Dương Bách Xuyên cảm nhận được rõ ràng sức mạnh của trời đất đang xao động.
Ngay sau đó tầm mắt của hắn trở nên rõ ràng, hắn thấy đám chim răng cưa đang tấn công chuông Đông Hoàng nhanh chóng tiêu tán, giống như cơn lốc thổi bay.
Trong chớp mắt, tốc độ này lan rộng ra, một trăm mét, hai trăm mét, ba trăm mét, một nghìn mét, hai nghìn mét và ba nghìn mét.
Vừa rồi, hắn còn nhìn thấy vô số chim răng cưa, nhưng lúc này lại biến mất không còn dấu vết.
Tất cả đều bị một chiêu của hắn hóa thành bột phấn, thậm chí có thể nói là bốc hơi.
Ánh mắt có thể nhìn được bao nhiêu thì lũ chim đã biến mất bấy nhiêu.
Trong vực sâu Thiên Trảm đã trở nên yên tĩnh.
Hắn đã không thấy bất cứ con chim răng cưa nào.
Lần này Dương Bách Xuyên phải hít sâu một hơi, uy lực pháp tắc quả đúng là sát chiêu.
Lần trước ở khe sâu hẻm núi mặc dù cũng từng thử qua uy lực, nhưng dù sao thì ở đó đều là những sinh vật chết, hiện tại đối tượng đã đổi thành lũ chim răng cưa bất tận, cảnh tượng này mới thật sự chấn động lòng người.
Ngay cả hắn cũng phải rung động.
Lúc này, trong lòng Dương Bách Xuyên dâng lên một ý chí chiến đấu cuồng nhiệt.
Có được sát chiêu mạnh như vậy, thế gian này nào có kẻ địch nào mà Dương Bách Xuyên hắn không thắng được? Kẻ không giết được, kẻ không dám chiến?
Cái gì mà Vu Tôn Thiên Tôn Cửu Trọng Thiên?
Chỉ cần hắn luyện tốt pháp tắc khí tràng, lo gì không đấu được kẻ khác?
Hiện tại hắn mới chỉ bước vào ngưỡng cửa của pháp tắc khí tràng đã có uy lực như vậy, sau nay tu vi tang lên, đợi han tu luyen toi cảnh giới Tiên Vương, thậm chí Tiên Đế, sức mạnh mà hắn có thể phát huy, hoặc mượn của đất trời sẽ ngày càng mạnh hơn.
Pháp tắc khí tràng chính là chìa khóa mở ra sức mạnh của đất trời, rất nhiều người cả đời cũng không thể làm chủ được nó, nói cách khác, mục đích theo đuổi của tu sĩ là tìm cách điều khiển chiếc chìa khóa sức mạnh này. Mọi người mới chỉ chạm tới giáp ranh, còn hắn vừa bắt đầu đã nắm vững chiếc chìa khóa này trong lòng bàn tay, đồng thời cũng mở ra một cửa vô cùng cường đại, lấy ra một luồng sức mạnh.
Vạn vật trên thế gian đều tràn đầy sức mạnh của khí tràng, chỉ chờ hắn lấy đi, quan trọng là lấy được bao nhiêu, hắn cần phải cảm ngộ, cảm ngộ này chính là tìm ra cách làm thế nào để hiệu quả, lấy được nhiều năng lượng bằng cách đơn giản nhất.
Năng lượng bây giờ hắn lấy được chỉ như một chiếc muỗng nhỏ mà thôi.
Dù là rất ít nhưng uy lực đã lớn tới như vậy.
Đột nhiên, Dương Bách Xuyen lại tran đầy tự tin với con đường tu luyện sắp
tới
Khiến hắn nảy sinh ra một ý nghĩ, hắn là người duy nhất trong trời đất này.
Sau đó là tràng cười điên cuồng.
Đàn chim răng cưa che khuất bầu trời bị hắn tiêu diệt sạch sẽ.
Niềm vui sướng từ sâu trong nội tâm khó mà diễn tả thành lời, chỉ có thể dùng một tiếng hô lớn để biểu đạt.
Cho tới tận bây giờ, con đường hắn đi vẫn do bản thân tự tìm tòi, vấp ngã nhìn về phía trước, bước đi có khi ấm ức khó chịu, bao gồm cả khi lão đầu còn ở đây, lão già chết tiệt kia vẫn luôn trong trạng thái tàn hồn trong bình Càn Khôn, không thể ra ngoài đích thân chỉ dạy hắn tu hành, phương pháp dạy hắn theo kiểu hình thức thả nuôi, mặc cho bản thân hắn tự trưởng thành, nói cho hay thì là vậy mới có thể đi được xa hơn.