Hoắc Phong Liệt tỉnh lại rất nhiều lần nhưng đều không thấy Liễu Chẩm Thanh, trong lòng dần thấy bất an, dò hỏi Việt Húc Thiển.
Việt Húc Thiển cũng thấy lạ, nhịn không được nói: “Liễu công tử không phải đang cố ý tránh ngươi đấy chứ, quả nhiên vẫn để ý việc ngươi gọi Thanh ca mà?”
Tuy rằng ý khác nhau nhưng lời Việt Húc Thiển vẫn đâm trúng tim đen của Hoắc Phong Liệt, biểu hiện bất an của Hoắc Phong Liệt càng thêm rõ ràng. Thậm chí dù có hôn mê vì tác dụng của thuốc thì không lâu sau cũng sẽ bừng tỉnh vì ác mộng.
Đến khi dược đồng quay lại đổi thuốc cho Hoắc Phong Liệt, Việt Húc Thiển nhịn không được hỏi: “Sao lại là ngươi? Tiền bối đâu?”
Dược đồng nói: “Thần y hình như rất thích Liễu công tử, vẫn luôn giữ công tử lại nói chuyện. Hai người yên tâm, quá trình tiếp theo này vốn không cần thần y ra tay.”
Việt Húc Thiển thấy Hoắc Phong Liệt đã phiền muộn quá nhiều bèn đi theo dược đồng đến viện của thần y, nhưng lại thấy Liễu Chẩm Thanh đang ngồi ngẩn ngơ trên bậc thang, vẻ mặt khi thì rối rắm, khi thì hoảng hốt, lúc lại nghiêm trọng, Việt Húc Thiển càng thấy không ổn.
Rõ ràng không phải đang bầu bạn cùng thần y mà cũng không đến thăm Hoắc Phong Liệt, lúc trước một tấc cũng không rời cơ mà, chẳng lẽ là vẫn chưa biết Hoắc Phong Liệt đã tỉnh lại, cho nên không tới gặp? Ngồi chỗ này thở ngắn than dài, nhìn kiểu gì cũng thấy là đang đau khổ vì tình nha.
Việt Húc Thiển khụ khụ tiến lên hỏi: “Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao? Nhìn sắc mặt ngươi không tốt lắm, có phải thần y đã nói gì hay không?”
Việt Húc Thiển cố ý tìm đề tài, Liễu Chẩm Thanh lại thở dài một hơi nói: “Tiền bối bảo ta về Y Cốc cùng ông ấy.”
Việt Húc Thiển lập tức kinh hãi, sau đó nghĩ rồi nói: “Đó… đó là vinh hạnh nhỉ, ta thấy ngươi có hiểu chút y thuật, hẳn cũng muốn học y, có thể vào Y Cốc là chuyện tốt, chỉ là… nghe nói Y Cốc dễ vào không dễ ra, Phong Liệt phải làm sao đây. Phong Liệt… vẫn không thể rời khỏi ngươi, sau khi tỉnh lại đã hỏi ngươi rất nhiều lần.”
Cậu cũng không muốn ngăn việc Liễu Chẩm Thanh phát triển ở nơi tốt hơn, nhưng hai người còn chưa đính ước nữa, với cục diện xấu hổ như hiện tại mà y đi mất thì có lẽ huynh đệ của mình sẽ phải độc thân cả đời, nếu có thể thổ lộ với nhau rồi mới đi thì cũng không muộn.
Sắc mặt Liễu Chẩm Thanh nháy mắt trở nên không tự nhiên, “Vậy sao? Hắn đã tỉnh lại rất nhiều lần sao?”
Việt Húc Thiển ngồi xuống cẩn thận thăm dò: “Có phải ngươi đang giận hắn không? Đến nỗi còn không tới thăm hắn?”
“Hả?” Liễu Chẩm Thanh sửng sốt.
Việt Húc Thiển thở dài một hơi, quyết định nói giúp huynh đệ, “Thật ra hắn với Thanh ca kia chỉ là… chỉ là hoài niệm tình huynh đệ mà thôi, dù sao người kia cũng nhìn hắn lớn lên mà, ngươi đừng hiểu nhầm mà.”
Tuy rằng bản thân Việt Húc Thiển còn chẳng tin, dù sao cùng quen nhau từ nhỏ, cậu cũng thấy có vấn đề.
Liễu Chẩm Thanh vô cùng quan trọng với Hoắc Phong Liệt, có thể nói người nọ là người đầu tiên hắn nhìn thấy khi đến với thế giới này. Nói trước khi hắn có khái niệm nam nữ thì đã dồn hết mọi tình cảm cho người nọ thì cũng không ngoa.
Nhưng cậu vẫn phải lừa Liễu Chẩm Thanh, dù sao người nọ cũng đã chết rồi, hà tất gì phải vướng bận vì một người đã khuất chứ. Hiện tại Hoắc Phong Liệt cũng vô cùng để ý tới Liễu công tử, đương nhiên là phải cố hết sức mai mối.
Liễu Chẩm Thanh nghe mà khóe miệng run rẩy, đương nhiên y đã sớm nhìn ra suy nghĩ của Việt Húc Thiển, y bất mãn nói: “Thật không? Ta cảm thấy không đúng.”
Việt Húc Thiển chỉ có thể nói: “Thật mà, thật mà, không bằng ngươi đi hỏi Hoắc Phong Liệt đi. Ta thấy trong lòng Hoắc Phong Liệt là có ngươi, sao không thử thẳng thắn xem.”
Liễu Chẩm Thanh hết biết nói gì, chắc Việt Húc Thiển cho rằng y điên cuồng thích Nhị Cẩu, lo y thất tình sẽ từ bỏ Nhị Cẩu sao?
Thấy Liễu Chẩm Thanh không phản ứng, Việt Húc Thiển thực sự sốt ruột, tìm một lý do rời đi, xoay người liền chạy đi tìm Hoắc Phong Liệt.
“Xong rồi, xong rồi, Liễu công tử muốn đi cùng thần y.”
Hoắc Phong Liệt nghe được thì sửng sốt, sau khi hỏi rõ thì hắn cũng hiểu ra, Liễu Chẩm Thanh cùng thần y đã nhận nhau, cho nên thần y muốn mang Liễu Chẩm Thanh đi.
Nhìn Hoắc Phong Liệt trầm mặc, Việt Húc Thiển thật sự có cảm giác hoàng đế không vội thái giám đã hoảng.
“Này, huynh đệ, ta có chút không hiểu nổi ngươi, rốt cuộc ngươi có thích y hay không? Thich thì giữ y lại đi, ta thấy y như vậy là muốn chạy đấy!” Thật ra là không, Việt Húc Thiển cảm giác mình không thể không kích thích một chút.
Quả nhiên Hoắc Phong Liệt khẽ biến sắc, nhưng trầm mặc một lúc thì lại kiên định nói: “Y không thích ta, không thể giữ y lại được, không bằng để y đi, ít nhất nơi y đến ta biết, vậy là đủ rồi.”
Việt Húc Thiển kinh hãi, trong lúc nhất thời thật sự cho rằng mình bị ảo giác, lắc đầu nói: “Ngươi bị mê sảng mới nói như vậy hả, ngươi nói y không thích ngươi, mà không phải ngươi không thích y?”
Thấy Hoắc Phong Liệt không trả lời, Việt Húc Thiển không hiểu ra sao, “Có phải ngươi bị mù rồi không, lời đồn trước kia của y, sau khi mất trí nhớ vẫn còn có thể mạo hiểm cùng ngươi, ta thấy thế nào cũng không giống y không thích ngươi mà. Ta cảm thấy các ngươi chính là lưỡng tình tương duyệt.”
Nhưng dù Việt Húc Thiển có nói thế nào thì sắc mặt Hoắc Phong Liệt cũng hoàn toàn không thay đổi, có vẻ đã vô cùng chắc chắn chuyện này. Chuyện này lại khiến Việt Húc Thiển khó hiểu, dù sao dựa theo hiểu biết của cậu với Hoắc Phong Liệt thì nếu không chắc chắn tuyệt đối thì sẽ không có kết luận như vậy.
Việt Húc Thiển bận trái bận phải vẫn không thấy được kết quả, cuối cùng đành từ bỏ bình tĩnh xem tiến triển.
Hoắc Phong Liệt tựa hồ cũng không hề nghĩ nhiều, thậm chí còn không hỏi tại sao Liễu Chẩm Thanh không tới.
Bởi vì thuốc nên hắn lại thiếp đi, trong mơ, hắn đang làm gì đó trong doanh trướng ở biên cương, nhưng cảnh trong mơ đầy hối hận này đã tra tấn hắn đến gần như phát điên.
Đúng lúc này, có tiếng nói truyền tới.
“Nhị Cẩu… Nhị Cẩu tỉnh tỉnh!”
Hoắc Phong Liệt bỗng nhiên bừng tỉnh, liền thấy Liễu Chẩm Thanh đang ngồi trên mép giường hắn, mặt lộ lo lắng nhìn hắn.
“Gặp ác mộng sao? Toát hết mồ hôi lạnh rồi. Dậy lau người đi, nếu không cứ vậy ngủ sẽ bị nhiễm lạnh đấy.”
Liễu Chẩm Thanh nói rồi nâng Hoắc Phong Liệt dậy, Hoắc Phong Liệt còn ngây ngốc, thuận thế ngồi dậy, sau đó bình tĩnh nhìn Liễu Chẩm Thanh bận rộn trong phòng hắn, đôi mắt dần tối sầm đi.
“Thanh ca, sao huynh lại tới đây?”
“Tới thăm đệ đó.”
“Huynh cùng thần y đã nhận nhau rồi.”
“Ừ, sư phụ đã đoán được ngay, còn mắng ta một lúc lâu.”
Liễu Chẩm Thanh nói rồi mang nước ấm cùng khăn tới, còn có cả áo mới nữa.
“Ta nghe nói, huynh muốn đi Y Cốc?”
Bước chân Liễu Chẩm Thanh chợt khựng lại, nghiêng đầu tò mò nhìn vẻ mặt của Nhị Cẩu, đáng tiếc mặt vẫn không có biểu tỉnh gì.
Hoắc Phong Liệt không để Liễu Chẩm Thanh tiếp tục bận bịu, tự mình chủ động cởi áo ngoài, nhận khăn lông lau người, có vẻ vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm có thể khiến hắn trong tùy ý hơn một chút. Như vậy sẽ không cần đối mắt với Liễu Chẩm Thanh nữa.
Động tác của hắn vô cùng cứng ngắc, tựa như đang bán đứng nội tâm bất an của hắn.
Liễu Chẩm Thanh ngồi một bên nhìn Hoắc Phong Liệt, bởi vì trị liệu mất quá nhiều máu nên thân thể hắn gầy đi nhanh chóng, vết thương đầy người hắn có vẻ có chút đáng sợ, khiến người khác nhìn càng thêm đau lòng, nhưng dấu răng trên cổ đã sớm không còn, bởi vì lúc ấy y không đủ nhẫn tâm để cắn mạnh, không giống vai y, chỉ sợ khó mà không để lại sẹo, trừ phi dùng thuốc của Y Cốc, nhưng mà… y chưa nói với sư phụ.
Ánh mắt Hoắc Phong Liệt trầm xuống, “Ta phái người đưa mọi người về Y Cốc, chuyện sau đó huynh không cần quan tâm nữa, ta sẽ không để Liễu gia xảy ra chuyện, cũng sẽ không nói cho bất cứ ai tin tức của huynh, đợi mọi chuyện kết thúc, ta… ta sẽ tới thăm huynh, được không?”
Vẻ mặt Liễu Chẩm Thanh méo đi, lập tức nói: “Cái gì? Sao tự nhiên đệ lại nói vậy?”
Hoắc Phong Liệt nghiêm trang phân tích: “Thanh ca đi theo ta gặp quá nhiều nguy hiểm, ta không ngờ mọi chuyện lại trở nên nghiêm trọng như vậy, hiện tại lại có sát thủ nhìn chúng ta chằm chằm mọi lúc mọi nơi, hiện tại nghĩ lại, huynh vẫn không nên tham gia vào chuyện này thì tốt hơn.”
Thật ra Hoắc Phong Liệt đã sớm biết lúc trước Liễu Chẩm Thanh đồng ý ở lại chỉ là nói dối thôi, nếu thực sự lo lắng cho Liễu gia thì ban đầu y đã không chạy, y chỉ là mạnh miệng mà mềm lòng mà thôi.
Mà bản thân hắn cũng hèn hạ, lợi dụng điểm này, biết rõ Thanh ca hẳn sẽ không muốn ở lại bên cạnh mình, nhưng vẫn hy vọng có thể khiến Thanh ca ở lại thêm một chút, bởi vì hắn biết, một khi Thanh ca đã đi thì rất khó gặp lại.
Nhưng hiện tại có sư phụ giữ Thanh ca lại, Hoắc Phong Liệt sẽ không sợ khó mà tìm lại được y nữa.
Lập luận của Hoắc Phong Liệt rất đầy đủ, rất lý trí, nhất thời khiến Liễu Chẩm Thanh không thể tìm được cái cớ nào, y lại không phải Liễu tướng gia, cũng không phải Liễu Tiêu Trúc thực sự, đúng là không có lý do chính đáng nào để quản chuyện này. Đúng nếu có ám sát thì dường như y ở lại còn khiến họ bị liên lụy thì phải.
Y biết Nhị Cẩu lo cho sự an nguy của y, nhưng sao y có thể không lo lắng cho Nhị Cẩu chứ. Hơn nữa… hơn nữa… chuyện của bọn họ còn chưa rõ ràng đâu.
Liễu Chẩm Thanh vốn đã đang phiền não rối rắm, lần này bị Hoắc Phong Liệt kích thích nên nóng máu, đường đường là Liễu tướng gia nhưng đối đầu với chuyện tình cảm cũng chỉ là một con nai tơ mới ra đời mà thôi. Không cần lo mở đầu, cũng không rảnh nghĩ đến hậu quả, cứ thế tùy tâm mà làm là được.
“Ta tưởng đệ muốn ta đi cùng đệ.”
Hoắc Phong Liệt sửng sốt, mặt cứng đờ ra, động tác mặc quần áo cũng khựng lại, muốn ngẩng đầu nhưng vẫn không dám nhìn Liễu Chẩm Thanh.
“Có Thanh ca đi cùng đương nhiên là có lợi cho việc tra án, rốt cuộc Thanh ca vẫn thông minh hơn ta, nhưng an toàn vẫn là an toàn nhất, Thanh ca vất vả lắm mới sống được thêm một lần.”
Liễu Chẩm Thanh cứ có cảm giác bị người khác dùng sự ôn nhu để đẩy ra xa vậy, bực bội không thôi.
“Không phải, cái ta muốn hỏi là, chậc! Hoắc Phong Liệt, đệ có thích ta không?”
Liễu Chẩm Thanh cho rằng có thể ép Hoắc Phong Liệt phải nói lời thật lòng, nhưng ngay sau đó Hoắc Phong Liệt bỗng ngẩng đầu, ánh mắt như đang nhìn thẳng vào y, lại như đang ngẩn người.
“Không, ta không hề có cái ý nghĩ này.”
Liễu Chẩm Thanh không thể nào nghĩ tới câu trả lời này, đại não đùng một tiếng, chết máy.
“Thanh ca, ta… ta thực sự không có, chắc chắn huynh đã nghe những người khác nói bậy rồi hiểu nhầm, ta thực sự… không có, ta rất tỉnh táo coi huynh… coi huynh là ca ca.”
Ngữ khí Hoắc Phong Liệt dồn dập, giống như đang nóng lòng phản bác, hy vọng đối phương tin vào lý do thoái thác của mình.
Tựa như một kẻ nói dối vụng về sợ bị trừng phạt, cho nên dùng hết sức để giảo biện bào chữa cho chính mình.
Như thể những ghen tuông, để tâm, chăm sóc, che chở trước kia không phải là hắn làm vậy.
Nháy mắt khiến cơn giận trong lòng Liễu Chẩm Thanh bừng lên, thật sự từ đầu tới cuối đều là y đa tình gây ra trò cười này, mất mặt trước mặt Nhị Cẩu.
Nhưng mà y chính là Liễu Chẩm Thanh, dù không có kinh nghiệm yêu đương, dễ dàng không tin vào phán đoán của bản thân thì y cũng không ngốc, nếu một người làm như vậy với một người khác thì Liễu Chẩm Thanh có thể kết luận chắc chắn đó là tình yêu khắc cốt ghi tâm.
Cho nên hiện tại Liễu Chẩm Thanh chỉ muốn hô to một tiếng, “What the hell!”
Nhưng y không hô lên, chỉ bình tĩnh nhìn Hoắc Phong Liệt đang hoảng loạn.
Y không hiểu, cũng không rõ vì sao Hoắc Phong Liệt lại có phản ứng như vậy, rõ ràng là sợ y có quan hệ ái muội với bất kỳ ai khác, lại không thừa nhận tình cảm của mình.
Hiện tại y chỉ thấy tức giận thôi! Có cảm giác như bị người khác chơi cho một vố vậy.
Y bất chấp tâm tình của mình với Hoắc Phong Liệt, chỉ cảm thấy bản thân nên nhận được một tiếng tỏ tình chân thành.
Mẹ nó, Nhị Cẩu không thừa nhận, bắt y phải làm thế nào…
Tức rồi, là tức kiểu dỗ không nổi ấy!!
“À, vậy sao? À.” Liễu Chẩm Thanh hừ lạnh hai tiếng, xoay người bỏ đi.
Lần này Hoắc Phong Liệt như gặp ác mộng, “Thanh ca, đừng đi!”
Liễu Chẩm Thanh mặc kệ, chó không dạy không được, ông đây không tin không thể ép mi nói ra được tiếng thích.
Kết quả lại nghe phịch một tiếng, Liễu Chẩm Thanh ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, liền thấy Hoắc Phong Liệt vô cùng chật vật ngã xuống khỏi giường.
Sau trị liệu thân thể không có nhiều sức, hiện tại bò dậy cũng khó khăn. Chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh nhìn hết thảy, chỉ có thể tức giận dậm chân tại chỗ ba cái, đó là hành động ấu trĩ chỉ có khi bị bức đến nóng nảy, rồi y nhấc chân đi tới đỡ Hoắc Phong Liệt.
“Đệ không có sức còn cử động mạnh làm gì!”
Thấy Liễu Chẩm Thanh trở về, Hoắc Phong Liệt trong lòng vẫn bất an, lại bồi thêm một câu.
“Thanh ca, ta đối với huynh thực sự không hề có ý nghĩ không an phận.”
Liễu Chẩm Thanh: …
Mẹ nó, lại đẩy cho ngã thêm một cái nữa đi!
Nhưng Liễu Chẩm Thanh vẫn cắn răng đỡ người về giường, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt bất an của Hoắc Phong Liệt, như thể nếu y không tin thì hắn cũng có thể móc tim ra cho y xem để chứng minh vậy.
Liễu Chẩm Thanh quả thực lần nữa hoài nghi phải chăng mình ảo tưởng hiểu lầm rồi.
Cuối cùng cũng chỉ có thể run rẩy khóe miệng nói: “Rồi, coi như ta chưa hỏi, nên thế nào thì thế ấy đi. Nhưng ta cần phải nói một chút, ta không định đến Y Cốc, đã từ chối sư phụ rồi, chuyện này vốn là ta muốn xen vào mà. Chỉ dựa vào mấy đứa nhỏ các ngươi, ta không yên tâm.”
Hoắc Phong Liệt ngạc nhiên nhìn Liễu Chẩm Thanh, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng chọc tức Liễu Chẩm Thanh nữa.
Hắn không ngờ Liễu Chẩm Thanh còn nguyện ý tiếp tục ở lại bên cạnh hắn, có lẽ… có lẽ Thanh ca tin hắn rồi, hoặc là… còn chẳng thèm để ý tới.
“Nghỉ ngơi đi, ta còn phải sang chỗ sư phụ.” Liễu Chẩm Thanh cũng không muốn tiếp tục nữa.
Hoắc Phong Liệt chậm chạp gật dầu như một con cún con làm sai chuyện, khiến Liễu Chẩm Thanh rất muốn xoa đầu hắn, nhưng Liễu Chẩm Thanh vẫn còn giận nên đã nhịn được.
Sau khi rời khỏi phòng, thở phì phì trở lại viện của sư phụ, phát giận lên cây cối trong sân, đánh đấm nửa ngảy đã khiến sư phụ tới tìm.
“Làm sao vậy? Không phải đi thăm Tiểu Hoắc sao?”
“Hừ!”
“Giận vậy sao? Lạ thật, tính tình kia của Tiểu Hoắc còn dám chọc giận ngươi à, có mâu thuẫn gì lớn sao? Từ trước tới giờ ngươi không dễ tức giận như vậy.”
“Tên tiểu tử kia dám nói không thích con! Hắn không thích con?” Cuối cùng Liễu Chẩm Thanh cũng không nhịn được oán giận nói.
Kết quả không ngờ sư phụ cũng ngớ ra một lúc lúc đầu, đại khái là cũng không tin đấy là thật, một lát sau trực tiếp phụt cười ra tiếng.
“Sư phụ còn cười?!” Liễu Chẩm Thanh nổi giận đùng đùng nhìn sư phụ.
“Ngươi cái tên đồ đệ ngốc này, ta cười ngươi giận thế làm gì? Lúc trước không phải nói ngươi không có ý gì với nó sao? Nó không thích ngươi, ngươi nên vui mới đúng. Sau này cứ coi là tình huynh đệ đơn thuần là được. Hiện tại cứ yên tâm đi theo ta đi.”
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, vẻ mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng cắn răng nói: “Không được, con không thể đi được.”
“Vì sao, đừng lấy cớ với vi sư.”
Liễu Chẩm Thanh cười lạnh một tiếng, “Con không lấy cớ, giờ con chỉ còn một ý nghĩ, chưa khiến hắn thừa nhận thích con thì con chưa thể đi!”
“Thừa nhận rồi thì sao?” Sư phụ buồn cười hỏi.
Liễu Chẩm Thanh hít sâu một hơi, nói: “Con đây sẽ nói cho hắn biết, con cũng có chút động lòng rồi!”
Nói xong còn không cam lòng bổ sung: “Chỉ là một chút thôi!”
“Thật sự chỉ là có một chút thôi! Con cũng không thích nam nhân!”
“Cho nên là lúc nào cũng có thể mất cái một chút này!”
“Sư phụ, người đi đâu đấy, người không tin lời con sao?”
“Con nói thật đó, chỉ có một chút chút mà thôi! Tiểu tử kia còn không chịu thừa nhận, dựa vào cái gì mà bắt con…”
Tác giả có chuyện nói:
Nhị cẩu có nguyên nhân, để xem lúc sau Thanh Thanh tán tỉnh Nhị Cẩu thế nào là được.