Ta Là Ma Tôn

Chương 29: Tuyệt Vọng



Chương 29: Tuyệt Vọng

“Đúng là khốn kiếp mà!” Ngọc Phong Lăng vừa nói vừa ngồi xuống ngả lưng thở gấp lấy hơi cho hạ hỏa.

Lúc này ông nghĩ lại gặp một tên gian xảo như vậy thì với bản tính cao ngạo tự đắc của Vy nhi thì bị hắn xoay trong lòng bàn tay cũng là chuyện thường.

Ông ta hạ giọng: “Được rồi, đứng lên đi, đây coi như bài học dành cho con!”

Nghe vậy thì Ngọc Thanh Vy liền đứng lên, nàng chắp tay khấu tạ: “Đa tạ gia gia tha tội!”

Lúc này Ngọc Phong Lăng hừ lạnh rồi nói: “Tội có thể tha thứ, nhưng con phải bù lại lỗi lầm mình gây ra!”

Ngọc Thanh Vy ngước mặt lên nhìn gia gia, ánh mắt có chút bần thần, linh cảm cho nàng biết việc này không đơn giản: “Con phải làm sao ạ!”

Ngọc Phong Lăng nhìn thẳng vào Ngọc Thanh Vy, từng câu từng chữ phát ra như muốn cấu xé nội tâm của nàng:

“Bây giờ chẳng những phải dụ tên rùa rụt cổ ra mà còn phải tìm cách g·iết tên Hắc Sát Điện đó trong lúc hắn còn ở Ma Linh Tông!”

Ngọc Thanh Vy nghe xong thì như c·hết lặng, đồng tử co rút, toàn thân cứng đờ, lúc này nàng đã hiểu được âm mưu của gia gia là gì.

Giết c·hết Hạo Thiên tức là g·iết c·hết sứ giả, hành động này có thể gây ra c·hiến t·ranh giữa hai tông môn, và những gia tộc trong thành Đế Linh này thì luôn luôn vui vẻ khi Ma Linh Tông có biến cố.

Lúc này Ngọc Phong Lăng đứng lên, ông đi ra vỗ vai Ngọc Thanh Vy, vẫn cái giọng điệu nhỏ nhẹ nhưng khiến cho tâm Ngọc Thanh Vy như chìm vào đáy cốc:

“Vy nhi à, ta hy vọng con chưa động tình với tên bán linh đó, nhân tiện, nếu việc này thành công, gia gia có thể xem xét công lao của con mà ân xá cho mẹ con.

“Nên nhớ ta luôn tin tưởng ở con, thế nhưng đây là cơ hội cuối cùng ta dành cho con, gia gia đã kiên nhẫn với con lắm rồi đấy, sắp tới đừng để ta và mẹ con thất vọng!”

Lúc này vẫn là cảnh tượng đó, Ngọc Phong Lăng nói xong thì bỏ đi để lại Ngọc Thanh Vy một mình bên trong căn phòng sáng đèn nhưng chứa đầy những mảng u tối.

Tay nàng lúc này không còn tức giận siết chặt nữa mà là rệu rã buông xuôi, nàng ngồi khụy xuống sàn nhà, cảm giác vô cùng bất lực với tình thế hiện tại.



Nước mắt Ngọc Thanh Vy tuôn rơi, những tiếng nấc nghẹn phát ra, thâm tâm nàng liên tục gào thét: “Tại sao chứ, tại sao lại bức ép ta đến mức như vậy, tại vì sao…”

Trên bầu trời Đế Linh thành, Hạo Thiên đang được Quy Ẩn Lão Nhân hộ tống về Ma Linh Tông.

Lúc này hắn nhìn lên mai rùa của lão xem có thấy Lúa Đề Kháng không.

Kết quả sao một hồi nghiên cứu vẫn chỉ thấy một màu trơn nhắn, chả thấy có gì trên cái mai của lão.

Bay qua cổng chính, một hơi vào nội môn Ma Linh Tông, cả hai đáp trước một khoảng sân trống, nơi đó đã có bóng dáng Âu Dương Chấn Hào đợi sẵn.

Khi thấy Quy Ẩn Lão Nhân tới thì hắn chắp tay cung kính nói: “Sư phụ, mừng người đã về!”

Quy Ẩn Lão Nhân nhìn thấy Âu Dương Chấn Hào thì khuôn mặt lộ vẽ khó hiểu, giọng nói có phần mỉa mai hỏi:

“Mọi hôm vào giờ này thì ngươi đã say xỉn ở tửu lầu rồi, sao hôm nay lại còn ở đây?”

Thân phận Âu Dương Chấn Hào là con trai tông chủ Ma Linh Tông, từ nhỏ theo Quy Ẩn Lão Nhân học võ.

Thế nhưng với tính cách hống hách, quyền thế ham chơi của hắn, thật sự lão rùa cũng chẳng đặt nhiều kỳ vọng ở tên đệ tử này.

Nhưng dù vậy, với thiên tư từ huyết mạch kỳ lân, Âu Dương Chấn Hào dù chẳng cần nhiều cố gắng, vẫn có được tốc độ thăng tiến kinh người.

Điều đó lại khiến Quy Ẩn Lão Nhân dù cho có phần không thích, nhưng vẫn phải thừa nhận thiên phú tu luyện của tên đệ tử ương ngạnh.

Lúc này Âu Dương Chấn Hào nghe thấy lão sư phụ có ý đá đểu mình thì gãi gãi đầu, ánh mắt láo lia liếc ngang đáp:

“Đồ nhi biết hôm nay linh tuyền phun trào, sư phụ nhất định sẽ ra mặt nên hôm nay đặc biệt ở nhà nghênh đón sư phụ.”

“Ồ, có lòng vậy sao?” Quy Ẩn Lão Nhân nhướng mày nói.



Âu Dương Chấn Hào biết thái độ trước sau có chút khác biệt đã khiến lão sư đâm ra nghi ngờ, hắn liền lãng tránh:

“Tất nhiên rồi, đều là chuyện nên làm.”

Lúc này Âu Dương Chấn Hào nhìn qua Hạo Thiên, dù hắn đã thông qua liên kết Huyết Hồn biết mọi chuyện ở hồ Âu Lạc nhưng vẫn hỏi dò: “Còn vị huynh đệ này là…”

Quy Ẩn Lão Nhân lúc này cũng không mấy bận tâm tên đệ tử muốn gì, ông nhìn qua Hạo Thiên ánh mắt thâm thúy nói:

“À đây là khách của Ma Linh Tông, giải vào nhà lao!”

Ngay lập tức một luồng áp bức kinh người gián tới khiến cho Hạo Thiên cứng đơ không thể cử động.

Âu Dương Chấn Hào sau khi thoáng bất ngờ thì cũng nhanh chóng tiến đến khống chế Hạo Thiên.

Hạo Thiên lúc này vẫn chưa biết lão rùa này muốn gì, hắn liếc nhìn ông ta, mồm khó khăn phát ra vài chữ:

“Quy Ẩn tiền bối, ông làm như vầy có phải là hơi có chút mất hòa khí?”

Quy Ẩn Lão Nhân vuốt râu: “Thời gian này ở thành Đế Linh rất n·hạy c·ảm, nên không thể để ngươi tự do đi lại được, tạm thời ngươi chịu ủy khuất trước, đợi vài ngày sau tông chủ xuất quan sẽ xử lý chuyện của ngươi.

Hạo Thiên nghe xong thì méo mặt: “Ồ, đạo đãi khách của Ma Linh Tông cũng thật là thú vị nha!”

Quy Ẩn Lão Nhân cười to: “Chính là như vậy!” cười xong ông ta lại nghiêm mặt: “Hào nhi, giải đi!”

“Vâng thưa sư phụ!”

Nói xong Âu Dương Chấn Hào liền áp giải Hạo Thiên vào nhà lao.

Đại lao, bên trong một chiếc lòng sắt rộng khoảng ba mét vuông.



Hạo Thiên bị nhốt vào trong, cửa ngoài khóa lại bằng một trận văn kiên cố.

Chiếc cửa sổ nhỏ lọt vài tia sáng rọi lên khuôn mặt Hạo Thiên.

Hắn đứng nhìn ra đối diện, bên ngoài lòng sắt, Âu Dương Chấn Hào sau khi nhốt Hạo Thiên lại thì chắp tay nói:

“Chủ nhân, tiếp theo nên làm gì?”

Hạo Thiên lúc này không bị trói buộc hay đàn áp, chỉ căn bản bị nhốt lại, không thể tự do hành động.

Hắn không ngờ lão rùa này lại không nói đạo lý mà một lời liền cưỡng ép đem hắn vào đây giống như phạm nhân.

Dù Hạo Thiên khống chế được tên Âu Dương Chấn Hào, nhưng chút đó đứng trước mặt cao thủ Cự Linh căn bản cũng chỉ là một con kiến bé nhỏ, tùy tiện một bạt tay có thể tán hắn tan nát, không thể kháng cự.

Tình hình trước mắt cũng chỉ có thể thông qua Âu Dương Chấn Hào để tìm Lúa Đề Kháng.

Nghĩ một hồi thì Hạo Thiên đáp: “Trước mắt theo sát lão rùa, tìm cơ hội lấy Lúa Đề Kháng!”

Lúc này Hạo Thiên chợt nghĩ tới gì đó thì lại nói tiếp: “À còn cần chú ý Ngọc Thanh Vy một chút giúp ta.”

“Tuân lệnh chủ nhân!” Nói rồi Âu Dương Chấn Hào quay lưng đi mất.

Bên trong Ngọc phủ, Ngọc Thanh Vy bước đi dưới màn đêm tối, ánh mắt đờ đẫn hướng về một ngôi nhà lớn.

Nơi đó chính là nhà lao của Thiên Hồ tộc.

Khi vào bên trong, không khí u tối ngột ngạt.

Ngọc Thanh Vy đi đến một căn phòng giam, từ khe cửa gỗ hiện ra một mỹ phụ hồ ly dù có tuổi nhưng nét mỹ mạo vẫn còn lưu lại, đủ khiến dù là nữ tử xuân thì cũng phải vài phần ngưỡng mộ.

Bà là Liễu Tố Y, mẹ của Ngọc Thanh Vy.

Lúc này bà đang ngồi thiền tịnh tâm, nhưng khi nhìn thấy con gái đến thì liền ngồi dậy, tay luồn qua khe cửa, giọng nói run run mang theo vô vàn nỗi nhớ thương:

“Vy nhi, con về rồi!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.