Nếu không phải Tiên Vực Hỗn Loạn còn có chủng tộc cổ xưa tồn tại, quy tắc Tiên Đế ngoại giới không dám làm càn, sợ ngay cả cao thủ cấp bậc Tiên Đế tới giết hắn rồi.
Vu Tôn ~
Dương Bách Xuyên đọc thầm cái tên này, hắn biết muốn giải quyết được việc treo thưởng truy sát thì hắn phải xử lý được từ gốc rễ.
Đương nhiên hắn cũng biết, với thực lực hiện tại, đi trêu chọc Vu Tôn chẳng khác nào kiến càng rung cây, lấy trứng chọi đá, đây là điều không thể.
Nhưng.
Hắn có lòng tin, có thời gian, sớm muộn cũng có một ngày hắn sẽ giết được cái gọi là thế lực Vu Tôn.
Bây giờ cái tên này cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi, còn quá xa vời để làm được.
Thứ mà hiện tại hắn có thể làm là địch tới thì đánh, tới một giết một, giết sạch để khi bọn họ nhắc tới cái tên Dương Bách Xuyên hắn sẽ phải tái mặt.
Không ngừng nâng cao sức mạnh của bản thân mới là điều nên làm.
Chỉ có bản thân cường đại mới có thể biến giấc mộng thành sự thật.
Giết Vu Tôn phải cần có sức mạnh.
Cắn còn phải đi giúp lão đầu
Rất nhiều chuyện, vĩnh viễn đều cần hai chữ - Thực lực.
Với tu vi Tiên Quân sơ kỳ của hắn thì còn kém xa, mãi không đủ, trong lòng hắn cũng rất gấp gáp.
Trong lòng Dương Bách Xuyên suy nghĩ rất nhiều chuyện nhưng mắt cũng không rảnh rỗi, hắn dùng mắt Càn Khôn quan sát xung quanh, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.
Bọn họ chạy rất nhanh nhưng vẫn bị chim răng cưa đuổi theo
"Chuẩn bị giết, không giết thì cũng chẳng còn cách nào khác ~" Dương Bách Xuyên hô lên, trực tiếp ngự kiếm.
Âm ầm ầm!
Quác quác quác!
Những con chim răng cưa có vẻ to lớn, nhưng chúng không phải là sinh vật thông minh. Sau khi Dương Bách Xuyên ngự kiếm, hắn chém sạch mười ba con, rơi xuống vực sâu thăm thẳm.
Mặc dù đã giết, cũng rất nhẹ nhàng, nhưng hắn biết sau đây, cuộc tấn công của chim răng cưa sẽ càng điên cuồng hơn.
Bởi vì đợi mùi máu tanh tản ra sẽ dẫn dụ nhiều chim răng cưa tới, bây giờ bọn họ đang chạy đua với thoi gian, cang tien vao đay vực sâu thì cang gap nhiều chim răng cưa.
Quác.
Một tiếng thét dài vang lên.
Sắc nhọn như đâm rách màng nhĩ.
Quác quác quác quác.
Ngay sau đó là tiếng kêu đầy giận dữ vang vọng dưới vực sâu Thiên Trảm.
Dương Bách Xuyên biết mùi máu sẽ khiến lũ chim này điên cuồng hơn, đối với những sinh vật chưa khai mở linh trí này mà nói, mùi máu chính là thuốc kích thích.
Lần này, bọn họ đã chọc phải tổ ong vò vẽ.
Nhưng không còn cách nào khác, bởi vì âm mưu của kẻ đánh lén.
Cho dù có ra tay hay không thì những con nghiệt súc này đều đã bị kích động, chúng sẽ tấn công bọn họ.
Quả nhiên, chim răng cưa ùn ùn kéo tới, bổ nhào về phía năm người bọn họ, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta phải tê dại.
Lạc Dương, Đông Phương, bốn người đi trước, dùng tốc độ nhanh nhất đi tới đáy vực sâu, ta cản ở phía sau.
Dương Bách Xuyên vừa nói vừa triệu hoán kiếm Đồ Long hắn hóa thành hàng ngàn vạn kiếm để đối phó với chim răng cưa đang che khuất bầu trời, vừa đánh vừa hô với đám người Lục Dương.
Bốn người kia cũng đã thấy uy lực ngự kiếm của Dương Bách Xuyên, quả thật không tầm thường, có thể tấn công từ xa, lúc này để hắn làm người chặn ở phía sau là tốt nhất, hơn nữa Dương Bách Xuyên cũng đã ra tay rồi, cũng không có thời gian tranh luận, vội vàng xông về phía trước.
“Vân Tử, ta ở lại giúp ngươi ~"
Đông Phương Thiết Nhân hô lên.
"Đừng nói nhảm nữa, đám suc sinh có long này ta xử lý được, ngươi nhanh đưa mọi người xuống dưới đáy vực đợi ta." Dương Bách Xuyên lớn tiếng nói.
Đông Phương Thiết Nhân cắn răng, cũng không nhiều lời: "Vậy ngươi cẩn thận
Dứt lời, hắn và Cảnh Xán, Lạc Dương, Tuyết Hương cùng biến mất trong sơn động
Toàn bộ con đường có tới một nửa là lộ ra ngoài trời, lúc này Dương Bách Xuyên đang chặn lại đám chim răng cưa đang tràn tới, bốn người bọn họ vừa vặn tiến vào sơn động xem như né tránh công kích truy đuổi của chim răng cưa.
Chỉ cần tốc độ đủ nhanh, thoát khỏi nó cũng không có vấn đề gì.
Đưong nhiên điều kien tiên quyết là Duong Bach Xuyen đa chan đon tấn công của chim răng cưa cho bọn họ.
Dương Bách Xuyên nhìn thấy từng con chim to như nghé con rơi xuống, có con bị kiếm khí chém nát, đa số là bị thương không chế, dù sao thì kiếm khí tấn công cũng không khác nhau lắm, hơn nữa ngự kiếm sắc bén hóa thành ngàn vạn kiếm khí, uy lực yếu hơn so với một kiếm rất nhiều.
Nhưng chỉ với một đòn này, Dương Bách Xuyên cảm thấy hắn đã giết được hàng vạn con chim răng cưa, chặn được bọn chúng cũng xem như không tệ. Nhưng ng Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt hắn lập tức thay đổi.
Bốn phương tám hướng, ngay cả phía dưới vách núi chỗ hắn đứng cũng ùn ùn xuất hiện rất nhiều chim răng cưa, ngự kiếm cũng cần có thời gian để lấy hơi, lúc này hắn đã bị tấn công.
Nếu không triệu hoán chuông Đông Hoàng thì hắn đã sớm bị đám nghiệt súc này chôn vùi.