Ta Là Ma Tôn

Chương 22: Nhà Phú Bà



Chương 22: Nhà Phú Bà

Trận đấu kết thúc với chiến thắng nghiêng về phía Hạo Thiên trong sự ngỡ ngàng của Ngọc Thanh Vy.

Nàng không ngờ Hạo Thiên lại có sức mạnh thể chất đáng nể như thế, việc này có thể là do cái vòng ở tay và chân của hắn, sau này nàng nhất định phải hỏi cho rõ mới được.

Lúc này Hạo Thiên đưa tay đỡ tên Âu Dương Chấn Hạo lên, miệng mỉm cười nói: “Sư huynh đã nhường rồi!”

Tên Âu Dương Chấn Hạo tức giận sau khi thua cuộc, hắn gạt phăng cánh tay Hạo Thiên ra đứng lên tức tối quát to:

“Ai là sư huynh của ngươi, lần này cho ngươi thắng, lần sau nhớ kỹ mặt ta đó!”

Vừa nói xong thì tên Âu Dương Chấn Hạo cũng cay cú hậm hực rời khỏi quán ăn.

Như vậy là xong chuyện, Hạo Thiên cúi xuống nhặt Vòng Trọng Lực lên đeo lại vào tay, đã rất lâu rồi hắn không mở vòng ra.

Cảm giác không có sức nặng quả là rất thoải mái, nhưng nếu không đeo cái vòng này thì sức mạnh của hắn sẽ không được gia tăng qua từng ngày, cảm giác đó đối với Hạo Thiên lại càng khó chịu hơn.

Ngọc Thanh Vy lúc này tò mò chạy lại ngó ngang ngó dọc cái vòng của Hạo Thiên:

“Cái này là gì vậy, sao ta cảm giác nó rất nặng?”

Vừa nói nàng ta vừa lấy tay chọt chọt vào cái vòng y như một đứa con nít đang táy máy tìm tòi cái gì đó.

Bắt gặp dáng vẻ hồn nhiên ấy, Hạo Thiên chợt thấy trong lúc vô ưu vô lo thì hồ ly tinh này cũng rất đáng yêu.

“Đây là Vòng Trọng Lực, mỗi cái nặng vài ngàn cân.”

Vừa nói Hạo Thiên vừa đặt tay lên vai Ngọc Thanh Vy, thả nhẹ một tí để nàng ta cảm nhận sức nặng.



Ngay lập tức Ngọc Thanh Vy bị đè sệ cả vai, nàng kinh ngạc nói: “Gì chứ, không lẽ lúc nào đệ cũng mang theo mấy ngàn cân trên người như thế à?”

Hạo Thiên thản nhiên nhún vai đáp: “Đúng rồi, cũng chỉ là một mẹo để tu luyện thể thuật thôi ấy mà, chúng ta ăn tiếp thôi!”

Nói rồi cả hai lại ngồi ăn cùng nhau, ăn xong thì bọn họ thẳng tiến đến phía tây thành Đế Linh, nơi ở của tộc Thiên Hồ.

Nơi đây là một chuỗi biệt phủ nằm xen kẽ giữa những cây đại thụ khổng lồ tạo nên một khu rừng thu nhỏ, nơi ở tuyệt vời của những cư dân hồ ly.

Gia gia của Ngọc Thanh Vy là tộc trưởng tộc Thiên Hồ nên biệt phủ của nhà nàng là to nhất vùng.

Lúc này khi đứng trước ngôi biệt phủ, Hạo Thiên trầm trồ nói: “Nhà đại tỷ to thế á, hóa ra ta vô gia cư vô tình lại được phú bà dẫn về nhà ra mắt à!”

Trái ngược với vẻ thoải mái của Hạo Thiên, lúc này Ngọc Thanh Vy lại khá căn thẳng, nàng kéo tay Hạo Thiên dẫn vào trong, vừa đi nàng vừa nói:

“Phú bà cái gì không biết, vào trong thì nghiêm túc một tí cho ta, không thể hiện cho tốt thì bị đuổi ra ngoài đấy!”

Lúc này khi vào tới sân trước, các người làm trong nhà thấy Ngọc Thanh Vy dẫn nam nhân về thì ai nấy đều trầm trồ.

Bỗng có một lão hồ ly chạy ra cúi người nói: “Mừng tiểu thư về nhà!”

Ông lão lúc này đánh mắt qua Hạo Thiên: “Vị công tử này là…”

Ngọc Thanh Vy thấy Trác quản gia ra hỏi thì nàng có hơi ngập ngừng đáp: “Đây là, là là đạo lữ của ta!”

Vừa nói Ngọc Thanh Vy vừa đỏ mặt thẹn thùng.

“Cái gì, đờ đờ đạo lữ? Trác quản gia bất ngờ đến ngơ ngác bật ngửa, miệng cũng lắp bắp theo Ngọc Thanh Vy.



“Đúng, đúng vậy, là đạo lữ!” Ngọc Thanh Vy lúc này đáp khẽ cứ như sợ người khác nghe thấy.

Hạo Thiên đứng một bên nhìn cái nét thẹn thùng của hồ ly tinh thì suýt nữa không nhịn được cười, tự dưng chẳng biết vì sao khi thấy cái dáng vẻ e thẹn lúc này của Ngọc Thanh Vy hắn lại có thêm chút cảm tình với nàng ta.

Trác quản gia bên này sau vài hơi thở thì cũng lấy lại bình tĩnh, ông đứng lên ho khụ khụ rồi nói:

“Sự việc hơi bất ngờ nên có chút thất thố, mong công tử và tiểu thư lượng thứ!”

Ngọc Thanh Vy lúc này lãng tránh đi chỗ khác: “Ùm, mà thôi đừng hỏi nữa, nhờ ông sắp xếp chỗ ở cho hắn ta giúp con, con đi gặp gia gia một lát!”

Nói rồi Ngọc Thanh Vy đi mất, để lại bầu không khí trầm lắng cho hai người nam nhân.

Trác quản gia lúc này cung kính cúi người nói: “Mời công tử đi theo tôi.”

Hạo Thiên thấy vậy thì cũng đi theo, vừa đi thì Trác quản gia vừa nói:

“Tôi là Trác Phan, quản gia của Ngọc thị, không biết công tử đây xưng hô thế nào?”

Hạo Thiên bên đây cũng nhã nhặn đáp: “Tại hạ là Hạo Thiên, thời gian tới nhờ Trác quản gia giúp đỡ nhiều hơn!”

Lúc này đến một căn phòng nhỏ, Trác quản gia mở cửa ra rồi cười hiền hòa đáp:

“Công tử là bằng hữu của tiểu thư thì tất nhiên tôi phải chăm lo chu đáo những ngày cậu ở đây rồi, bên này là phòng của công tử, cứ tự nhiên nhé, có gì cần thì cứ gọi cho tôi, tôi xin phép!”

Nói rồi ông ta đi mất, Hạo Thiên ở đây cười khinh bỉ lão ta, nhìn lão ta ngoài mặt hiền hậu nhưng lời nói có ý đuổi hắn đi khi cố tình nhấn mạnh từ bằng hữu chứ không phải là đạo lữ của Ngọc Thanh Vy.

Lại còn nói rằng những ngày hắn ở đây thì sẽ chu đáo, rõ ràng lão già chỉ muốn hắn ở đây vài ngày rồi đi chứ không muốn Hạo Thiên ở lại luôn với tư cách con rễ của cái nhà này.



Dù vậy Hạo Thiên cũng chẳng mấy bận tâm cái gia tộc này mấy, bởi vì bây giờ hắn đang cảm thấy cơ thể muốn đột phá.

Sau khi lão quản gia đi, hắn lập tức vào phòng đóng cửa tiến hành tu luyện miệt mài nhằm trùng kích Tứ Trọng.

Lúc này bên trong một căn phòng, không khí đang khá căng thẳng.

Một lão hồ ly tu vi Cự Linh sơ kỳ, tương đương Chiến Tiên Ngũ Trọng của nhân tộc.

Ông ta đang ngồi ở bàn làm việc, tay cầm tẩu thuốc, miệng hít khói dài, khuôn mặt có nhiều nếp nhăn và vết tàn nhang, đôi tay hồ ly rũ xuống cùng cặp chân mày bạc phơ biểu thị cho sự già nua.

Ông ta chính là Ngọc Phong Lăng, tộc trưởng tộc Thiên Hồ và cũng là ông nội của Ngọc Thanh Vy.

Vài khắc trước Ngọc Thanh Vy đến thỉnh an gia gia.

Khi cuộc nói chuyện đã đi đến gần cuối, lúc này Ngọc Thanh Vy đang đứng ở đối diện, khuôn mặt nàng có chút khó chịu như không hài lòng một việc gì đó.

Thấy vậy Ngọc Phong Lăng đứng lên đi ra vỗ vai Ngọc Thanh Vy nói:

“Ta không muốn làm khó con, nhưng đây là chuyện liên quan đến gia tộc, con cũng lớn rồi, không thể lúc nào cũng chỉ nghĩ cho bản thân, chuyện này gia gia tin con sẽ làm được!”

“Còn về nhân tộc kia, có thể chỉ là vui thú nhất thời của con, ta cũng không có ý kiến gì, con cũng không còn nhỏ, cái gì nặng, gì nhẹ chắc con cũng hiểu, ta đặt rất nhiều kỳ vọng ở con, cháu gái ngoan của ta!”

Vừa nói ông vừa cười to vỗ vai Ngọc Thanh Vy khích lệ, sau đó là bỏ đi để lại Ngọc Thanh Vy đang siết chặt nắm đấm, ngón tay tức giận bấu lại đến mức rỉ máu.

Nàng hít một hơi thật sâu ngửa mặt lên trời thở ra rồi rời khỏi đó.

Đến tối hôm sau, trải qua hơn mười canh giờ cố gắng trùng kích thế nhưng Hạo Thiên vẫn chưa thể phá được vách ngăn đan điền.

Hắn chán nản thở dài từ bỏ, tự nghĩ có lẽ tích lũy vẫn chưa đủ, đành phải cần nhiều thời gian hơn mới có thể đột phá.

Trong lúc Hạo Thiên tu luyện thì Huyết Thai cứ lượn lờ khắp nơi do thám, đúng lúc này Huyết Thai phát hiện hành tung của tên Âu Dương Chấn Hào hôm trước, Hạo Thiên bên này liền cưỡi trên Hắc Lạc Thần Quang bay đến đó.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.