Khi Hoắc Phong Liệt tỉnh lại thì đã nằm trên giường, hắn chậm rãi mở mắt ra, chỉ mơ hồ thấy một bóng hình ngồi bên cạnh, đại khái là vì cảnh trong mở kéo dài, hắn phản xạ có điều kiện khàn khàn hô một tiếng. “Thanh ca.”
Tầm nhìn dần trở nên rõ ràng, người nọ quay đầu lại, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn hắn.
“Phong Liệt, ngươi đừng gọi Thanh ca nữa, vị Liễu công tử kia cũng bị tổn thương quá rồi.” Việt Húc Thiển bất đắc dĩ nói.
Hoắc Phong Liệt khẽ nhíu mày, “Y đâu?”
Khóe miệng Việt Húc Thiển run rẩy, “Không hỏi tình huống thân thể ngươi trước sao?”
Hoắc Phong Liệt nhìn Việt Húc Thiển, không trả lời.
Việt Húc Thiển bất đắc dĩ nói: “Hôm qua trị liệu của ngươi kết thúc, thần y nói bước đầu đã thành công, vừa rồi Liễu công tử còn ở cạnh mép giường với ngươi, nửa bước không rời, nhưng rồi đã bị thành y gọi đi giảng giải cái mà y đã viết gửi ngài.”
Với chuyện sống chết của mình Hoắc Phong Liệt tựa hồ chỉ do dự một chút, không để ý tới ba ngày trắc trở vừa rồi lắm cho nên hắn không hỏi thêm.
Nhưng Việt Húc Thiển nhịn không được phải nói: “Ngươi có biết không, ngày thứ ba thiếu chút nữa ngươi đã không chịu được nữa, gần như đã hồ đồ hết cả, vẫn luôn gọi hai chữ Thanh ca, không được 1000 lần thì cũng phải 800 lần, Liễu công tử đã nghe thấy hết, có ngốc cũng biết là ngươi đang gọi Liễu Chẩm Thanh.”
Hoắc Phong Liệt ngẩn ra, đồng tử không khỏi hơi hơi rung động, lúc mới nghe Việt Húc Thiển nói, hắn còn tưởng rằng chỉ gọi một tiếng nên cậu ta mới trêu. Không ngờ còn có chuyện này.
“Ngươi nói ngày thứ ba ta vẫn luôn gọi..”
“Đúng vậy, gọi ngay trước mặt y.” Việt Húc Thiển nói.
“Ta còn nói gì nữa sao?” Hoắc Phong Liệt lập tức hoảng loạn hỏi, hắn sợ bản thân trong lúc không có ý thức đã nói những thứ không nên nói.
Việt Húc Thiển nói: “Không phải nói y đừng đi thì chính là bảo y ở lại, chủ yếu là gọi tên.”
Việt Húc Thiển nói xong liền thấy Hoắc Phong Liệt như vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi nên lại có chút để ý.
“Này, không phải ngươi đang cho rằng chỉ cần nói vài câu là y sẽ không hiểu nhầm nữa đấy chứ. Lúc ấy ngươi mất ý thức, sợ ngươi vô ý phá hỏng quá trình trị liệu, dược đồng nói tốt nhất nên để người ngươi gọi tên tới trò chuyện với ngươi, giúp ngươi lấy lại chút tiềm thức, nhưng miệng ngươi chỉ luôn gọi Liễu Chẩm Thanh, hoàn toàn không còn ai khác, y cũng thật lòng lo cho ngươi, dù ngươi có gọi bao nhiêu lần thì y đều giả thành người kia hùa theo đáp lại ngươi, đến cuối giọng y cũng khàn cả đi.” Việt Húc Thiển thở dài một hơi nói: “Y nguyện ý phối hợp nói chuyện với ngươi, còn không thể nhìn ra tâm ý của ngươi với Liễu Chẩm Thanh sao? Ngữ khí khi ấy của ngươi như thể Liễu Chẩm Thanh là mạng của ngươi vậy. Thần y còn là sư phụ của Liễu Chẩm Thanh, nghe Liễu công tử hùa theo đáp lại ngươi, ánh mắt nhìn qua cũng thay đổi, chắc chắn là đã phát hiện ra chỗ không thích hợp ở chỗ ngươi, huống chi là Liễu công tử.”
Tuy rằng ban đầu Việt Húc Thiển cũng đồng ý với cách tìm “thế thân” này để huynh đệ tốt có thể sống vui vẻ, nhưng hiện tại cậu thực sự không khỏi thấy đồng cảm với Liễu công tử, nhất là khi y đã giả làm Liễu Chẩm Thanh đáp lại Hoắc Phong Liệt mà vẫn nhu hòa bình tĩnh như vậy, không hề có chút gì là bất mãn hay kinh ngạc, đúng là khiến Việt Húc Thiển bội phục không thôi.
Việt Húc Thiển cố ý nói vậy chính là để kích thích khiến Hoắc Phong Liệt áy náy, khiến hắn nhìn ra người trước mặt tốt thế nào, đừng mãi nhớ nhung người đã qua đời nữa.
Việt Húc Thiển nhìn sắc mặt dần thay đổi của Hoắc Phong Liệt, có chút hài lòng thì lại nghe Hoắc Phong Liệt cất giọng khàn khàn gần như run rẩy nói: “Như vậy là y nhìn ra ta…”
“Trừ phi ngươi mạnh mẽ giải thích, bất quá hắn như vậy thông minh nhưng không hảo lừa dối.” Việt Húc Thiển nói xong liền thấy Hoắc Phong Liệt sắc mặt thế nhưng trở nên so với hắn tưởng còn muốn kém, hắn tiến lên vỗ vỗ Hoắc Phong Liệt bả vai nói: “Quả nhiên ngươi đối cái này Liễu công tử cũng là có chút thiệt tình đúng không?”
Hoắc Phong Liệt không trả lời, tựa hồ như đang chìm đắm trong một vấn đề khó nhằn nào đó, khuôn mặt trở nên căng thẳng, trong mắt còn hiện vẻ lo âu, sắc mặt này còn khó coi hơn khi hắn đang trị bệnh nữa.
Việt Húc Thiển còn tưởng mình nói quá rồi, nghĩ một lúc rồi nói: “Cũng đừng nản lòng, nếu Liễu công tử thích ngươi, chắc chắn sẽ không dễ thay đổi đâu.”
Hoắc Phong Liệt lại đột nhiên lẩm bẩm: “Người như y một khi đã phải lòng ai thì sẽ không thay đổi.”
Việt Húc Thiển cho rằng Hoắc Phong Liệt là đang đồng ý với lời mình nói bèn gật đầu: “Cho nên đến lúc đó ngươi cứ dỗ dành một chút là được, ai chẳng có quá khứ, dù sao ngươi cũng đã chết rồi, cũng sẽ không thể quấy nhiễu gì được.”
Hoắc Phong Liệt đột nhiên cười khẽ một tiếng, tiếng cười kia Việt Húc Thiển nghe mà không hiểu ý gì, có vẻ có chút chua xót, hoặc là nói trong chua xót lại có cái lạnh lẽo tội cùng. Còn muốn nói tiếp nhưng Hoắc Phong Liệt đã mệt mỏi thiếp đi.
Bên kia, Liễu Chẩm Thanh kỹ càng tỉ mỉ nguyên lý giải phẫu mà y đã viết đến lần thứ ba, dựa vào năng lực học tập trước đó của sư phụ, nhiều nhất là hai lần là ông có thể thảo luận cùng y rồi, tại sao giờ đã lần thứ ba mà sư phụ vẫn chưa nói gì.
Liễu Chẩm Thanh không khỏi nghĩ, chẳng lẽ là sư phụ cũng già rồi, năng lực tư duy cũng đã kém đi?
Liễu Chẩm Thanh quay đầu nhìn về phía sư phụ đang ngồi ở trên giường, “Tiền bối, ngài cảm thấy…”
Thần y tuy rằng đã lớn tuổi, nhưng hai mắt vẫn sắc bén sáng ngời vô cùng, như diều hâu lão làng, lập tức khiến trong lòng Liễu Chẩm Thanh phát run.
“Từ đâu mà ngươi biết được những cái này?” Thần y trực tiếp hỏi Liễu Chẩm Thanh một câu khó mà trả lời được, y chỉ có thể nói: “Là đọc được trong một quyển sách cổ nào đó ạ.”
Thần y hừ một tiếng không rõ ý gì, sau đó rũ mắt xuống, Liễu Chẩm Thanh chỉ có thể kiên nhẫn nhìn thần ý, đợi câu hỏi tiếp theo của ông.
Nhưng đột nhiên thần y lại nhắm mắt lại, mím môi, tặc lưỡi chậc chậc mấy tiếng.
Liễu Chẩm Thanh phản xạ có điều kiện lập tức châm trà cho thần y, nhưng khi xoay người đưa chén trà lên thì thân thể Liễu Chẩm Thanh cứng lại, vội vàng đặt chén trà xuống, trong lòng vẫn thấp thỏm thì nghe được tiếng nói sau lưng.
“Sao lại không bưng qua đây?”
Trong lòng Liễu Chẩm Thanh lộp bộp một tiếng, cung kính bưng chén trà lên đưa tới trước mặt sư phụ.
Nhắm mắt tặc lưỡi là sư phụ tỏ vẻ khát nước muốn uống trà, chỉ có người thân cận bên cạnh ông mới biết để hầu hạ mà thôi.
Liễu Chẩm Thanh đè tiếng hít thở xuống, cố làm bản thân bình tĩnh lại.
Lại nghe thấy sư phụ đột nhiên mở miệng nói: “Lúc trước Tiểu Hoắc luôn miệng gọi Thanh ca, ngươi biết là ai không?”
Liễu Chẩm Thanh do dự một lúc rồi nói: “Có thể đoán được đại khái, là họ hàng xa của ta, Liễu tướng gia trong lời đồn.”
Sư phụ lại hừ lạnh một tiếng nói: “Liễu tướng gia, cũng chỉ là tên nghiệt đồ ngu ngốc của ta thôi.”
Mặt Liễu Chẩm Thanh hiện chút xấu hổ.
“Vậy ngươi biết y cùng Tiểu Hoắc có quan hệ thế nào không?” Sư phụ lại hỏi.
Như vậy khiến Liễu Chẩm Thanh chẳng biết nên mở miệng trả lời thế nào, dựa theo biểu hiện ngày đó của Nhị Cẩu thì sư phụ tinh thông như vậy hẳn đã đoán ra lòng Nhị Cẩu có ý không trong sáng với y rồi.
Để trưởng bối nhìn thấy một màn như vậy thật đúng là không thể nói nên lời được mà.
“Nghe nói là nghĩa huynh đệ.”
“Người ta còn đồn nó giết huynh trưởng của Tiểu Hoắc nữa đấy!”
Liễu Chẩm Thanh nhíu mày nói: “Hoắc tướng quân không tin.”
“Hừ, ta cũng không tin, đồ đệ ngốc kia của ta dù thế nhân có nói nó là gian thần nhưng đâu ai biết, khi huynh đệ Hoắc gia đang dãi nắng dầm mưa trên chiến trường thì đồ đệ ngốc của ta trên triều đình cũng phải thức khuya dậy sớm, trong mắt lão phu, nó cũng chỉ là một tên ngốc tự cho mình có thể cứu hết thảy mọi người trong thiên hạ rồi đến chính mình cũng không cứu được mà thôi.”
Lời nói trách cứ cùng tin tưởng quen thuộc khiến Liễu Chẩm Thanh nghe mà thấy trong lòng ấm áp, nhưng đồng thời lại thấy có chút bất an, tại sao đang êm đẹp sư phụ lại nói mấy chuyện này với y?
Nhưng thần y lại đột nhiên chuyển đề tài: “Đứa nhỏ Tiểu Hoắc cao số, lúc mới sinh ra đã dạo một vòng trước Tử Môn Quan, nếu nghiệt đồ của ta không cứng đầu không chịu từ bỏ thì có lẽ Tiểu Hoắc đã không có cơ hội mở mắt nhìn thế giới này rồi.”
Liễu Chẩm Thanh tự dưng có chút xấu hổ khi nghe trưởng bối ship CP.
“Cũng không biết có phải duyên phận của hai đứa nó hay không mà từ nhỏ Tiểu Hoắc đã dính nó còn hơn dính huynh trưởng nhà mình, có thể thường xuyên thấy Tiểu Hoắc lẽo đẽo theo sau nó, ta nhớ khi ấy Tiểu Hoắc bị bệnh, lúc sốt đến mơ hồ cũng chỉ gọi tên nó, nó sẽ ngồi canh bên cạnh Tiểu Hoắc, đáp lại từng tiếng gọi của Tiểu Hoắc, để Tiểu Hoắc dù có bị bóng đè thì cũng có thể an tâm đi vào giấc ngủ.”
Sắc mặt Liễu Chẩm Thanh hơi tái đi, giây tiếp theo đang nghe được lời nói trầm thấp của sư phụ: “Cũng giống như cách ngươi làm hôm qua vậy.”
Liễu Chẩm Thanh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt tuy đã lão mà vẫn có thể nhìn thấu hết thảy mọi điều trên thế gian của sư phụ.
Liễu Chẩm Thanh tức khắc chột dạ tận sâu trong nội tâm, đến xương cũng khẽ run rẩy. Y chỉ có thể tỏ vẻ vẫn bình thường, “Vì Hoắc tướng quân, vãn bối cũng chỉ có thể làm bộ một chút.”
Sư phụ sâu kín nhìn Liễu Chẩm Thanh lúc lâu, nhưng Liễu Chẩm Thanh lại không dám lại đối diện với sư phụ, y không biết trong mắt sư phụ sẽ làm cảm xúc gì, cũng không dám biết.
Không biết qua bao lâu, Liễu Chẩm Thanh cảm giác sau lưng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt hết cả rồi, lại nghe sư phụ không kiên nhẫn mở miểng nói: “Cút ra ngoài.”
Giống như mỗi lần y bị kiểm tra, sư phụ đều tức tối vì bản thân mù mắt mới thu nhận một đồ đệ không chịu học hành y học cho tốt là y, kêu gào bảo y cút đi.
Lần nào Liễu Chẩm Thanh cũng hư hỏng a một tiếng rồi nhanh chóng chuồn đi.
Lúc này y lại cung kính hành lễ xoay người rời đi, lại nghe sau lưng có tiếng truyền tới, “Nghiệt đồ!”
Bước chân của Liễu Chẩm Thanh khựng lại như thể bị đóng đinh vậy, rốt cuộc vẫn không thể rời đi.
Y nghe giọng sư phụ gần như là bi thiết gọi y, nhắm mắt lại, cuối cùng vẫn quay người, bước hai bước dài, quỳ xuống trước mặt sư phụ hành đại lễ.
“Sư phụ, xin nhận một lạy này của nghiệt đồ, sư phụ… xin lỗi, Chẩm Thanh sai rồi, Chẩm Thanh… đã sai rồi.” Nói tới đây, Liễu Chẩm Thanh gần như đã nghẹn ngào.
Bị Hoắc Phong Liệt nhận ra cũng không khiến y phải thất thố thế này.
Nhưng người trước mắt là trưởng bối duy nhất mà y kính trọng ở thế giới này.
Là trưởng bối duy nhất có thể răn dạy y, có thể trừng phạt y, có thể… để y trở nên mềm yếu cũng sẽ không cảm thấy mất mặt.
Sư phụ run rẩy xuống khỏi giường, đôi tay châm trăm cây kim cũng không run giờ phút này lại đang run rẩy đưa tới đỉnh đầu Liễu Chẩm Thanh vỗ nhẹ mấy cái.
“Sai? Ngươi còn biết sai, ngươi… ngươi cái tên nghiệt đồ ngỗ nghịch bất hiếu này, ngươi… còn định không nói cho vi sư, tên phản nghịch đến sư môn cũng không nhận!”
Sư phụ gần như là vừa cắn răng mắng, vừa nhẹ nhàng vỗ lên đỉnh đầu Liễu Chẩm Thanh, dùng hai cảm xúc mâu thuẫn đến cực điểm để thể hiện sự kinh ngạc khi sư đồ nhận nhau.
Cuối cùng vẫn giận giữ nhéo tai Liễu Chẩm Thanh như trong quá khứ, “Tiểu tử thối! Ta xem mi là muốn bị ăn đánh đấy!”
Không khí u sầu đặc quánh nháy mắt bị xua tan, Liễu Chẩm Thanh thuần thục bắt lấy cổ tay sư phụ, mượn sức đứng lên, “Ui cha cha, đau đau, sư phụ, đau quá! Con sai rồi, con sai rồi, con cũng không dám nữa. Đau đau đau!”
Nhìn vẻ mặt nhăn nhó quen thuộc, biết rõ là tiểu tử này chỉ đang khoa trương diễn cho ông xem như lúc trước mà thôi, để ông không thể nhẫn tâm với đồ đệ của mình, nhưng giờ khi nhìn thấy khuôn mặt tuy có khác khi xưa, sư phụ bi ai phát hiện ra ông vẫn bị trò diễn của y khiến ông không thể nhẫn tâm nổi chỉ có thể thả y ra, thổi râu lườm.
Liễu Chẩm Thanh tỏ vẻ đáng thương che tai lại, “Sư phụ, sao ngài già rồi mà sức vẫn khỏe thế! Lỗ tai sắp bị ngài vặt đứt rồi.”
“Hừ, ai bảo ngươi không nghe lời, sớm muộn gì cũng có một ngày nhéo đứt tai ngươi luôn!” Sư phụ nói xong còn giơ tay định tiếp tục giáo huấn, dù sao thấy tên đồ đệ đáng giận này là tay lại ngứa.
Liễu Chẩm Thanh vội né sang một bên, liền thấy ánh mắt xem thường quen thuộc của sư phụ.
“Sư phụ, ngài ngồi đi.” Liễu Chẩm Thanh nhanh chóng lấy lòng tiến lên đỡ sư phụ ngồi xuống.
Đợi sư phụ ngồi xuống xong, trong phòng lại yên tĩnh, lòng Liễu Chẩm Thanh cũng loạn, thực sự không biết nên nói gì cho phải, đành nói: “Sư phụ, sao ngài lại nghĩ đến…”
Sư phụ liếc Liễu Chẩm Thanh một cái trắng mắt, “Ngươi đáp lại tiểu tử kia như vậy, với thần thái đó, ta già chứ không có mù, hơn nữa còn cách ngươi viết mấy thứ kia gần như giống y hệt những cái ngươi đã từng viết ra, ta không tin trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy.”
Liễu Chẩm Thanh ngồi cạnh sư phụ lấy lòng đấm bóp vai: “Vậy ngài thực sự tin mấy chuyện quỷ thần này sao?”
“Học y học càng sâu, kỳ tích gì cũng có thể thấy được.”
Sư phụ thường xuyên đi du lịch, trong chuyện sinh tử cũng có kiến thức rộng rãi, có lẽ thực sự có rất nhiều truyền thuyết là thật, cho nên so với những người bình thường, sư phụ có thể dễ dàng tiếp thu việc y sống lại như vậy.
“Khi nào?” Sư phụ hỏi.
“Năm tháng trước, Liễu Tiêu Trúc bị bắt cóc, chết ngoài ý muốn, con liền tới đây.”
“Nhược Nhược thì sao?”
“Con… tránh sư muội, không để cô ấy biết.”
Sắc mặt sư phụ có chút quỷ dị, “Đến nó ngươi còn không nói, lại để Tiểu Hoắc biết?”
Liễu Chẩm Thanh bị ánh mắt sư phụ nhìn mà xấu hổ vô cùng, “Con vốn không muốn để bất cứ ai biết, con chỉ định sống lại một đời nữa, là Nhị Cẩu tự mình phát hiện.”
Sư phụ nghe đến đó, lập tức nhướng mày, “Trở về là chuyện tốt, vì sao không cho chúng ta biết.”
Liễu Chẩm Thanh thở dài một hơi nói: “Không phải không muốn nhận người thân, thân phận của con tương đương một liều thuốc độc trí mạng, ai biết thì người đó chính là đang cầm liều thuốc độc này, sao con có thể hại những người con để tâm chứ. Nếu mọi người biết con còn sống thì có thể muốn sửa lại danh tiếng cho con không, có thể muốn làm giúp con mấy chuyện không, dù không làm gì, thì khi nghe người khác bàn tán chuyện lúc ấy của con có khi lại phản ứng kịch liệt hơn ấy. Con không muốn mọi người phải mang gông xiềng như vậy, trước kia đã có quá nhiều người phải chết vì liên quan tới con rồi, nếu mọi người đã có thể đối mặt với cái chết của con ở kiếp trước thì con còn cần làm gì thừa thãi nữa đâu. Thêm một người biết về sự tồn tại của con, dù là với con hay với người đó đều là thêm một phần nguy hiểm. Không muốn đẩy mọi người vào nguy hiểm một lần nữa. Hơn nữa với sư muội… chung quy con vẫn có phần áy náy, con không muốn gặp lại cô ấy.”
“Tiểu tử nhà ngươi suy nghĩ vớ vẩn gì vậy, sao Nhược Nhược có thể nghĩ như vậy chứ!” Sư phụ lập tức nghiêm khắc phản bác lại.
Liễu Chẩm Thanh nói rồi cười: “Đồ nhi mệt mỏi rồi, sống thêm một đời, chỉ muốn buông thả bản thân, gì cũng không làm, làm một người phú quý nhàn nhã, du dương tự tại mà sống. Cũng không muốn phải đối mặt với quá khứ.”
Sư phụ hơi hơi ngơ ngẩn, chung quy vẫn đau lòng cho đồ đệ này, vỗ tay y nói: “Vậy giờ ngươi đang làm gì đây? Đi theo Tiểu Hoắc mạo hiểm khắp nơi? Còn bị thương? Để vi xem xem, xem vết thương thế nào.”
Liễu Chẩm Thanh cũng không dám để sư phụ xem bả vai mình, dấu răng kia vẫn có thể thấy mờ mờ đấy, y vội vã nói: “Sư phụ, dù con có là đồ đệ kém cỏi nhất của ngài thì vẫn hiểu rõ thân thể của chính mình nha. Còn đi cùng Nhị Cẩu, cũng là… cũng là vì một nhánh của Liễu gia cũng bị liên lụy vào, không thể mặc kệ được, con không muốn vô duyên vô cớ bị dí cho một tội danh, cuộc sống về sau không được yên bình, con không thể không chứng minh trong sạch cho thân phận của mình, cho nên mới…”
Không đợi Liễu Chẩm Thanh giải thích xong, liền thấy sư phụ híp mắt lại, hừ cười một tiếng: “Lại nói dối rồi đấy.”
Liễu Chẩm Thanh lập tức cãi, “Con không có.”
Được rồi, thật ra là lo lắng những chuyện này có phải có liên quan đến những chuyện y đã để lại lúc trước chăng, y không muốn những phiền toái mình tạo ra làm phiền người khác, huống chi Nhị Cẩu vốn nên để y cùng Hoắc Phi Hàn chăm sóc lại phải lo chuyện này, y là ca ca vẫn luôn không yên tâm để đệ đệ làm việc. Nhưng không dám nói hết với sư phụ, năm đó sư phụ rất chán ghét khi y làm những việc này.
Nhưng sư phụ lại cười quỷ dị nói: “Vi sư cũng không phải người bảo thủ, nếu ngươi thành đôi với Tiểu Hoắc thì vi sư cũng sẽ không nói gì, trai tài nam sắc rất xứng đôi. Năm đó vi sư đã sớm nhìn ra rồi, Tiểu Hoắc một lòng thích ngươi.”
Liễu Chẩm Thanh nháy mắt đỏ mặt nói: “Ông cụ như ngài lại nói bậy mấy chuyện bát quái này của vãn bối làm gì! Không có chuyện đó đâu, con với Nhị Cẩu không phải…”
“Ơ hay, loạn hết rồi!” Sư phụ lập tức nắm lấy tai Liễu Chẩm Thanh, sau một hồi xin tha mới tha cho nghiệt đồ.
Liễu Chẩm Thanh che tai lại, vẫn nhịn không được mạnh miệng nói: “Con với Nhị Cẩu vốn dĩ không có…”
Sư phụ híp mắt cảnh cáo.
“Khụ khụ khụ, như sư phụ nói… Sao ngài lại biết hắn với con…” Liễu Chẩm Thanh lúng túng nói.
Sư phụ nghĩ nghĩ rồi không khỏi thở dài một hơi nói: “Cái khác không nỏi, chỉ dựa vào việc trước kia nó chưa bao giờ tích cực phối trị liệu, mỗi lần cảnh cáo cứ tiếp tục như vậy nó sẽ chẳng còn sống được mấy năm là nó lại hậm hực phối hợp, như thể có chết cũng không quan trọng. Lần này các ngươi muốn ta tới chữa bệnh, ta còn rất kinh ngạc, cảm giác không phải hành vi bình thường của Tiểu Hoắc, giờ lại phối hợp tích cực như vậy, xem ra là đã muốn tiếp tục sống rồi.”
Liễu Chẩm Thanh nghe vậy cả người đều ngây ngẩn, hàm ý trong lời sư phụ quá nặng, nặng đến nỗi khiến y không thể đối mặt.
“Có phải ngài già rồi nên hồ đồ rồi không, sao có thể…”
Sư phụ giơ tay, Liễu Chẩm Thanh vội né tránh.
“Ngươi mạnh miệng như vậy, chẳng lẽ không có tình cảm đó với Tiểu Hoắc, chỉ coi nó là đệ đệ…”
Liễu Chẩm Thanh phản xạ có điều kiện gật đầu, nhưng gật rồi lại không khỏi dừng lại.
Sao sư phụ có thể nhìn không thấu suy tính trong đầu y chứ, nói thẳng: “Vậy được, nếu sư đồ ta đã nhận nhau, ngươi lại không muốn tiếp tục làm Liễu Chẩm Thanh nữa vậy cũng đừng lo chuyện của Liễu gia nữa, giao lại cho Tiểu Hoắc đi, ngươi cùng vi sư về Y Cốc, sống cuộc đời tiêu dao tự tại của ngươi ở đó đi. Vi sư cũng lớn tuổi rồi, ngươi coi như là phụng dưỡng vi sư khoảng cuối đời đi.”
Cả người Liễu Chẩm Thanh bị chấn động, ngạc nhiên nhìn sư phụ.