Ta Là Ma Tôn

Chương 34: Môi Chạm Môi



Chương 34: Môi Chạm Môi

Nói rồi Hạo Thiên liên kết với Âu Dương Chấn Hào sử dụng Huyết Thuật Triệu Hồi mang hắn về lại Ma Linh Tông.

Ngay lập tức Hạo Thiên đã về lại lòng giam.

Nhìn thấy thủ đoạn của Hạo Thiên và Âu Dương Chấn Hào, Ngọc Thanh Vy kinh hãi hỏi:

"Hai ngươi ra ra vào vào chỗ này như đi chợ vậy, rốt cuộc là bằng cách nào?"

Lúc này Hạo Thiên vừa đáp xuống thì liền ra hiệu cho Âu Dương Chấn Hào đi bố cục mọi thứ.

Nghe Ngọc Thanh Vy hỏi thì hắn ngồi xuống vuốt ve chiếc tai hồ ly mềm mại của nàng rồi dịu dàng thủ thỉ:

"Ngủ với ta một đêm thì ta nói cho nghe!"

Ngọc Thanh Vy lắc đầu đi chỗ khác tránh né bàn tay của Hạo Thiên, miệng thốt ra một chữ: "Cút!"

Hạo Thiên thấy vậy thì lạnh giọng đáp: "Ăn nói với tình lang như vậy hả, ta vả cho một cái là không còn cái răng ăn cháo nhé."

Ngọc Thanh Vy liếc hắn một cái thật sâu rồi nói: "Tình lang cái khỉ mốc, có tình lang nào đi trối nữ nhân của mình bằng dây xích?"

Hạo Thiên nghe vậy thì chợt trở nên ôn nhu, giọng nói mang chút phong tình phát ra:

"Ồ, ta quên mất, huyết xích này luôn duy trì hút chân khí của người bị trói, để nàng phải chịu khổ nhiều rồi, hôn một cái bù lại nhé!"

Vừa nói Hạo Thiên vừa nhắm mắt chu mỏ ra áp sát mặt Ngọc Thanh Vy.

Ngọc Thanh Vy nhìn thấy tên này đùa bỡn mình thì tức giận vô cùng, lúc này hắn định chiếm tiện nghi của nàng thì lại càng khiến nàng nghiến răng nghiến lợi.

Bỗng nhiên trong một khoảnh khắc, suy nghĩ trả thù lóe lên trong đầu Ngọc Thanh Vy.



Không một chút chần chừ, nàng như một con thú hoang chồm lên há miệng cắn vào cái mỏ đang chu ra của Hạo Thiên một phát cực mạnh.

Hạo Thiên chợt cảm thấy cơn đau nhức kịch liệt truyền tới, hắn vội vàng mở mắt ra thì thấy Ngọc Thanh Vy đang ra sức cắn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống.

Lúc này cho dù Hạo Thiên có vùng vẫy cỡ nào đi chăng nữa thì Ngọc Thanh Vy cũng quyết không thả ra.

Hạo Thiên cảm thấy cái mỏ mình sắp bị cắn đứt đến nơi, hắn biết con hồ ly tinh này rất cứng đầu nên buộc phải dùng biện pháp đê tiện nhất đối phó nàng ta.

Tay hắn không do dự, một phát bấu vào hai quả đào to tròn của Ngọc Thanh Vy mà ra sức bóp mạnh không thương tiếc.

Ngọc Thanh Vy trừng mắt thật to, trong một khoảnh khắc cảm giác ngực bị siết chặt, truyền lên cảm giác đau nhói không thể tả.

Nàng không ngờ tấm thân ngọc ngà gìn giữ bao năm vậy mà giờ đây lại bị nam nhân thối này xúc phạm một cách thô bạo.

Lửa giận xung thiên, xác định đối phương đã sử dụng thủ đoạn hạ lưu, Ngọc Thanh Vy cũng quyết không chịu thua.

Miệng nàng lại càng cắn mạnh hơn nữa, chiếc đuôi hồ ly bên dưới công lên kẹp chặt cần số của Hạo Thiên, bao nhiêu sức lực dồn hết, như muốn nghiền nát tất cả mọi thứ trên cuộc đời.

Một cảm giác như thể vạn trượng ngàn cân đang dồn ép bên dưới, bản năng duy trì nòi giống kịch liệt cảnh báo Hạo Thiên khiến hắn trợn trừng hai mắt, con hồ ly tinh này, đúng thật là không gì là không dám làm.

Đến nước này hắn buộc phải xuất ra Huyết Hồn đánh một đòn Diệt Thần Kích vào thần hồn Ngọc Thanh Vy.

Bị t·ấn c·ông bất ngờ, Ngọc Thanh Vy không kịp trở tay, chỉ thấy một cây trăm bay vào mi tâm ghim thẳng hồn phách khiến nàng mất đi ý thức.

Đến lúc ngất xỉu Ngọc Thanh Vy mới buông cái môi và cần số của Hạo Thiên ra.

Hạo Thiên cũng buông hai quả đào của nàng ta ra, lúc này hắn vội nhìn xuống cần số thấy nó còn nguyên thì thở phào nhẹ nhõm.

Bên trên cái môi thì in nguyên vết răng sâu ngoáy khiến máu chảy liên tục, cũng may là khởi Sinh Thánh Thể có thể hồi phục lại trong thời gian ngắn, nếu không lát nữa hành sự với cái mỏ sưng vù thì thật là một trò cười.

Đến giờ Hạo Thiên cũng chào thua với hồ ly tinh này, nàng ta đúng là khắc tinh của hắn, bây giờ hắn chỉ mong xong vụ này sớm cho rảnh nợ, khoảng thời gian ở đây quả là khiến hắn ám ảnh cuộc đời.



Bên ngoài ngoại môn Ma Linh Tông, Âu Dương Chấn Hào đưa chiếc hộp gỗ cho một đệ tử thân cận rồi nói:

"Một canh giờ sau đưa thứ này cho tam trưởng lão, nói rằng có một tên hổ trắng tới đưa."

"Vâng thưa sư huynh." tên đệ tử cầm lấy chiếc hộp rồi nói.

Bàn giao xong bên này, Âu Dương Chấn Hào liền phi thẳng đi hướng đông.

Sau nửa canh giờ thì cũng ra tới một bãi đất trống, nơi đây đã được Hạo Thiên rà soát kỹ càng, xung quanh cây cối um tùm kèm vài nhà dân che chắn, vô cùng thuận lợi để mai phục.

Khi ra tới rìa bãi đất, Âu Dương Chấn Hào lại vẽ ra trận pháp triệu hồi Hạo Thiên.

Ngay lập tức Hạo Thiên vát theo Ngọc Thanh Vy trên vai xuất hiện sau vệt huyết quang.

"Rút đi, chỗ này bây giờ ta chủ trì." Vừa bước tới Hạo Thiên vừa nói với Âu Dương Chấn Hào.

Âu Dương Chấn Hào nghe vậy thì phi thân đi mất.

Ma Linh Tông, Quy Ẩn Lão Nhân đang ngồi uống trà thì có người vào đưa một chiếc hộp gỗ.

Khi ông mở hộp gỗ ra thì thấy chiếc vòng tay của Ngọc Thanh Vy dính vài vệt máu, bên cạnh còn có một lá thư, mở thư ra liền thấy vài dòng chữ:

"Muốn cứu đệ tử thì đến bãi đất trống cách ngoại ô Ma Linh Tông mười dặm về phía đông."

Quy Ẩn Lão Nhân đọc xong thì không do dự biến thành hình rùa bay đi với tốc độ cực nhanh ra khỏi Ma Linh Tông.

Ở phía bãi đất trống, Hạo Thiên lấy trong túi trữ vật ra một cái ghế gỗ.



Hắn ngồi xuống ghế, chân giẫm lên người Ngọc Thanh Vy đang nằm dưới đất.

Dao chặt thịt treo phía sau, một tay đặt lên cán dao, một tay chống gối, bàn tay để hờ lên trán, bộ dáng hết sức soái khí chờ đợi đối thủ xuất hiện.

Gì chứ lăn lộn trên giang hồ, một chút kỹ xảo tạo độ ngầu này là buộc phải có.

Vừa khiến các cô nương si mê, vừa làm tăng sự tự tin của bản thân.

Ngọc Thanh Vy lúc này đã sớm tỉnh lại, nàng nhìn thấy Hạo Thiên vừa giẫm lên thân mình vừa làm màu thì khinh bỉ nói: "Không phải làm như vậy là hay đâu!"

Mặc lời phỉ báng, Hạo Thiên vẫn bất động thanh sắc, hắn lạnh giọng: "Đừng nói chuyện, đây là giây phút quan trọng!"

"Rầm!"

Đúng lúc này, từ trên trời một thân ảnh lao xuống khiến đất đá văng tứ tung, bụi bay mù mịt.

Khi lớp bụi tan đi, hiện ra thân ảnh lão giả da xanh, thân thể cơ bắp, trên lưng mang mai rùa, tỏa ra khí tức vô cùng cường thế.

Nhìn thấy đối thủ xuất hiện, Hạo Thiên không thèm nhìn mặt lão, hắn vẫn bất động ngồi đó, giọng nói âm trầm phát ra: "Cuối cùng ngươi cũng đến!"

Quy Ẩn Lão Nhân nhìn thấy Hạo Thiên thì cau mày khó hiểu, ông cứ nghĩ bọn tộc Bạch Hổ bắt Thanh Vy đi, nhưng giờ lại là tên này ở đây.

Chưa kể hắn đang bị giam ở nhà lao, làm cách nào mà ra được khỏi đó.

Vô vàng câu hỏi hiện ra, thế nhưng bỗng ông cảm nhận được vài khí tức Cự Linh quen thuộc ở xung quanh.

Lúc này xâu chuỗi lại mọi thứ, Quy Ẩn Lão Nhân đại khái hiểu được tình huống trước mắt.

Ông bước ra khỏi làng khói, giọng nói mang theo sức nặng trấn áp toàn trường:

"Tiểu tử, khôn hồn bỏ chân ra khỏi người đồ nhi của ta nếu không muốn c·hết."

Hạo Thiên lúc này nhất mũi chân đá Ngọc Thanh Vy bay về phía Quy Ẩn Lão Nhân.

"Tách!"

Hắn búng tay ra hiệu, ngay lập tức bốn cột sáng phát lên từ bốn hướng, một kết giới hình vuông được tạo thành bao phủ toàn bộ khoảng trời xung quanh bãi đất trống.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.