Lúc chuông Đông Hoàng vang, Dương Bách Xuyên chỉ cảm thấy trên mặt sáng lên, hắn phát hiện ra vết máu bị móng vuốt sắc nhọn của chim răng cưa cào rách.
Hắn tức giận: "Nghiệt súc ~"
Ý chí bùng cháy, Dương Bách Xuyên bay lên, dù sao thì trên người hắn cũng có chuông Đông Hoàng phòng ngự, trong khoảng thời gian ngắn lũ chim này sẽ không phá vỡ được, kế tiếp hắn chuẩn bị thi triển pháp tắc để giết sạch những con chim này.
Có bao nhiêu thì sẽ giết bấy nhiêu.
Mới đầu hắn còn tưởng đám chim này mạnh thế nào, bây giờ xem ra cũng chỉ vậy mà thôi.
Hơn nữa, quan trọng hơn là luc han không đề phòng, lũ chim này lại dám cao rách mặt hắn, đúng là nực cười.
Mặt bị rách, Dương Bách Xuyên vô cùng tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Không dạy dỗ đám nghiệt súc có lông này thì khó mà trút giận được.
Hắn trôi lơ lửng trên không trung, nhìn có vẻ mạo hiểm nhưng hắn không sợ.
Gió lốc trong vực sâu không phải lúc nào cũng xuất hiện, vậy nên sẽ không kéo hắn xuống.
Cho dù có kéo xuống, chỉ cần không rơi vao mắt bao thì sẽ không sao.
Huống chi trên người han còn có chuong Đông Hoang, đủ để phòng ngự cho hắn trong một thời gian.
Ngoài ra, hắn đã phát hiện một vấn đề, lũ chim răng cưa này hình như không sợ sự tồn tại của gió lốc dưới vực sâu, bọn chúng vẫn bay lượn tự do, hoặc nói đúng hơn là miễn dịch với gió lốc.
Dương Bách Xuyên nay ra một ý nghĩ, không biết nếu bắt một con chim làm vật cưỡi thì có được hay không?
Nếu được thì chẳng phải sẽ giải quyết được ảnh hưởng của cơn lốc hay sao?
Khi đó, liệu hắn có thể điều khiển chim răng cưa để đi tới đáy vực sâu?
Trong lòng suy nghĩ đủ chuyện, nhưng tay hắn cũng không hề rảnh rỗi.
Lúc hắn bay lên, cơ thể bị vô số chim răng cưa vùi lấp.
Koong koong koong!
Tùng tùng tùng!
Sau khi khởi động phòng ngự của chuông Đông Hoàng, từng tiếng kêu vang lên, ánh sáng vàng không ngừng chuyển động.
Bên ngoài là từng đợt tấn công mãnh liệt của chim răng cưa, chuông Đông Hoàng rung kịch liệt, nhưng vẫn còn lớp bảo vệ.
Dương Bách Xuyên tính toán, ít nhất cũng phải giữ được mười phút.
Nói cách khác, đòn tấn công của chuông Đông Hoàng rất mạnh, hiện tại hắn dùng tu vi Tiên Quân để thôi động chuông Đông Hoàng, lẽ ra sức phòng ngự đã mạnh hơn rất nhiều lần so với cấp bậc Hỗn Nguyên, nhưng vẫn bị lũ chim này rung chuyển.
Còn một nguyên nhân nữa là số lượng chim răng cưa quá nhiều.
Nói nó không co sức tấn công là giả, nhưng với Dương Bách Xuyên thì chút sức này còn kém lắm.
Sau đó đọc nhẩm: "Biển sao đổi chiều ~"
Hai tay nâng trời, pháp lực trong cơ thể trong nháy mắt bị rút đi một nửa, trời đất xung quanh như rung chuyển, hội tụ trong tay hắn, lại một lần nữa cảm giác cơ thể hắn đang ở giữa đất trời, sau lưng có trời và đất làm chỗ dựa.
Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên đè xuống khoảng không.