Ta Là Ma Tôn

Chương 28: Đêm Đó



Chương 28: Đêm Đó

Ngọc Phong Lăng lúc này vuốt râu đưa ánh mắt dò xét về phía Hạo Thiên.

Với tu vi Tứ Trọng ở tuổi của hắn quả thật có tư cách tự xưng nhất đại thiên kiêu, ngay cả ông năm đó cũng phải mất đến bốn mươi tuổi mới đạt đến cấp độ ngang ngửa đó.

Chưa kể phong thái đỉnh đạt dứt khoát một lời đó, thật sự ông có cảm giác mình đang đứng trước một trung niên lão giả chứ không phải một thiếu niên trẻ tuổi.

Và cũng chính vì lẽ đó, Ngọc Phong Lăng có cảm giác Hạo Thiên, kẻ này tâm cơ quá sâu, tuyệt đối không phải loại mà cháu gái của ông có thể tin tưởng trao thân.

Do đó trong đầu ông ta lập tức hiện lên hai từ phản đối.

Nếu như ở đây là nhà của ông thì ông đã ngay lập tức từ chối lời đề hôn này.

Thế nhưng khổ nỗi lúc này đang có lão rùa ở đây, và tên nhóc ác này lại lấy danh Hắc Sát Điện và đưa lợi ích của Ma Linh Tông vào để đề hôn.

Việc này khiến cho thế cuộc không hoàn toàn nằm trong tay tộc Thiên Hồ ông.

Ngọc Phong Lăng một lần nữa cay cú với Hạo Thiên, điều đó lại càng khẳng định thêm cho luận điểm Hạo Thiên là một kẻ không đáng tin trong lòng ông là chính xác.

Còn về phía Quy Ẩn Lão Nhân, ông ta bị đưa vào thế khó xử, dù Ngọc Thanh Vy là đệ tử của ông, thế nhưng việc này lại liên quan đến lợi ích tông môn, do đó ông không thể tự ý quyết định.

Nhưng khổ nỗi ở Ma Linh Tông hiện tại lại chỉ còn có mình ông là có thẩm quyền, bởi lẽ những cao tầng khác đã bế quan và giao lại mọi việc trong ngoài cho ông xử lý.

Thủ đoạn mượn thế ép người của Hạo Thiên chỉ bằng vài câu nói liền đưa tất cả vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.

Sự chủ động lúc này hoàn toàn nằm trong tay hắn, muốn diễn thế nào thì diễn thế ấy, quay vòng tất cả trong lòng bàn tay.



Sau một chốc chấn kinh thì Quy Ẩn Lão Nhân lên tiếng phá vỡ sự căng thẳng hiện tại:

"Khụ khụ, việc này liên quan hệ trọng đến nhiều bên, nhiều người, và nhiều bất cập, trước mắt Linh Tuyền Khí Nguyên sắp xuất thế.

"Tạm thời chưa thể cho thiếu hiệp câu trả lời xác đáng, trước mắt có thể mời ngươi về làm khách khanh ở Ma Linh Tông vài ngày, khi nào hội đồng trưởng lão bàn bạc xong thì sẽ báo với ngươi."

Hạo Thiên lúc này như mở cờ trong lòng, hắn liền chắp tay nói: "Nếu thế thì vãn bối xin làm phiền quý tông!"

Thấy mấy lão kia không có ý kiến gì, Quy Ẩn Lão Nhân cũng nhanh chóng hóa thành một con rùa to hai mét: "Tiểu hữu, trèo lên mai của ta."

"Xin thất lễ." Hạo Thiên nói rồi bước lên mai rùa cho Quỷ Ẩn Lão Nhân chở đi, để lại Ngọc Thanh Vy nhìn theo với ánh mắt lo lắng.

Lúc này Hạo Thiên nhìn thấy Quy Ẩn Lão Nhân đơn phương quyết định chuyện này mà không gặp phải phản đối gì của các lão Cự Linh khác.

Nhất là lão già Ngọc Phong Lăng, hắn có chút cảm thấy kỳ lạ, nhưng nghĩ lại hắn lấy danh Hắc Sát Điện ra để đề hôn với Ma Linh Tông thì việc đã không còn nằm trong phạm vi có thể can thiệp của các thế lực khác.

Bởi lẽ vị thế của Ma Linh Tông ở thành Đế Linh này là tuyệt đối, các tộc khác muốn ý kiến cũng phải nhìn sắc mặt của các lão ở Ma Linh Tông mà hành sự.

Ở bên hồ Âu Lạc, sau khi Hạo Thiên đi thì những người khác cũng giải tán, Ngọc Phong Lăng và Ngọc Thanh Vy cũng rời khỏi ngay sau đó.

Lúc này chúng ta quay lại lúc Ngọc Thanh Vy vừa về nhà vài hôm trước, khi nàng sắp xếp chỗ ở cho Hạo Thiên xong thì liền đến gặp Ngọc Phong Lăng.

Khi vừa vào thư phòng khuôn mặt Ngọc Thanh Vy có phần căng thẳng, nàng chắp tay nói: "Gia Gia, con mới về!"



Giọng Ngọc Phong Lăng nghiêm nghị: "Ừm, vấn đề Thọ Quả thế nào?"

Lúc này Ngọc Thanh Vy có chút ngập ngừng: "Vy nhi bất tài, bỏ hết một năm vẫn chưa thể tìm được quả nào!"

"Ừm, ngay từ đầu ta cũng không hy vọng gì nhiều!"

Ngọc Phong Lăng nói rồi châm tẩu thuốc hít một hơi:

"Vấn đề trước mắt còn quan trọng hơn nhiều, hôm nay nếu con không về thì ta cũng say người đi gọi con về."

Ngọc Thanh Vy nghe xong thì thắc mắc: "Có việc gì vậy gia gia?"

"Linh Tuyền Khí Nguyên sắp xuất hiện, đúng lúc này toàn bộ cao tần Ma Linh Tông đều đi vắng, chỉ còn một mình lão rùa ở lại hộ tông."

"Ta cần con hợp tác với tên Âu Dương Chấn Hào, để dụ lão rùa vào bẫy cho ta và các tộc trưởng khác ra tay.

Ngọc Thanh Vy nghe xong thì như sét đánh ngang tai, miệng nàng cân nhắc phát ra vài chữ: "Gia gia, người muốn, tạo phản sao?"

Ngọc Phong Lăng hít một hơi thuốc thật sâu rồi nhả khói, giọng nói nhẹ nhàng như không:

"Tạo phản, đừng nói khó nghe như thế, thuở xưa khi Long Quân còn tại thế, Đế Linh thành vốn là nơi dành cho các tộc hòa thuận sinh sống"

"Lợi ích, tài nguyên, hay thậm chí là phân chia linh tuyền qua các năm đều công bằng, đồng đều, không có tộc nào bị bỏ lại phía sau."

"Thế nhưng con thấy đó, bây giờ cái thế cân bằng đó đâu rồi, hay là bị cái tông môn c·hết tiệt của con dành đi phần lớn."

Lời nói của Ngọc Phong Lăng dù nhỏ nhẹ, nhưng xoáy sâu vào tâm trí Ngọc Thanh Vy khiến nàng áp lực vạn phần.



Bên tình, bên nghĩa, bên là sư phụ, sư huynh đệ đồng môn, bên là gia đình gia tộc và người thân

Thử hỏi nàng nên làm gì ngay bây giờ?

Lúc này Ngọc Phong Lăng đứng lên đi ra vỗ vai Ngọc Thanh Vy:

"Ta không muốn làm khó con, nhưng đây là chuyện liên quan đến tồn vong, hưng suy của gia tộc, con cũng lớn rồi, không thể lúc nào cũng chỉ nghĩ cho bản thân, chuyện này gia gia tin con sẽ làm được!"

"Còn về nhân tộc kia, có thể chỉ là vui thú nhất thời của con, ta cũng không có ý kiến gì, con cũng không còn nhỏ, cái gì nặng, gì nhẹ chắc con cũng hiểu, ta đặt rất nhiều kỳ vọng ở con, cháu gái ngoan của ta!"

Vừa nói ông vừa cười to vỗ vai Ngọc Thanh Vy khích lệ, sau đó là bỏ đi để lại Ngọc Thanh Vy đang siết chặt nắm tay, các ngón tay tức giận bấu lại đến mức rỉ máu.

Nàng hít một hơi thật sâu ngửa mặt lên trời thở ra, một hơi thở mang theo trăm vạn nỗi phiền muộn...

Cho đến hôm nay, sau khi vừa về đến Ngọc phủ, Ngọc Phong Lăng đã hầm mặt gọi Ngọc Thanh Vy vào thư phòng.

Khi vào trong, Ngọc Phong Lăng liền đi vào bàn làm việc ngồi xuống châm tẩu thuốc, Ngọc Thanh Vy vừa vào ông ta liền nói: "Nói đi, tên Hắc Sát Điện đó là sao?"

Ngọc Thanh Vy lúc này tâm trạng vô cùng nặng nề, nàng cố gắng sắp xếp lại từ ngữ để bình tĩnh nói, trong lòng tự nhủ không cho phép bản thân mắt một sai lầm nào làm ảnh hưởng đến Hạo Thiên:

"Con vô tình gặp hắn ở địa phận Trường Yên, lúc đó chỉ nhất thời có hứng thú nên dụ dỗ hắn về đây. Thật sự không hề biết hắn là bán linh nhân, lại còn là đệ tử Hắc Sát Điện, và càng không ngờ đã bị hắn lợi dụng để thuận lợi vào thành Đế Linh, thật sự con cũng là người bị hại trong chuyện này!"

Lúc này Ngọc Phong Lăng tức giận đập bàn cái rầm: "Tất nhiên là ngươi bị hắn lợi dụng rồi, ngay cả cái màn đề hôn kia cũng là hắn ta lấy ngươi ra để mà ép thế bọn ta, đúng là vô dụng hết sức!"

Bốn chữ cuối Ngọc Phong Lăng tức đến mức quát to quăn luôn tẩu thuốc xuống sàn.

Ngọc Thanh Vy thấy vậy thì vội vã quỳ xuống thỉnh tội: "Là Vy nhi ngu mụi, xin gia gia trách phạt!"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.