Bây giờ nghĩ lại, Dương Bách Xuyên biết đó chỉ là lời nói bất lực của lão đầu, bởi vì bản thân ông không thể ra khỏi bình Càn Khôn, chỉ có thể dùng lý do này để qua loa lấy lệ.
Sau lần ở đảo Tán Tiên, lão đầu liền vội vàng rời đi, cũng không tự tay chỉ dạy hắn, dẫn tới kết quả tiếp tục nuôi thả, thế nên mặc dù pháp khí trong tay hắn trâu bò, công pháp tu luyện trâu bò, kỳ ngộ và vận may nói ra cũng rất nghịch thiên, nhưng khi gặp phải kẻ địch, đa số vẫn bị uất nghẹn.
Nguyên nhân bởi vì trên người hắn mang bảo khố, nhưng lại không mở được, không biết làm thế nào để sử dụng bảo khố của mình, mỗi thần có kẻ địch mạnh xuất hiện thì đều phải dựa vào người khác giúp đỡ, hắn cảm thấy bản thân mình như đang tránh né, làm một con rùa rụt đầu.
Bây giờ thì sao.
Sau khi nắm trong tay pháp tắc khí tràng, hắn biết cuối cùng mình cũng có thể tự đi trên con đường sau này.
Hắn sẽ không phải kìm nén như trước nữa, hắn sẽ chiến đấu trực diện, giết kẻ thù mà không cần phải tránh né, can đảm khiêu chiến bất cứ kẻ địch nào. Đây mới chính là điều mà hắn thật sự mong muốn.
Giống như huynh đệ Lục Nhĩ Mi Hầu mà hắn kết bái, đó là mục tiêu mà hắn tìm kiếm.
Lục Nhĩ Mi Hầu là kiểu lấy nhỏ địch lớn, rõ ràng cảnh giới tu vi chênh lệch rất lớn với kẻ địch nhưng ý chí chiến đấu vẫn rất cao, hơn nữa còn thường giành thắng lợi.
Không phải tự đại mà là tự tin, ý chí chiến đấu vô cùng mạnh.
Dương Bách Xuyên nghĩ, thật ra thứ hắn thua kém chính là niềm tin này.
Hắn cũng lờ mờ đoán được tình huống của Lục Nhĩ, không phải Lục Nhĩ ngạo mạn, Dương Bách Xuyên và hắn ta giống nhau, Lục Nhĩ là một trong bốn dị chủng ngũ hành của Hỗn Thế, vượt qua cả Tam Giới, vậy trên bản thân hắn ta cũng là một kho báu, rõ ràng đối mặt với kẻ địch mạnh hơn hắn nhưng Lục Nhĩ vẫn khinh thường, dám đi khiêu chiến, đã đánh là sẽ thắng, có lẽ Lục Nhĩ đã nắm vững cách mở bảo khố của bản thân mình nên mới có lòng tin đến thế.
Hắn thì hoàn toàn ngược lại, hắn cũng có tiềm lực của riêng mình nhưng không dùng được, không thể nắm vững.
Nhưng bây giờ hắn biết mình đã bắt đầu làm chủ và mở ra bảo khố, từ giờ trở đi hắn se từng buoc sử dụng tat cả tai nguyên của bản than, dung tốt tiềm lực của mình.
Thật ra nếu tính toán kỹ, trên người hắn có rất nhiều đồ được lão đầu để lại, hơn nữa đều là thần thông cao cấp, chỉ là có vài thứ bị hắn cố ý quên đi mà thôi.
Giống như,, hai chú pháp kinh văn này đều không dùng được, năm đó hắn đã tự lĩnh hội, ở trong tay lão đầu vẫn có thể phát huy uy lực cường đại nhưng tới tay hắn thì lại lờ mờ, giờ mới hiểu mọi chuyện trên thế gian này đều cần một số đồ vật làm mối dẫn, đó chính là khí tràng.
Nói tới pháp tắc khí tràng, năm đó lão đầu cũng từng nói qua cho hắn biết, nhưng hắn hỏi thì sư phụ bảo có nói hắn cũng không hiểu, không cần hỏi nữa, sau này rồi tính.
Quả đúng như vậy, nếu chưa tu luyện tới trình độ nhất định, có nói cũng bằng thừa, căn bản không hiểu được.
Mãi tới bây giờ hắn mới hiểu, có một số pháp chú thần thông sau khi đạt tới cấp bậc nào đó mới lĩnh ngộ được.
Lần này pháp tắc khí tràng thành công, cộng thêm tu vi đạt tới cảnh giới Tiên Quân, rất nhiều thứ tự nhiên thông suốt.
So sánh uy lực của hai lần thi triển, hắn càng ngày càng hiểu được ý nghĩa thực sự của nó, có một số việc chính là như vậy, không thể diễn tả bằng lời mà chỉ có thể hiểu.
Sau khi thông suốt, cảm giác của hắn trở nên rõ ràng.
Ngoại trừ Bát Bộ Thiên Long Kinh và chú Thuần Dương Liệt Nhật, bao gồm cả ngự kiếm chi đạo mà Hắc Liên truyền cho han, trước kia han chỉ có thể thi triển hai chiêu, Đoạn Thủy và Phách Địa, sau đó còn có Khai Thiên và Đồ Thần vẫn chưa lĩnh ngộ được, cả Thập Nhị Chí Tôn Thần Thông của lão đầu, vẫn còn một nửa đang đợi hắn tu luyện.
Hơn nữa còn có lá bài tẩy chính là bình Can Khôn!
Sức mạnh lớn nhất bên trong bình Càn Khôn nằm ở thần điện, cấp bậc không khác gì vũ khí hạt nhân, hắn không dám sử dụng tùy tiện, không chỉ là vũ khí hạt với kẻ địch mà với hắn cũng vậy.
Lần trước chơi đùa suýt chút nữa đã mất mạng, bây giờ lại càng không dám.
Nhưng nước Sinh Mệnh, lá cây Ngũ lôi, cộng thêm sấm dưa hấu mới xuất hiện, tất cả đều là chí bảo của hắn, những thứ này nếu như sử dụng tốt thì sẽ vô cùng cường đại, bảo vật đủ để thay đổi được cả một cục diện.
Vậy nên Dương Bách Xuyên nghĩ, tiếng hô lớn này quả thật là đáng giá
Pháp tắc khí tràng chỉ là khởi đầu.
Trong lòng nghĩ như vậy, sau khi hét lớn một tiếng, hắn vô cùng thoải mái.
Lần này Dương Bách Xuyên đã nghe rõ, đầu tiên là tiếng lốc xoáy, sau đó là âm thanh của một loại sinh vật nào đó.
Nghe giống như tiếng gầm rú của chim răng cưa.
Sau đó hắn nhìn thấy một luồng sáng từ dưới vực sâu lao tới, màu xanh nhạt giống như ngọn lửa nhỏ.