Thích chính là thích, huống chi có lẽ Nhị Cẩu đã thích y rất nhiều năm rồi, nếu đã thích đến như vậy thì nên theo đuổi y cho bằng được chứ, hoàn toàn không hiểu Nhị Cẩu còn đang do dự cái gì nữa.
Liễu Chẩm Thanh cảm thấy bản thân đã rối rắm chuyện này lâu lắm rồi, dù sao có nghĩ thêm cũng không nghĩ ra được đáp án, không bằng đừng nghĩ nữa, cứ thế mà làm!
Buổi tối, Liễu Chẩm Thanh như chưa có chuyện gì thay dược đồng cùng sư phụ tới phòng của Hoắc Phong Liệt, tiến thành những trị liệu phụ trợ kế tiếp.
Vừa vào cửa, Liễu Chẩm Thanh liền cảm giác được ánh mắt Hoắc Phong Liệt lập tức hướng về phía mình.
À, rõ ràng là để ý muốn chết, xem chó ngốc nhà mi cò có thể chối đến khi nào.
Việt Húc Thiển cũng đang ở trong phòng nói chuyện với Hoắc Phong Liệt thấy Liễu Chẩm Thanh bưng hòm thuốc tới thì tò mò hỏi: “Ngươi đây là…”
“Ta theo tiền bối học hỏi một chút, mấy chuyện tiếp theo đều là ta làm, xem như tiền bối kiểm tra ta.”
Việt Húc Thiển nghe vậy lập tức nói: “Không phải ngươi không đi Y Cốc sao?”
Liễu Chẩm Thanh nói dối: “Tiền bối rất thích ta, nên chỉ dạy ta một chút thôi.”
Việt Húc Thiển kinh ngạc nói: “Vẫn luôn cho rằng tính tình thần y tiền bối không tốt, không ngờ lại khoan dung với ngươi đến vậy.”
Tính tình đúng là không tốt, khi nghe Liễu Chẩm Thanh nêu ra yêu cầu này đã tức suýt lấy hòm thuốc đập y, bởi vì y chưa bao giờ tích cực học tập y thuật thế này bao giờ, lúc này lại đề xuất như vậy, mục đích còn không thuần khiết, sư phụ hận không thể trợn trắng mắt lườm chết cái tên đồ đệ không nên thân này đi.
Liễu Chẩm Thanh mặt không đỏ tim không đập gật đầu.
Việt Húc Thiển nhìn trái nhìn phải, cảm thấy bản thân ở đây chỉ tổ chướng mắt, cho nên cười hì hì nói: “Ta không quấy rầy việc trị liệu nữa, ra ngoài đây.”
Đợi cửa được đóng lại, Hoắc Phong Liệt mới gọi một tiếng: “Thanh ca.”
Có lẽ Hoắc Phong Liệt vẫn còn sợ hãi với chuyện lúc trước, giờ nhìn thấy y thì cẩn thận từng li từng tí. Nếu để đội quân gồm hàng trăm binh sĩ hùng mạnh của hắn nhìn thấy Trấn Quốc đại tướng quân như vậy thì có lẽ cũng không dám nhận người thân đâu.
Quả nhiên chỉ khi đối mặt với mình Nhị Cẩu mới khác thường như vậy, hừ, còn nói không thích y!
“Yên tâm, ta đã học cẩn thận, hơn nữa mấy bước kế tiếp chỉ là phụ trợ thôi, đều rất đơn giản, vốn dĩ là để dược đồng làm là được, nhưng đệ biết sư phụ ta rồi đấy, chắc chắn sẽ bắt lấy mọi cơ hội để huấn luyện ta, đành phiền Nhị Cẩu tiếp tục làm chuột bạch cho ta nhé?” miệng lưỡi Liễu Chẩm Thanh vô cùng trơn tru tự nhiên, như thể mọi chuyện lúc trước đã được bỏ qua.
Hoắc Phong Liệt có chút sửng sốt, nhưng vẫn nhớ lại trước kia những người khác không muốn thành vật thí nghiệm của Liễu Chẩm Thanh, chỉ có mình hắn nguyện ý, Liễu Chẩm Thanh nói hắn là chuột bạch chuyên trách của y. Hắn nghe vậy còn vui vẻ vô cùng, bởi vì hai từ “chuyện trách” này mà từ bé đã cho rằng quan hệ của mình với Thanh ca khác với những người khác, dù có khổ thế nào thì cũng chống đỡ cái thân phận chuột bạch này.
Hoắc Phong Liệt gật đầu, “Ta không có vấn đề gì.”
“Ngoan lắm.” Liễu Chẩm Thanh cười đi tới mép giường, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống Hoắc Phong Liệt trên giường, nhẹ nhàng nói: “Vậy cởi quần áo đi.”
Ánh mắt Hoắc Phong Liệt chợt lóe, đúng, châm cứu, bôi thuốc đều phải cởi áo trên, rõ ràng là một yêu cầu rất bình thường, nhưng dưới ánh mắt mang chút ý cười của Liễu Chẩm Thanh hắn lại thấy xấu hổ.
“Sao vậy? Không có sức sao? Để ta giúp đệ…” Liễu Chẩm Thanh nói rồi giơ tay định giúp Hoắc Phong Liệt cởi lớp áo ngoài cùng.
Hoắc Phong Liệt vội vã hoảng loạn nói: “Thanh ca, để ta tự làm là được.”
Nhìn hắn trong mắt y căng thẳng như tiểu cô nương chuẩn bị vào động phòng vậy, cứng còng cởi được áo trên, lộ ra một thân toàn cơ bắp, bấy giờ Liễu Chẩm Thanh mới tủm tỉm ngồi xuống.
Liễu Chẩm Thanh vừa tới gần, hơi thở cùng nhiệt độ của y đã khiến lông tóc Hoắc Phong Liệt dựng đứng, ngồi thẳng người theo bản năng, như vậy có thể rời xa hơi thở của y một chút, không đến mức bị nhiễu loạn tâm trí.
Liễu Chẩm Thanh lấy châm tới gần, Hoắc Phong Liệt mắt nhìn thẳng về phía trước, đột nhiên giây tiếp theo đồng tử Hoắc Phong Liệt co rụt lại, đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng.
“Thanh ca, vị trí…”
“Ơ, sai rồi sao? Để ta thử lại.”
Cả người Hoắc Phong Liệt lại run lên, trán đã toán một tầng mồ hôi mỏng, “Thanh ca…”
“Lại sai rồi, ta thử lại nhé?”
Hoắc Phong Liệt nhịn năm châm, không phải Liễu Chẩm Thanh châm sai, mà là lực đạo hay góc độ chỉ cần hơi lệch một chút là sẽ rất đau.
Hoắc Phong Liệt có chút hoài nghi Liễu Chẩm Thanh là cố ý, không khỏi liếc mắt nhìn Liễu Chẩm Thanh một cái.
Quả nhiên nhìn thấy khóe miệng Liễu Chẩm Thanh hơi cong, mày hơi nhướng lên, rõ ràng là đang bày trò đùa dai.
“Thanh ca, huynh còn giận ta?” Hoắc Phong Liệt không khỏi lo lắng hỏi.
“Đâu có.”
Hoắc Phong Liệt trầm mặc một lát, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Đau.”
Liễu Chẩm Thanh nghe rồi cười, quả nhiên sau đó không bị đau nữa, nhưng hình như động tác cũng chậm đi.
Vốn Hoắc Phong Liệt đã thở phào một hơi, lại dần cảm thấy có chỗ không thích hợp, lòng bàn tay mềm mại xẹt qua ngực trái, cảm giác ngứa ngáy xuyên thấy qua da như dòng điện nhỏ, sau đó đồng tử rung động.
Có phải tay Thanh ca cố ý sờ soạng không…
Ánh mắt chợt trầm xuống, chỉ thấy Liễu Chẩm Thanh vẻ mặt nghiêm túc, một tay cầm châm, tay kia thì mấy ngón tay không ngừng sờ soạn trước ngực hắn, tựa hồ là không cẩn thận nên đụng phải.
Hắn hiểu đó là Liễu Chẩm Thanh đang tìm huyệt vị, khi còn nhỏ hắn đã trải qua việc này rồi, chỉ có chút thẹn thùng.
Nhưng hiện tại lại khiến hắn như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Hoắc Phong Liệt cắn răng, bắt chính mình rời lực chú ý đi, nhưng sự đụng chạm mềm nhẹ lại như một lưỡi dao sắc bén với lực sát thương cũng lớn, khiến mặt hắn dần nhăn lại như ăn phải thuốc đắng, lòng nóng như than.
Có phải huynh ấy… sờ sai rồi không? Sao có một cái huyệt vị thôi mà tìm lâu như vậy? Mấy cái huyệt vị thường thấy kia đến hắn còn biết vị trí ở đâu, sao Thanh ca lại… Là sợ đâm hắn đau sao?
Đang nghĩ ngợi thì nghe Liễu Chẩm Thanh thấp giọng nói: “Hầy, lâu rồi không châm cứu cho người khác, sư phục cũng thật là, chưa gì đã bắt ta làm mấy cái này, ta đã nói bôi thuốc thì được, chứ châm cứu thì khó với ta quá, vậy mà ông ấy còn mắng ta, đã bao nhiêu năm rồi ta không đụng tới, sao ta quen tay việc được? Đệ nói xem có đúng không?”
“Ừ… ừm.”
“Cho nên là, Nhị Cẩu, đệ đừng trách ta chậm, mỗi huyệt vị ta đều phải cẩn thận xác định rồi mới xuống châm được, cũng không thể châm sai nữa, như vừa rồi làm đệ đau là không tốt đúng không.”
Thật đúng là không bằng cứ châm hắn đau đi!
“Ta… ta không sao, Thanh ca, huynh châm đi.” Hoắc Phong Liệt chỉ có thể nghẹn khuất nhưng vẫn ngoan ngoãn nói.
Khi nói chuyện, đã thêm được mấy châm nữa, cái tay thác loạn kia đã lần xuống theo cơ bụng hắn. Nói là sờ huyệt vị lại giống như sờ soạng mỗi tấc trên thân thể hắn vậy.
Hoắc Phong Liệt dần thấy da đầu tê dại, tai nóng ran, trên người toát mồ hôi, theo ngón tay Liễu Chẩm Thanh xẹt qua, từng thớ cơ bắp căng chặt lại như binh sĩ xếp hàng điểm danh vậy.
Nếu không phải Thanh ca không thích hắn thì hắn cũng phải hoài nghi phải chăng Thanh ca đang cố ý rồi.
Không, cũng có thể đây chính là cố ý tra tấn hắn, trừng phạt hắn, lần trước không phải còn cắn hắn sao? Nếu mọi chuyện hắn đều nghĩ linh tinh thì đã sớm rơi vào vực sâu giống những hồng nhan tri kỷ kia của Thanh ca rồi.
“Đúng rồi, nói cho đệ nghe một chuyện thú vị.” Liễu Chẩm Thanh đột nhiên mở miệng nói.
Hoắc Phong Liệt lấy lại tinh thần, hỏi: “Chuyện gì?”
Liễu Chẩm Thanh chậm rì rì nhớ lại: “Khi đệ mới sinh ra, không phải ta đã từng cứu đệ sao?”
“Ừm.” Hoắc Phong Liệt nghe đến đó không khỏi trở nên nghiêm túc.
“Lúc ấy đại ca đệ ôm đệ ngó trái ngó phải rồi nói đáng tiếc không phải muội muội.”
Hoắc Phong Liệt nghi hoặc. “Vì sao?”
Liễu Chẩm Thanh cười khẽ một tiếng, đột nhiên ngẩng đầu, bởi vì vốn dĩ hai người đang ở sát gần nhau, nên y vừa nhấc đầu thì cả hai đã gần trong gang tấc, chóp mũi yêu kiều của Liễu Chẩm Thanh gần như đã đẩy cằm Hoắc Phong Liệt lên, nháy mắt khiến Hoắc Phong Liệt nín thở.
Liễu Chẩm Thanh cười như không cười nhìn hắn, nhướng mày ngả ngớn, đôi mắt dần thay đổi, trở nên có chút giống với đôi mắt đào hoa khi xưa, tròng mắt màu hổ phách nhạt màu kia long lanh trong veo, đảo qua đảo lại.
Nhìn cho Hoắc Phong Liệt có chút ngây người.
“Bởi vì nếu là muội muội liền có thể lấy thân báo đáp lại ân cứu mạng của ta rồi.”
Đồng tử Hoắc Phong Liệt run lên, ngạc nhiên nhìn Liễu Chẩm Thanh.
Ánh mắt Liễu Chẩm Thanh như mang theo ý trách móc khóa chặt hai mắt đen láy của Hoắc Phong Liệt, đến khi trong mắt hắn chỉ còn ảnh ngược của y Liễu Chẩm Thanh mới nói tiếp: “Lúc ấy ta còn hỏi, bé trai thì không báo ân nữa à? Đệ biết đại ca đệ đã nói thế nào không?”
Hoắc Phong Liệt cứng đờ lắc đầu. Nếu là bé gái… thì có lẽ hắn đã không lưu lạc đến nước này rồi.
“Đại ca đệ lúc ấy mới mười mấy tuổi, vẫn còn là một tên ngốc não thẳng như ruột ngựa, rõ ràng ý ta là bé trai cũng có thể báo ân được, đến làm đệ đệ của ta này, nhưng Hoắc Phi Hàn lại cho rằng ta đang hỏi có phải bé trai là không làm vợ ta được nữa không. Kết quả đại ca đệ nói, chỉ cần ta thích thì cũng có thể cho ta lấy về làm vợ. Còn muốn ta vỗ tay khen hay nữa chứ.”
Ngữ điệu của Liễu Chẩm Thanh vẫn nhẹ nhàng chậm rãi, giống như y thực sự đang nhớ lại một chuyện vui trong quá khứ.
Hoắc Phong Liệt không biết có phải mình chột dạ hay không, cho nên nghe kiểu gì cũng thấy hồn như bị câu đi mất. Khiến chén nước trong lòng hắn lại tràn đầy.
Hắn vốn nên cười cười hùa theo, nhưng Hoắc Phong Liệt như bị thôi miên, mở miệng hỏi: “Vậy mọi người có vỗ tay không?”
Liễu Chẩm Thanh nhướng mày nói: “Đệ đoán xem.”
Hoắc Phong Liệt cười khổ nói: “Hẳn là, không.”
Đúng là không, hiện tại Liễu Chẩm Thanh ngẫm lại cũng có chút hối hận, vì sao lại không đồng ý chứ. Cho dù là hứa hẹn của trẻ con thì hứa hẹn chính là hứa hẹn, vậy sau này dù có chuyện gì xảy ra thì lòng y cũng sẽ không có gánh nặng nào với Hoắc đại ca.
Nhưng dựa theo tính của Hoắc đại ca có lẽ sẽ là người đầu tiên phá lên cười.
Vất vả lắm mới chịu được đến khi phía trước châm trong châm, đến đằng sau Hoắc Phong Liệt cảm giác dễ chịu hơn hẳn, thở phào một cái, dù sao sau lưng cũng không mẫn cảm như đằng trước.
Nhưng Liễu Chẩm Thanh lại không khỏi nhíu mày, đằng trước còn có thể nửa đùa nửa châm cứu, nhưng vẫn có những dấu vết chằng chịt kích thích thần kinh Liễu Chẩm Thanh, nhất là sau lưng còn có rất nhiều.
Từng vết sẹo đều kể lại những đau đớn trong quá khứ, vết thương sau lưng này hẳn là do kẻ địch đánh lén mà có, không giống mặt trước các vét sẹo đều tránh khỏi chỗ yếu hại, sẹo sau lưng cơ hồ đều gần điểm chết.
Bởi vì có hiểu y thuật nên Liễu Chẩm Thanh càng nhìn tim càng thắt lại.
Đã lâu mà Liễu Chẩm Thanh chưa hạ châm, Hoắc Phong Liệt nghi hoặc lên tiếng hỏi, đột nhiên cảm giác được ngón tay Liễu Chẩm Thanh lần theo nhưng chỗ không có huyệt đạo nào, nhất thời Hoắc Phong Liệt không nhớ ra chỗ đó là gì thì đã nghe Liễu Chẩm Thanh đột nhiên trầm giọng hỏi: “Đây là sao mà có?”
Hoắc Phong Liệt phản ứng lại, Liễu Chẩm Thanh đang hỏi vết thương cũ của hắn.
Hoắc Phong Liệt trầm mặc trong chốc lát nói: “Lúc 18 tuổi, Tây Hằng xâm lăng, khi giết đại tướng Tây Hằng dã để lại vết này.”
Liễu Chẩm Thanh không để ý tới năm đó là năm y qua đời, liền nói: “Ta từng nghe nói chuyện này, nói đệ giết liên tục 3 tên khiến đại quân Tây Hằng nhất thời như rắn mất đầu, không ai dẫn binh. Chỉ có thể xám xịt phái người tới hòa đàm.”
Ánh mắt Hoắc Phong Liệt tối sầm lại: “Hòa đàm là giả, cần người tới dẫn binh là thật, cho nên mới kéo dài thời gian.”
Kéo dài một năm, hắn mới biết được sự thật khi ở trên chiến trường. Nếu không hắn đã trở lại bên người Thanh ca, theo y hết thảy, cũng không để bất cứ kẻ nào làm tổn thương Thanh ca.
Liễu Chẩm Thanh không hỏi sâu thêm, lại sờ một vết thương khác như muốn xuyên qua xương sống. “Cái này?”
“Khi đánh mạc Nam Vương đình bị vua man di phía Bắc đâm.”
Liễu Chẩm Thanh nhớ tới, nghe nói còn có lễ tế trời được cử hành tại hồ Thiên Trì mà tiền bối Hoắc gia từng cho ngựa uống nước. Ngày ấy thực sự đồ sộ, hào quang dữ dội, Liễu Chẩm Thanh cũng hiểu để xâu chuỗi mọi việc, xương sống bị đâm là vết thương có thể khiến người khác liệt, đương nhiên tin tức này sẽ không thể giấu được, rất nhiều người sẽ nhìn chằm chằm hắn như hổ rình mồi, vậy chỉ có thể làm một nghi thức thật lớn, hắn mang thương lên sân khấu, để tất cả mọi người đều cho rằng hắn không bị thương, vẫn uy vũ hiển hách, khí thế vạn dặm. Đương nhiên cũng là để dọa lui kẻ địch có ý định đâm lén sau lưng.
Vết thương này phải dưỡng thật lâu mới khỏi được, khi đó còn phải giả vờ như vẫn bình thường để cử hành nghi lễ, Liễu Chẩm Thanh không thể nào tưởng tượng được sao hắn có thể kiên trì làm đến cuối.
Rất nhanh, ánh mắt đã rời đi.
“Cái này?”
“Chi viện cho Vĩnh Thành bị vây khốn, bị tên lạc bắn trúng.”
“Là lần có người đã sáng tác ca khúc kia.”
“Ừm.”
Không biết khi người nọ soạn nhạc có hay không thấy được sau lưng “Bắc định vương” của họ hẵng còn có mũi tên nhọn, tùy thời có thể lấy mạng hắn, nhưng có lẽ chưa thể xử lý mà chỉ có thể kiên trì chống đỡ tiếp tục mang quân thoát khỏi vòng vây.
“Ta còn chưa nghe cái này, sau này muốn nghe một chút.”
“Được.”
“Vậy cái này?”
“Đánh lui Tây Nam tam quốc, gai độc.”
“Tiểu quốc như vậy mà cũng dám sao?”
“Khi đó tin ta bị bệnh nặng bị truyền ra ngoài, bọn chúng đều cho rằng ta không sống được bao lâu nữa, định tranh suất trở thành chim đầu đàn đánh chiếm Đại Chu, sau đó ta gặp được cao nhân nên tạm thời giữ được mạng, liền đánh đuổi chúng về.”
Là lần dẫn tới bệnh tình hiện tại sao? Khi ấy nội lực gần như mất khống chế, tẩu hỏa nhập ma. Không chỉ đánh tan tiểu quốc mà còn để lại câu danh ngôn “Rời khỏi biên quan hà tuyến, duẫn ngươi chờ hồn táng quê cũ”.
Liễu Chẩm Thanh hỏi từng vết một, Hoắc Phong Liệt đều trả lời hết, quả nhiên phía sau những lời đồn oanh liệt khiến người nghe phấn chấn đều là những vết thương có thể lấy mạng Hoắc Phong Liệt bất cứ lúc nào.
Cuối cùng tay Liễu Chẩm Thanh dừng lại tại ví trí trái tim, vết sẹo kia gần như là vết đâm nhắm thẳng vào tim, góc độ chỉ cần lệch đi một chút là sẽ không có Hoắc Phong Liệt hiện tại nữa.
Đây có thể coi là vết thương đầu tiên khiến Hoắc Phong Liệt tới gần cái chết, vết thương vô cùng cũ, hẳn là từ khi hắn còn là thiếu niên.
Hoắc Phong Liệt cảm giác được tay Liễu Chẩm Thanh cuối cùng cũng dừng lại trên vết thương hắn không muốn nhớ lại nhất.
Hắn đã vì sự mềm yếu khi ấy mà phỉ nhổ chính mình, nếu không phải lần đó thì hắn đã không…
Nhưng Liễu Chẩm Thanh vẫn cất tiếng hỏi.
Hắn sẽ không từ chối trả lời câu hỏi của Thanh ca.
“17 tuổi.”
Tay đặt trên vết sẹo của Liễu Chẩm Thanh cứng đờ, 17 tuổi, cũng chính là… năm Hoắc Phi Hàn chết, y đưa thi thể Hoắc Phi Hàn về, Hoắc Phong Liệt đang ở chiến trường ở phương Bắc cũng vội vã trở về, đó là lần cuối cùng hai người thấy mặt nhau, sau đó Liễu Chẩm Thanh càng thêm lãnh khốc vô tình, thủ pháp xử lý chuyện triều chính cũng càng thêm nhanh gọn, dùng những phương thức không màng tới thanh danh sau này chỉ để đạt được mục đích, mà Hoắc Phong Liệt tiếp nhận đại quân Hoắc gia, lên chiến trường phía Tây chống lại Tây Hằng quốc.
Khi đó, Hoắc Phong Liệt đã từng thoái nhượng, muốn hòa đàm, hắn gửi thư về, bị y nghiêm khắc cự tuyệt.
Có phải vì y cự tuyệt mới hại Nhị Cẩu có vết sẹo đáng sợ thế này không?
“Xin lỗi.” Liễu Chẩm Thanh đột nhiên nói.
Vẻ mặt Hoắc Phong Liệt thay đổi mấy lần, hắn không biết Liễu Chẩm Thanh xin lỗi vì chuyện gì, nhưng dù là gì thì Thanh ca của hắn chưa bao giờ phải xin lỗi hắn.
“Thanh ca, huynh vĩnh viễn không cần nói hai chữ này với ta.”
Hoắc Phong Liệt vừa dứt lời, liền cảm người phía sau nhích lại gần, gần như tựa trán lên vết sẹo kia, để ở vị trí gần với trái tim hắn nhất, hại tim Hoắc Phong Liệt không khỏi gia tốc, như muốn tự mình nhảy ra ngoài thay chủ nhân ôm lấy người đang khổ sở phía sau lưng hắn vậy.
Hoắc Phong Liệt trầm mặc, đột nhiên như nghĩ tới điều gì, liền nói: “Lúc ấy rất đau, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, đã sớm không còn cảm thấy gì nữa, bỏi vì ta đã tìm loại thuốc tốt nhất để trị hết những vết thương này.”
Liễu Chẩm Thanh cho rằng thuốc Hoắc Phong Liệt nói chính là thuốc tốt Lê Tinh Nhược đưa, “Cô ấy cũng không thể giúp đệ xóa hết vết sẹo.”
Hoắc Phong Liệt tựa hồ khẽ cười nói: “Không cần.”
Nói rất thẳng thẳng, một lát sau Liễu Chẩm Thanh ngẩng đầu định nói gì thì lại nghe Hoắc Phong Liệt thấp thỏm nói: “Có phải… rất xấu xí không? Nếu huynh nhìn thấy không thoải mái, ta xin tiền bối thuốc? Ta nhớ thuốc của Y Cốc có thể…”
Liễu Chẩm Thanh bị chọc cười, vừa nói không để bụng vết sẹo đến là tiêu sái cơ mà?
Duỗi tay vỗ lưng Hoắc Phong Liệt một cái. “Đệ không thèm để ý, vậy để lại đi, không xấu.”
Để lại cũng được, sau này mỗi lần nhìn thấy coi như một lần nhắc nhở y về món nợ lúc trước y đã để lại.
Tác giả có chuyện nói:
Nói xem làm thế nào để ngày nào cũng nhìn thấy hửm?
Topping Trà Sữa: Rùi sẹo trên dú ngực, trên lưng, trên da thịt trần trụi, nàm thế nào để nhìn thấy rồi được nhắc nhở thường xuyên ạ? Anh Chẩm Thanh hãy cho ý kiến.