giao ra hai trăm triệu lộ phí cho hai người, còn nếu không muốn giao tiền thì phải đánh bại ta trước!
- Hừ! Ta muốn đi đâu là quyền của ta, không đến phiên một kẻ không dám lộ mặt ngăn cản!
Vũ Lôi Phong tiến tới, trên tay bùng lên một đốm sáng nho nhỏ.
- Ngươi cũng trùm mặt chẳng khác gì ta, muốn đi lên thì giao tiền, nếu không, động thủ đi!
Người áo đỏ cũng khẽ vận lực, trong tay bùng cháy một ngọn lửa đỏ rực nóng bỏng. Vũ Lôi Phong biết trận chiến này không thể tránh khỏi, hắn nói:
- Được, để xem bản lĩnh của ngươi có bao nhiêu mà muốn ở đây làm cường đạo!
…
Hết chương 399…
…
Truyện: Ta Là Vua Giác Đấu – Tác giả: Weekend Anh
Bác nào có lòng ủng hộ tác giả thì không nên đẩy KP hay TLT nhé, vì ta không dùng cái đấy. Nếu các bác có lòng thì ta xin nhận ở đây: