Ngọc Thanh Vy đứng bên ngoài phòng giam, nhìn thấy mẫu thân vẫn khỏe, nàng có chút nhẹ lòng.
Thế nhưng khung cảnh trùng phùng trong nhà giam u tối khiến tim nàng lại càng quặn thắt.
Ngọc Thanh Vy nắm lấy bàn tay mẫu thân xoa xoa rồi đưa lên má mình, ánh mắt đượm buồn nói: “Ùm, con về rồi!”
Liễu Tố Y nhìn thấy con gái có phần khác lạ, nàng ôn nhu hỏi:
“Sao vậy, lần này ra ngoài có chuyện gì à, là tên hỗn đàn nào dám bắt nạt con gái ta?”
Ngọc Thanh Vy thoáng cười nhẹ, nàng ngồi xuống tựa lưng vào khung cửa, áp mặt vào tay mẫu thân cảm nhận hơi ấm.
“Mẫu thân, con lần này vân du tứ hải vô tình gặp một người, người đó tướng mạo rất tuấn tú, bề ngoài lạnh lùng cao ngạo, nhưng miệng lưỡi dẻo hoạt, đối với người ngoài lãnh đạm tàn nhẫn, nhưng đối với con lại ân cần ôn nhu.”
Liễu Tố Y nghe vậy thì ngạc nhiên, nghĩ thầm con gái đây là đã gặp được tình lang rồi ư?
Ngọc Thanh Vy lại nói tiếp: “Ban đầu người đó cứu con, nhưng con lại lừa người đó, khiến cho hắn nổi giận đùng đùng t·ruy s·át con mấy ngàn dặm.”
“Sau cùng bọn con đánh một trận, người đó cố tình để thua con, con không biết người đó muốn gì, nhưng con vì thích người đó, nên đã gieo tình ấn và bắt người đó về nhà.”
Liễu Tố Y nghe xong thì lại ngạc nhiên: “Ồ, con cũng biết tình ấn là vật định tình của nữ nhân tộc Thiên Hồ, một khi đã gieo thì xác định sẽ lấy người đó làm chồng, con nói người đó muốn g·iết con, tại sao còn gieo tình ấn lên hắn?”
Ngọc Thanh Vy đáp: “Người đó có Khởi Sinh Thánh Thể.”
Liễu Tố Y nghe xong mặt đột nhiên biến sắc: “Cái gì? Ý con nói là thánh thể Phượng Tộc trong truyền thuyết? Không thể nào, Phượng tộc đã biến mất từ năm mươi vạn năm trước, sao có thể?”
“Phải, con không biết vì sao người đó lại có Khởi Sinh Thánh Thể, thế nhưng con chắc chắn với Thiên Hồ Mị Phách Thể của con kết hợp với Khởi Sinh Thánh Thể của người đó, con của bọn con sau này có thể sẽ bất tử ngay từ trong bụng mẹ, chưa kể nguyên dương của người đó sẽ là thứ quý giá giúp thực lực của con tiến thêm một bước.”
Liễu Tố Y nghe xong thì méo mặt, con gái của bà vừa gặp người ta thì liền tính chuyện lên giường sinh con, đẻ cái, đúng là hết nói nổi mà.
“Vậy rồi hai đứa, đã ấy ấy chưa?” Liễu Tố Y hỏi dò.
Ngọc Thanh Vy thở dài đáp: “Chưa kịp làm gì thì gia gia đã ép con g·iết hắn cùng lão sư rùa để đổi lấy tự do cho mẫu thân.”
Lúc này Ngọc Thanh Vy quay sang nhìn người mỹ phụ ở phía sau gông gỗ: “Mẫu thân, người nói con phải làm sao bây giờ?”
Liễu Tố Y vuốt ve chiếc tai hồ ly mềm mại của con gái, nhìn thấy đôi vai gầy rũ xuống vì gánh nặng tình thâm, khiến tâm bà như thắt quặn từng cơn.
Còn nhớ ngày đó, khi Liễu Tố Y cùng phu quân lấy nhau được vài năm, cả hai trong một lần ra ngoài làm nhiệm vụ, do sai lầm của bà khiến hai người lâm vào hiểm địa.
Cha của Ngọc Thanh Vy liều mình mở ra đường sống cho thê tử, cuối cùng rơi vào tay địch mà hi sinh.
Liễu Tố Y quay trở về liền bị gia tộc trách tội, phạt tù đày vĩnh viễn trong nhà giam u tối.
Sau đó không lâu thì Liễu Tố Y phát hiện mình mang thai, trải qua chín tháng mười ngày sinh ra Ngọc Thanh Vy trong nhà giam.
Ngọc Thanh Vy được bà v·ú nuôi từ bé, thỉnh thoảng sẽ được vào nhà lao gặp mẹ để hai mẹ con biết mặt nhau.
Lúc đầu chả ai để ý một nữ nhi mồ côi cha ngoài mẫu thân trong ngục của nàng và bà v·ú.
Thế nhưng khi lên năm Ngọc Thanh Vy bộc lộ thể chất Thiên Hồ Mị Phách Thể, từ đó được gia tộc chú tâm bồi dưỡng.
Khi lên mười, Ngọc Thanh Vy lại bị các lão già Ma Linh Tông phát hiện và lôi kéo vào tông môn.
Lúc đầu Thiên Hồ tộc không đồng ý, thế nhưng với sự cường thế của Ma Linh Tông, cuối cùng tộc Thiên Hồ cũng chỉ biết ngậm bồ hòn nhận một khoản trợ cấp lớn đổi lấy thiên tài gia tộc.
Sau đó Ngọc Thanh Vy chuyển vào sống trong Ma Linh Tông, thi thoảng mới về nhà một lần, nàng và mẹ cũng không thường xuyên gặp mặt từ đó.
Cho đến những năm gần đây, Ngọc Thanh Vy càng lớn, càng biết được những chuyện về cha mẹ năm xưa.
Nàng muốn cứu mẫu thân ra, nên đã âm thầm thỏa hiệp làm việc cho gia gia để dùng công chuộc tội.
Thế nhưng với tu vi Ấu Linh của Ngọc Thanh Vy cơ bản chẳng thể làm được gì to tát, có cố gắng cũng chẳng bù lại được tội lỗi của mẫu thân.
Những năm qua nhìn thấy con gái chạy đông, chạy tây vì mình, Liễu Tố Y xót xa khuyên ngăn nhưng không cản được ý nguyện của nữ nhi.
Đến hôm nay nghe thấy tình thế khó xử của Ngọc Thanh Vy, bà lại càng thương xót.
“Vy nhi, đừng cố gắng vì ta nữa, hãy buông bỏ đi, con cần sống cho chính con.”
Nghe mẫu thân nói vậy, Ngọc Thanh Vy hít một hơi rồi thở ra, nàng đứng lên, khóe môi cố nặng lên một cười mờ nhạt rồi quay lưng, trước khi đi nàng ngoảnh mặt nói:
“Con cũng không chắc có thể g·iết được hai người kia hay không, nhưng nếu con không làm được, hãy thứ lỗi cho con!”
Liễu Tố Y cũng mỉm cười đáp: “Không sao, hãy là chính con là được, dù có chuyện gì mẫu thân vẫn luôn yêu thương con.”
Ma Linh Tông, ở một gian đại sảnh, Quy Ẩn Lão Nhân đang ngồi uống trà thì Âu Dương Chấn Hào đi vào.
“Sư phụ, đã giam người đó vào ngục, nhưng mà có chuyện gì vậy ạ?”
Quy Ẩn Lão Nhân bình thản đáp: “Tên nhãi ranh đó muốn đính hôn với Vy nhi!”
Âu Dương Chấn Hào nghe xong thì tức giận nghiến răng quát: “Cái gì, để con đi cho hắn ta một trận nhớ đời.”
Âu Dương Chấn Hào vừa quay đi thì Quy Ẩn Lão Nhân lên tiếng:
“Không được, hắn là sứ giả Hắc Sát Điện cử tới, đừng càng quấy!”
Âu Dương Chấn Hào ngạc nhiên, hắn vội vàng chạy lại ngồi gần lão sư hỏi dò:
“Ồ, vậy sư muội biết chuyện này chưa, muội ấy phản ứng thế nào?”
Quy Ẩn Lão Nhân vuốt râu đáp: “Nó phản ứng thế nào có gì quan trọng sao, tông môn đặt đâu thì nó ngồi đó, nhưng mà chuyện này tạm thời chưa quyết, phải chờ lão cha ngươi bế quan xong thì mới tiến hành bàn bạc.”
“Trước mắt cần tập trung cho Linh Tuyền Khí Nguyên, đây là cơ hội cho các đệ tử Ấu Linh trung, hậu kỳ thăng l·ên đ·ỉnh phong.”
“Ồ…” Âu Dương Chấn Hào nghe vậy thì vuốt cằm suy tư như đang toan tính gì đó.
Một lát sau hắn lại chà chà bàn tay, vẻ mặt nịnh nọt nói: “Sư phụ, để chuẩn bị thăng cấp, con cần luyện một vài loại đan dược, có thể cho con vào Cù Lao Mai Rùa hái một ít thảo dược không?”
Quy Ẩn Lão Nhân nghe vậy thì nhướng mày hỏi: “Hửm, ngươi mà cũng luyện đan?”
Âu Dương Chấn Hào thường ngày luôn ăn chơi lêu lỏng, hôm nay nói muốn luyện đan không khỏi khiến Quy Ẩn Lão Nhân chấn kinh nhẹ.
Hắn biết lão sư có nghi ngờ nên vội vàng giải thích:
“Không giấu gì sư phụ, lúc trước con luôn không mấy hứng thú với luyện võ, nhưng gần đây tiếp xúc với đan đạo bỗng cảm thấy hứng thú lạ kỳ, do đó ngày ngày mày mò, đến nay cơ bản đã luyện được vài loại đan phàm cấp.”
Quy Ẩn Lão Nhân nghe vậy thì tâm đắc nói: “Ồ, vậy thì tốt, nếu có thành tựu lớn, tương lai lão cha ngươi cũng giảm bớt vài phần nhọc lòng, ta cũng coi như không uổng đi kiếp này.”
Âu Dương Chấn Hào nghe xong chỉ biết méo mặt, hắn biết lão sư đang đã xéo hắn, nhưng mà trước mắt cũng chỉ có thể nhịn nhục để đạt được mục đích.
“Hề hề, nhất định con không để sư phụ và phụ thân thất vọng, chuyện hái thảo dược, con vào cù lao được không ạ?”