Một cơn gió to thổi bay mọi người, hắn và chim răng cưa vương ở bên nhau còn đỡ lo, Dương Bách Xuyên chỉ lo lắng cho Tuyết Hương và Cảnh Xán.
Hắn không quá lo cho Lạc Dương và Đông Phương Thiết Nhân, bởi vì tu vi của hai người này đều là Tiên Vương sơ kỳ, cũng không phải là Tiên Vương bình thường.
Đông Phương Thiết Nhân là độc đinh của gia tộc Đông Phương, gia gia của hắn ta là phong hào Tiên Đế, hắn không tin Đông Phương Thiết Nhân không có thủ đoạn giữ mạng.
Tuy trong cơ thể Lạc Dương có ý thức Thần Ma, không ổn định lắm nhưng sự tồn tại của ý thức Thần Ma khiến nàng ta không giống người thường, vào thời khắc nguy cấp, ý thức Thần Ma sẽ xuất hiện.
Còn Tuyết Hương và Cảnh Xán, Tuyết Hương là yêu tu đặc thù, cường đại hơn Cảnh Xán. Cả hai đều là Tiên Quân sơ kỳ, nhưng Cảnh Xán là Nhân tộc nên yếu ơn.
Dương Bách Xuyên rất lo lắng cho hai người bọn họ.
Cũng không biết bốn người bọn họ bị cuốn đến nơi nào.
May mà bị cuốn vào trong gió lốc nhưng hắn không bị thương, tương đương với việc những người khác cũng không sao.
Nhưng dù sao đây cũng là vùng đất Nguyền Rủa, nhiệm vụ hàng đầu là tìm được bốn người bọn họ.
Dưong Bach Xuyen noi voi chim rang cưa vương: "Rang Cưa Vương, bay thấp một chút để tìm kiếm bốn người bọn họ."
"Gào gào ... "
Hắn không dám phi hành trên không trung, bởi vì bên trên vạn dạm tầng mây có cơn lốc lôi vân, nơi này quá quỷ dị, vẫn nên để chim răng cưa vương bay đi tìm.
Dù sao nó cũng là hung thu Hồng Hoang, ở phương diện cảm nhận nguy hiểm thì nhạy bén hơn nhân loại nhiều.
Còn hắn thì tìm kiếm dưới mặt đất, hắn tin chắc mấy người bọn họ cũng không cách quá xa.
Địa hình nơi này đều là đồi nui thấp bé, trông như những nấm mồ, hắn cảm thấy nơi này giống hệt trận pháp mê cung, quá kỳ quái.
Liếc mắt là đồi nui trải dài mênh mông vô tận, muốn tìm người cũng không dễ dàng.
Dương Bách Xuyên cười khổ, bọn họ vừa mới vào đây không lâu đã bị tách ra.
Nhưng từ giờ trở đi, Dương Bách Xuyên cũng bắt đầu nổi lên tính cảnh giác. Bởi vì từ khi bước vào nơi này, dù do con người hay chỉ là biến cố bất ngờ, nơi này cũng được gọi là vùng đất Nguyền Rủa, chắc chắn không yên bình như bề ngoài, ngược lại tràn ngập nguy hiểm.
Hơi sơ ý sẽ chết nên Dương Bách Xuyên không thể không cẩn thận.
Bây giờ hắn chỉ hy vọng có thể tìm được đám Lạc Dương, sau đó tiếp tục đuổi theo dấu chân của Cửu Kiếm Tiên Quân, tìm được bảo tàng Hắc Hà, cầu một phần cơ duyên.
Đây cũng là mục đích vào đây của bọn họ, vì rèn luyện, vì tăng lên tu vi.
Khi hắn vượt qua một ngọn núi, đột nhiên cả người căng chặt, nheo mắt lại nhìn chằm chẳm về phía trước. Có thứ gì đó đang đến gần, không khí dao động có biến hóa.
Quả nhiên ngay sau đó trước mắt lóe lên, một bóng người đột ngột xuất hiện như bước ra từ trong không khí, mang theo âm phong.
Dương Bách Xuyên định tung ra một chưởng, đột nhiên nghe thấy một giọng nói cung kính.
"Mạt tướng bái kiến chủ thượng."
Lúc trước Mông Điềm và Tuyết Hương cùng tìm kiếm hắn, kết quả Tuyết Hương bị con trai của Vu Tôn bắt đi đấu giá ở chợ đen. Theo lời của Tuyết Hương thì sau khi bị thương nặng, Mông Điềm đã mất tích, nhưng tuyệt đối vẫn còn ở Tiên Vực Hỗn Loạn.
Bởi vậy Dương Bách Xuyên phái một đội quân Qủy Tiên đi tìm, chỉ cần Mông Điềm vẫn còn ở Tiên Vực Hỗn Loạn thì chắc chắn có thể tìm được.
Chẳng qua hắn không ngờ nháy mắt đã mười mấy năm.
Bây giờ nhìn thấy Qủy Tiên đầu tiên xuất hiện, Dương Bách Xuyên thở phào nhẹ nhõm, hắn tin tưởng Qủy Tiên liên hệ với hắn, tức là đã có ti tức của Mông Điềm.