Ở một dãy nhà san sát ở gần hoàng cung, Tần Dư hung hăng đẩy Hạ Lan ra, lạnh lùng lườm hắn, còn lau chùi khóe miệng như rất ghét bỏ nữa.
Hạ Lan dùng ngón cái lau đi vết máu trên môi do bị cắn, ánh mắt cũng có chút hung ác, cười nhạo một tiếng hỏi: “Làm gì vậy? Ngươi không thích nữa rồi? Hai tháng trước không phải vẫn còn rất thích sao?”
Vẻ mặt Tần Dư lạnh nhạt, xoay người bay đi, lại vẫn bị Hạ Lan giữ lại, hắn như dở trò bám riết dây dưa không tha vậy, nhất thời Tần Dư thực sự không thể tránh thoát được.
Trong lúc giằng co, cuốn sách trong ngực áo của Hạ Lan đột nhiên rơi ra, mở ra trên mặt đất.
Hình ảnh xấu hổ lập tức lọt vào tầm mắt, sắc mặt Tần Dư trầm xuống, quay đầu tức giận lườm Hạ Lan đang giữ mình lại.
Hạ Lan cười lưu manh, thuận theo tư thế bắt người, hắn đẩy Tần Dư lên tường, còn cọ xát đầy ám chỉ.
Hắn gần như đã cắn lấy vành tai Tần Dư mà nói: “Ngươi không nhìn lầm đâu, ông đây chính là đang nghiên cứu đấy, thành quả nghiên cứu được sẽ được dùng trên người tên khốn không từ mà biệt, dùng xong là vứt, trở mặt vô tình nào đó.”
Đồng tử Tần Dư co chặt, lại không mở miệng.
Hạ Lan lại như bị vẻ mặt của y chọc giận, bắt lấy cằm y, còn muốn hôn nhưng lại bị Tần Dư quay đầu tránh đi.
Ngữ khí của Hạ Lan đã trở nên tàn nhẫn, “Trốn ta lâu như vậy là có ý gì? Muốn vứt bỏ ta đúng không? Hay là sợ người khác biết được quan hệ của chúng ta, Tần Tử Xuyên, trong mắt ngươi ta là gì?”
“Người khác không đáp lại ngươi, phải biết tự giác đi. Buông tay ra, ta còn chính sự phải làm!” Tần Dư mở miệng nói.
“Ta nhận nhiệm vụ trước, ngươi nhận sau, chẳng lẽ khi ngươi tiếp nhận lại không biết chúng ta đã nhận cùng một nhiệm vụ, có thể cùng nhau hoàn thành sao? Tại sao ngươi lại tới tìm Chiến Uyên một mình mà không tới tìm ta?”
Hạ Lan nói tới tức giận, lại bị Tần Dư tìm được thời cơ, lập tức tránh thoát.
Tần Dư: “Từ khi nào mà Đông Xưởng lại cùng Cẩm Y Vệ làm nhiệm vụ?”
Lời này vừa nói ra, hô hấp của Hạ Lan cứng lại, không sai, Cẩm Y Vệ cùng Đông Xưởng đều luôn đối chọi nhau gay gắt, nhưng mà bọn họ lại không phải là như vậy mà, ban đầu họ vốn đã là huynh đệ tốt, hiện tại là…
Hạ Lan không có ý bắt Tần Dư lại, chỉ trừng mắt lườm Tần Dư, hiển nhiên đã thực sự bị chọc tức rồi, thái độ của Tần Dư như thể tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong quá khứ đều chỉ là mây khói thoảng qua mà thôi, chẳng lẽ thực sự chỉ có một mình hắn để ý sao?
Tần Dư nói: “Ngươi đuổi theo là vì muốn những tư liệu đó, Đông Xưởng chúng ta cũng sẽ không độc chiếm, đợi nghĩa phụ thẩm tra xong thì các ngươi cứ phái người tới Đông Xưởng mà đòi.”
Hạ Lan dừng một chút, nhìn thấy Tần Dư không chút do dự phi thân rời đi.
Hạ Lan tức giận đánh một quyền lên vách tường, “Ai con mẹ nó muốn tư liệu!”
Tại Đông Xưởng, Tần Dư đặt toàn bộ tư liệu lên bàn cho Trịnh Duy, trên bàn là giấy và bút mực rất thường thấy, duy chỉ có một cây trâm hoa mai cũ kỹ là lạc quẻ, trâm nằm yên ổn trong một cái hộp gấm, đặt bên cạnh nghiên mực.
“Nghĩa phụ, đều ở đây.”
Trịnh Duy là người đứng đầu Đông Xưởng, là nghĩa phụ của Tần Dư, nhưng trên thực tế tuổi cũng chưa quá ba mươi, hơn nữa còn là người luyện võ, trên mặt hầu như không thể nhìn ra chút dấu vết nào của thời gian, chỉ có đôi mắt ưng là còn đọng lại sự tang thương đã qua.
“Ngươi phân tích thế nào?” Trịnh Duy lên tiếng hỏi.
“Chuyện ông ta đã làm có quá nhiều, dấu vết để lại cũng không ít, muốn cứu vãn cũng không có cách.” Tần Dư dứt khoát nói.
Trịnh Duy xoa xoa phần trán giữa mày, nói: “Quả nhiên không thể xem thường Hoàng Thượng, dù sao cũng là y dạy ra, lúc mấu chốt này còn có thể làm khó Giang Vọng, còn để Hoắc Phong Liệt quay lại phản công, thật đúng là… phá hỏng toàn bộ kế hoạch mà.”
“Phải chăng Hoàng Thượng đã đoán được?” Tần Dư hỏi.
Trịnh Duy nói: “Hoàng Thượng đoán được hay không, đều sẽ cẩn thận, người đã chịu khổ nhiều, chắc chắn sẽ không nguyện ý mạo hiểm, chỉ tiếc… Phía Hoắc Phong Liệt nói thế nào?”
“Dù Hoắc Phong Liệt có coi hài nhi là huynh đệ thì cũng sẽ vì an bình của Đại Chu mà có phần đề phòng hài nhi.” Tần Dư nói.
Trịnh Duy gật đầu nói: “Không sao, hắn như vậy cũng tốt. Đúng rồi, hắn thực sự muốn thành thân sao? Lại còn là cùng công tử Liễu gia?”
Vẻ lạnh băng trên mặt Tần Dư rút đi vài phần, “Vâng, bọn họ rất xứng đôi.”
Dường như Trịnh Duy đã nghĩ tới cái gì, hơi hơi cong khóe miệng. Ngay sau đó lại hỏi: “Ta thấy khi ngươi trở lại tâm tình không tốt, làm gặp phải chuyện gì sao?”
Mắt Tần Dư hơi lóe, “Cũng không có.”
Trịnh Duy ngẩng đầu nhìn Tần Dư một cái, thở dài một hơi nói: “Hoắc Phong Liệt cũng sắp thành thân, cũng không biết chừng nào ngươi mới có thể tìm được người trong lòng đây?”
Sắc mặt Tần Dư khẽ thay đổi, “Ta không cần, nghĩa phụ, ta đi xuống tiếp tục làm việc.”
“Đi đi.” Trịnh Duy xua tay để y rời đi.
Cùng lúc đó, tổng chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Hạ Tông nhìn người trước mặt, khẽ nhíu mày, “Sao lại tức giận thế?”
“Không có gì, có xung đột với Đông Xưởng mà thôi, đồ ở chỗ Chiến Uyên đã bị người bên Đông Xưởng lấy đi.”
“Đông Xưởng?” Nụ cười trên mặt Hạ Tông vẫn giữ nguyên, đáy mắt lại hiện vẻ lạnh lẽo, “Ngươi không bị thương chứ? Với thân thủ của ngươi, bên Đông Xưởng chẳng có mấy người có thể đụng tới.”
Hạ Lan sửng sốt, “Đường thúc, lời này của thúc là có ý gì? Xung đột trực tiếp?”
Hạ Tông tiến lên vỗ vai Hạ Lan nói: “Nhớ kỹ, vinh sủng cả đời này của chúng ta hoàn toàn gắn với đế vương, ngươi biết tại sao hoàng thượng lại lần lượt hạ lệnh cho chúng ta đi điều tra không?”
Hạ Lan khó hiểu nhìn Hạ Tông, “Để chúng ta hai bên cùng tra, giống lúc trước từ hai phía khác nhau…”
Hạ Tông cười lắc đầu nói: “Lần này là điều tra bố vợ kiêm thừa tướng đại nhân, cũng không phải là mấy nhân vật nhỏ bé thông thường, Giang Vọng đã ở trong triều nhiều năm như vậy, quan hệ chằng chịt khó gỡ, làm sao hoàng thượng có thể tin chúng ta cùng Đông Xưởng không cấu kết với lão chứ?”
Sắc mặt Hạ Lan thay đổi. “Đây là Hoàng Thượng đang thử chúng ta sao?”
“Những vụ án gần đây, nhân vật chủ chốt đều chết hết, Giang Vọng cũng không phải Liễu Chẩm Thanh lúc trước, quyền lực có lớn thế nào thì cũng không đến nỗi một tay che trời được, có thể mỗi lần diệt khẩu đều thành công, đương nhiên hoàng thượng sẽ nghi ngờ những người xung quanh, Hoắc tướng quân giết một tên để phản công chính là bằng chứng có lợi nhất, thủ vệ trong thành đều bị thay mới trước Tết Vạn Thọ cũng chứng minh Hoàng thượng đã cực kỳ không tin tưởng tình huống xung quanh, hơn nữa còn muốn giết cho kẻ địch đang ngo ngoe rục rịch trở tay không kịp, khiến chúng luống cuống vội vã rồi để lộ sơ hở, lần này chúng ta nhất định không được sai sót, chỉ cần sai một ly là có thể bị liệt vào danh sách hoài nghi của hoàng thượng ngay lập tức.”
Hạ Tông chậm rãi phân tích, Hạ Lan lại nghe đến lạnh toát toàn thân.
“Cho nên từ giờ khắc này trở đi, chúng ta thực sự sẽ phải cạnh tranh với Đông Xưởng, ai tra được tin tức hữu dụng sớm hơn thì sẽ đạt được nhiều tín nhiệm của hoàng thượng hơn. Chúng ta phải chứng minh với hoàng thượng rằng chúng ta chỉ tồn tại vì hoàng thượng mà thôi, hiểu chưa?”
Đồng tử Hạ Lan co rụt, trong lòng cực kỳ khó chịu, cũng không phải vì như đang đi băng mỏng, gần vua như gần cọp, mà vì… Tần Dư cũng nghĩ như vậy sao? Cho rằng bọn họ đang đứng ở hai phía đối lập, xem ai chạy tới đích trước, ai an toàn nhất?
“Hạ Lan, ta không biết rốt cuộc Đông Xưởng có trung tâm với hoàng đế không, nhưng Cẩm Y Vệ chúng ta tuyệt đối trung thành, ta biết tính ngươi tiêu sái sòng phẳng, nhưng ở lúc mấu chốt tuyệt đối không thể kéo chân Cẩm Y Vệ lại, cho nên đừng quá thân cận tới người của Đông Xưởng nữa.”
Hạ Lan ngẩng đầu nhìn về phía đường thúc, thấy trong mắt Hạ Tông đã có ý cảnh cáo, hiểu rằng thời gian này khi bản thân hăng hái tìm Tần Dư thì đã khiến đường thúc bất mãn rồi.
Hạ Lan cúi đầu chắp tay nói: “Chất nhi đã hiểu.”
……
Tại hoàng cung, trong điện Lan Trạch, một trận ho khan dồn dập truyền khắp cung điện.
“Đều là một đám phế vật, các ngươi hầu hạ thái phi kiểu gì vậy! Thời tiết đã chuyển lạnh rồi mà cũng không biết cẩn thận chú ý sao?” Thái Hậu Dao Hoa lạnh giọng răn dạy cung nhân điện Lan Trạch, nhìn đám người quỳ run bần bật, Dao Hoa mới hòa hoãn lại, “Còn không mau mời hết thái y đến đây đi.”
Dao Hoa vừa dứt lời, liền nghe được tiếng thái phi Giản Sương yếu ớt gọi.
“Tỷ tỷ.”
Dao Hoa nhanh chân đi vào điện, đi tới trước giường, thấy Giản Sương muốn ngồi dậy thì đưa tay đỡ, “Muội muội nằm đó đi.”
“Tỷ tỷ, muội không sao, chỉ là tối hôm qua đọc sách đến khuya, không chú ý nghỉ ngơi mà thôi.” Tuy rằng Giản Sương đang bệnh nhưng khí chất vẫn như lan, hiển nhiên là một mỹ nhân mảnh mai, dung mạo lúc bị bệnh không trang điểm gì vẫn đẹp như tiên, dù là nam hay nữ thì khi nhìn thấy dung mạo này cũng phải thấy thương, dù có nói chuyện thì cũng không dám to tiếng quấy nhiễu nàng.
“Muội ấy, hôm qua còn nói muốn cùng ta tới viện Thái học gặp mấy cô nương nhà thế gia, xem có ai thích hợp làm Cảnh Vương phi hay không, mà giờ thì sao mà đi được nữa?” Ngữ khí Dao Hoa tựa hồ có chút bất đắc dĩ lại vẫn mang theo chút trìu mến.
“Còn không phải vì muội suy tư vì chuyện chung thân đại sự của Cảnh Vương sao, dù sao cũng là đứa nhỏ do hai chúng ta nuôi lớn, đương nhiên phải cho nó những gì tốt nhất.” Giản Sương tủi thân nói, trong mắt hiện một chút không vui, “Chỉ tiếc, gần đây không được yên ổn.”
“Muội cũng nhận ra sao, cũng phải thôi, muội thông minh không kém nam tử, sao có thể không nhìn ra biến cố trong triều chứ, chỉ là ta có chút không hiểu, hoàng thượng là muốn làm gì vậy, đến cả thủ vệ trong cung cũng đã đổi một loạt.”
Giản Sương dựa vào lòng Dao Hoa, mềm nhẹ nói: “Ý của Hoàng Thượng, đương nhiên chúng ta sẽ không thể hiểu được, tỷ tỷ cũng chớ nhọc lòng nghĩ nhiều, trước kia hậu cung tham gia vào chính sự chỉ là vì bất đắc dĩ mà thôi, hiện tại hoàng thượng đã lớn, sẽ không vui đâu.”
Dao Hoa ngẩn người, gật đầu nói: “Muội muội nói đúng.”
“Tỷ tỷ chờ đợi muội khỏe lại, chúng ta sẽ cùng đi tham dự lễ khai giản của viện Thái Học, nhìn mấy cô nương trẻ tuổi, cũng tốt cho chúng ta nhớ lại tình nghĩa khi xưa của chúng ta.” Giản Sương kéo tay Dao Hoa, dịu dàng nói.
“Được, nghe theo muội hết.” Có vẻ Dao Hoa cũng nhớ tới chuyện năm đó, không khỏi nở nụ cười. “Đúng rồi, ta nghe nói không lâu nữa hoàng thượng sẽ tứ hôn cho Hoắc tướng quân, đối tượng tứ hôn còn là đại công tử kia của Liễu gia nữa.”
Giản Sương gật gù nói: “Tin tức này truyền ra ngoài thì ắt sẽ khiến mọi người phải tranh luận một phen. Nhưng mà đám tiểu bối vui vẻ là được rồi.”
Dao Hoa nói: “Hắn cũng không dễ dàng gì, hiện giờ có thể tìm được người mình thích coi như là trời cao đền bù cho, ta muốn nói, nhân cơ hội này kiếm phò mã cho Bát công chúa đi thôi, lần này tới viện Thái học cũng tiện thể tìm luôn.”
Giản Sương không có ý kiến gì, Bát công chúa có mẫu phi của mình, không phải do hai người nuôi nấng, chỉ là mẫu phi của cô nàng đã qua đời, cho nên hôn sự của Bát công chúa vẫn là do một mình Thái hậu định đoạt. Lúc trước Bát công chúa vẫn luôn bám lấy Hoắc Phong Liệt không chịu buông tay, hai bà cũng chỉ có thể mặc kệ cô nàng, nhưng hiện giờ người ta sắp thành thân rồi, đương nhiên chỉ có thể từ bỏ thôi.
“Đúng rồi, tỷ tỷ, ta nghe nói Hoàng Hậu lại tới chỗ tỷ khóc lóc kể lể đúng không?” Giản Sương hỏi.
Dao Hoa bất đắc dĩ cười nói: “Muội lại nghe nói sao? Hầy, ta cũng là bất đắc dĩ thôi. Hoàng thượng đúng là quá bận rộn, không thể tới chỗ hoàng hậu cũng là vì bận làm việc, ta cũng không tiện nói nhiều, chỉ có thể thay hoàng thượng an ủi một chút mà thôi.”
Giản Sương nhẹ nhàng cười nói: “Cũng không thể trách Hoàng Hậu sốt ruột, tuy rằng trong cung chẳng có bao nhiêu phi tử nhưng vẫn có hoàng tử công chúa, dưới gối nàng lại chưa có con, đương nhiên là có chút sốt ruột rồi.”
Dao Hoa gật đầu nói: “Đúng vậy, tốt xấu gì cũng là con gái thừa tướng, là quốc mẫu một nước, vẫn cứ như vậy thì nàng cũng không ổn. Thái y cũng không tra được gì sao? Có nên mời Hoắc phu nhân tiến cung không, vừa hay giúp muội điều dưỡng thân thể luôn.”
Giản Sương nói: “Tỷ tỷ, tỷ đã quên tính tình người nọ rồi sao, sao mà cô ấy chịu tiến cung chứ.”
Dao Hoa nghĩ nghĩ, năm đó học cùng nhau, Dao Hoa còn từng là tình địch của cô, hiện giờ nghĩ lại thì thấy đúng là thời niên thiếu không biết sầu lo là gì, giờ đã nhiều năm không gặp, chỉ từng thấy con gái cô được nuôi nấng rất tốt, khiến người khác phải hâm mộ.
“Cũng không biết có thể gặp được Lê Tinh Nhược ở viện Thái học không.” Dao Hoa lẩm bẩm nói, dù sao thường thì các bậc cha mẹ đều sẽ tới tham dự lễ khai giảng của viện Thái Học.
“Cái tính tình kia của cô ấy sao mà chịu làm theo khuôn phép cũ chứ?” Giản Sương cười nói.
Dao Hoa ngẫm lại cũng nở nụ cười.
Mà lúc này trên xe ngựa trở lại Liễu phủ, Liễu Chẩm Thanh nhìn cặp song sinh đang mắt to trừng mắt nhỏ với mình, nhướng mày, “Sao lại ân cần đưa ta về như vậy, nói đi, rốt cuộc là có mục đích gì?”
Hoắc Vân Khiêm thẹn thùng ra mặt, xấu hổ nhìn về phía tỷ tỷ.
Hoắc Vân Từ ho khụ khụ nói: “Hai ngày nữa, sẽ phải vào tới viện Thái Học nhập học.”
Dựa theo kiến nghị lúc trước Liễu Chẩm Thanh, hai đứa thực sự lừa những trưởng bối khác trong nhà, vào viện Thái học rồi thì muốn học gì thì học, các thầy trong viện Thái học cũng không có ý kiến gì, dù sao cũng đã được Lê Tinh Nhược đồng ý cho rồi, như vậy sẽ không có vấn đề gì nữa.
Nhưng trước khi Lê Tinh Nhược đồng ý, đã nói một câu, “Muốn học phải cố gắng mà học tập, đừng có gây chuyện thị phi ở viện Thái học cho lão nương.”
Liễu Chẩm Thanh nghe xong, thật sự muốn mắng, lúc trước ba người ở cùng nhau có thể nghịch đến gà bay chó sủa, y vẫn còn nhớ năm đó các tiên sinh trong viện Thái học cứ thấy bọn họ là phải nhíu mày. Cứ như vậy, ý của Lê Tinh Nhược chính là không để con mình gây chuyện thị phi.
Nhìn sắc mặt của hai đứa nhỏ, trong lòng y đã hiểu rõ, “Cho nên, hai đứa đã gây chuyện rồi?”
Hoắc Vân Từ lập tức nóng nảy, “Là bọn chúng không tốt, cười nhạo ta là một nữ tử lại cầm đao kiếm, nói ta cùng đệ đệ làm chuyện phản nghịch, ta không đánh bọn chúng sao được!”
Hoắc Vân Từ cùng Hoắc Vân Khiêm vốn còn tưởng sẽ bị răn dạy một hồi, nghe vậy thì choáng váng.
“Đánh… đánh thắng.” Hoắc Vân Từ nói.
“Nhưng mà tỷ tỷ vẫn bị thương.” Hoắc Vân Khiêm nói: “Lại còn bị phạt, tỷ tỷ bị phạt nhiều nhất, bởi vì là do tỷ tỷ ra tay trước.”
Hoắc Vân Từ bất mãn nói: “Đệ chỉ nói ta làm gì, không phải đệ cũng bị phạt sao?”
Hoắc Vân Khiêm đỏ mặt, hóa ra là do Vân Khiêm không hài lòng khi Vân Từ bị phạt, cố tình bỏ thuốc xổ vào đồ ăn của mấy người kia, tuy rằng Hoắc Vân Khiêm đã rất cẩn thận nhưng vẫn bị điều tra ra, rồi cũng bị trách phạt.
Mà chính vì vậy nên hai người bị yêu cầu và lễ khai giảng của học kỳ sau phải dẫn trưởng bối trong nhà tới một chuyến, để tham thảo vấn đề giáo dục của hai người một chút.
Liễu Chẩm Thanh nghe xong thật sự rất muốn càm ràm hai đứa thật sự quá là không khôn khéo.
Nhớ trước đây khi bọn họ đối phó với những người khác, đều là Liễu Chẩm Thanh ép đối phương đến mức không thể không ra tay trước, sau đó Hoắc Phi Hàn mới ra mặt, nếu muốn bỏ thuốc thì Lê Tinh Nhược sẽ chắc chắn không để các thầy bắt được dấu vết còn sót lại nào, khi đó dù trên mặt Hoắc Phi Hàn không giấu được cái gì, các thầy đều biết là bọn họ làm, nhưng lại chẳng thể làm được gì bọn họ, chỉ có thể vô cùng đau đớn dùng lời lẽ răn dạy bọn họ.
Cho dù có thật sự bị phạt, ngoài Hoắc Phi Hàn ra, Liễu Chẩm Thanh cùng Lê Tinh Nhược có thể trốn được thì sẽ trốn.
Nhưng đương nhiên mấy kỹ năng này không thể truyền lại cho bọn nhỏ được, Liễu Chẩm Thanh chỉ có thể làm bộ nghiêm trang nói: “Cho nên hai đứa không dám nói cho mẫu thân, tới tìm ta là…”
“Thúc không phải là nhị thẩm tương lai của chúng ta sao? Cho nên…” Hoắc Vân Từ rất biết điều nói.
“Ta đi, thầy của hai đứa cũng phải nhận mới được nha, còn không phải là còn chưa thành thân sao.” Liễu Chẩm Thanh nói.
“Thúc chỉ cần nói là tới thay nhị thúc thôi, nhị thúc đang bận, rồi để nhị thúc đưa minh chứng cho thúc là được rồi, chúng ta không dám nói với nhị thúc, nhưng chắc chắn nhị thúc sẽ nghe lời thúc.” Hoắc Vân Khiêm nói.
Đã nhiều ngày nay bọn họ cũng đã nhìn ra, nhị thúc chính là Liễu thúc nói gì nghe nấy, tuy không biết bọn họ phát triển thành như vậy thế nào, nhưng bọn họ rất thích Liễu thúc, mẫu thân cũng khá hòa thuận với Liễu thúc, vậy đương nhiên bọn họ cũng nhận vị nhị thẩm này rồi. Nếu đã xác định là nhị thẩm tương lai thì dùng trước một chút cũng không sao.
Liễu Chẩm Thanh bị cách nói của hai đứa chọc cười, “Trả thù là thông minh, được thôi, ta đồng ý.”
Hai đứa lập tức vui vẻ cụm tay nhau.
“Nhưng mà…” Liễu Chẩm Thanh lại nói.
Hai người lập tức khẩn trương nhìn Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh cười cười, bày ra dáng vẻ của trưởng bối nói: “Hai đứa cũng phải nhớ lấy bài học này đấy biết không?”
Hoắc Vân Từ giơ nắm tay nhỏ lên, “Đó là đưa nhiên, ta phải luyện võ cho thật giỏi, nếu sau này còn có người tới bắt nạt bọn ta thì ta sẽ đánh bọn chúng đến hết đường cáo trạng luôn!”
Khóe miệng Liễu Chẩm Thanh run rẩy, khó trách gần đây cứ quấn chặt lấy Liễu Kiều. Cái y muốn nói không phải là bài học này đâu, lấy lại chút danh dự cho cha mẹ hai đứa đi!
Liễu Chẩm Thanh ho khụ khụ, nói: “Ngươi là người có thân phận có địa vị, sao có thể sểnh ra là động tay động chân được, có lý thì phải nói cho ra lý, tùy tiện ra tay thì khi các tiên sinh phát hiện vẫn sẽ phạt ngươi thôi.”
Hoắc Vân Từ nhíu mày suy tư một chút, nói: “Đã biết về sau có lý nói lý, không có lý thì ra tay.”
Liễu Chẩm Thanh: Quả nhiên là kế thừa của mẹ ngươi.
“Ý ta là làm người không thể bạo lực như vậy được, Vân Khiêm, sau này phải khuyên bảo tỷ ngươi một chút.” Liễu Chẩm Thanh bất đắc dĩ nói.
Hoắc Vân Từ không để bụng.
Hoắc Vân Khiêm gật đầu, xét về bản tính, Hoắc Vân Khiêm vẫn không muốn có xung đột với người khác, chỉ là khi tỷ tỷ chịu ủy khuất thì cậu chắc chắn sẽ không thể ngồi yên mặc kệ được.
Ngay sau đó Liễu Chẩm Thanh lại hỏi: “Đúng rồi, có những ai gây sự với hai đứa?”
“Một tên là cháu trai cả nhà hầu môn, một đứa là cháu trai thượng thư, còn có…” Hoắc Vân Từ đếm từng người một.
Càng nói, nụ cười trên mặt Liễu Chẩm Thanh càng xán lạn.
Chờ Hoắc Vân Từ nói xong, Liễu Chẩm Thanh chậm rãi nói vọng ra ngoài: “Liễu Kiều nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ kỹ rồi, chủ tử.”
Hai đứa nhỏ khó hiểu nhìn Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh nói: “Không có gì, chỉ là đưa chút quà cho bọn chúng thôi, hy vọng sau khi khai giảng hai bên có thể chung sống hòa bình với nhau.”
Cái nét diễn ra vẻ người lớn này, tuy hai người không vui nhưng không thể ngăn cản được, chỉ có thể nhận.
Nhưng trong mắt Liễu Chẩm Thanh lại hiện lên ánh sáng lạnh.
Cháu trai cháu gái của Trấn quốc Đại tướng quân, địa vị chỉ đứng sau hoàng tử hoàng tôn, lại phải chịu đối đãi như vậy tại viện Thái học, nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ không có cha chống lưng, hai đứa nhỏ lại có đủ dũng cảm, không tới tìm mẫu thân khóc lóc kể lể, mà tuy nhị thúc của họ quyền cao chức trọng nhưng cả ngày bận rộn, cũng không có thời gian quan tâm tới mâu thuẫn giữa đám trẻ con.
Vậy thì phải làm sao đây? Chỉ có thể để nhị thẩm nhàn rỗi không có việc gì là y đây quan tâm một chút thôi.
Trong màn đêm, mấy đứa nhỏ tự nhiên bị người nào đó thần không biết quỷ không hay xén mất tóc, dáng vẻ có vấn đề, đương nhiên không thể đi học được nữa, chỉ có thể đợi tóc dài ra mới có thể tính tiếp. Trùng hợp quá mức như vậy đương nhiên sẽ khiến họ liên tưởng đến mâu thuẫn của đám nhỏ, hết thảy đều chỉ thẳng về phía Hoắc gia, nhưng ai mà dám thực sự tới phủ tướng quân cáo trạng chứ, dù sao cũng là do đứa nhỏ nhà họ sai trước, cắt tóc cũng chỉ là một hình phạt nhỏ mà thôi.
Lần này, đương nhiên chỉ có thể răn dạy đứa nhóc nhà mình, bảo bọn chúng hiểu quy củ một chút, tuy đều là học sinh vào viện Thái học học tập, nhưng cũng phải nhìn rõ thân phận, không phải ai cũng có thể bắt nạt.
Nhưng đó cũng đều là những chuyện sau khi hai đứa nhỏ tới viện Thái học, bị mọi người tò mò truy hỏi thì mới biết được.
Lúc này bọn họ cũng chỉ vừa mới đưa Liễu Chẩm Thanh về tới Liễu phủ mà thôi.
Bọn họ không tiện đi vào, cũng chỉ có ngồi trong xe ngựa.
Bởi vì trở về đột ngột, Liễu phủ cũng cũng không có người ra nghênh đón.
Mãi đến khi Liễu Kiều gõ cửa, có đứa bé giữ cửa tiến tới mở cửa, vừa thấy ngoài cửa là một nam tử đeo mặt nạ che mất nửa mặt, cực kỳ quỷ dị, đang định cảnh giác thì lại thấy Liễu Tiêu Trúc đứng cách đó không xa, tức khác kinh hãi, “Đại thiếu gia!”
Ngay sau đó Liễu phủ loạn cả lên.
Bởi vì bình yên trở về sau tai ương bị bắt vào ngục, tất cả mọi người đều nghe nói Liễu Tiêu Trúc đã đi theo Hoắc tướng quân vào nam bôn ba điều tra mới có thể rửa sạch oan khuất cho Liễu gia.
Cho nên lúc này đây, cho dù là nhị phòng hay tam phòng thì đều đẫm lệ nghênh đón Liễu Chẩm Thanh trở về, người hầu lúc trước của Liễu Tiêu Trúc là Cẩm Lý thì còn ôm lấy lấy đùi Liễu Chẩm Thanh khóc lóc kể lể mãi không thôi, thực sự đã rất lo lắng cho Liễu Chẩm Thanh.
Người cuối cùng đi ra là lão gia đã đỏ hai mắt, ông cụ tiến lên nắm lấy tay Liễu Chẩm Thanh, “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, vất vả cho con rồi.”
Liễu Chẩm Thanh không để bọn họ bày vẻ đau khổ xúc động này quá lấy, lại nghe ông cụ nản lòng thoái chí nói chuẩn bị dọn nhà về phía nam, hơn nữa còn muốn truyền lại chức vị gia chủ cho y.
Liễu Chẩm Thanh trực tiếp tỏ vẻ, “Mọi người về phía nam thì cũng được thôi, nhưng con không làm gia chủ được đâu, cũng không thể đi được.”
Mọi người lập tức truy hỏi, còn tưởng rằng là Liễu Chẩm Thanh vì tra án nên đã trói buộc gì đó.
Lại thấy Liễu Chẩm Thanh thản nhiên cười nói: “Bởi vì ta đã đính hôn cùng Hoắc tướng quân rồi.”
Quả thực là một tiếng sét nổ tung, vốn mọi người đều cảm thấy hành vi theo đuổi Hoắc Phong Liệt của Liễu Chẩm Thanh là rất điên khùng, người hai nhà vốn không thể có khả năng kết thông gia, vậy mà lại nghe được tin tức này, người Liễu gia đều ngẩn ra, ông cụ suýt thì ngất xỉu, cuối cùng còn lôi Liễu Chẩm Thanh về thu phòng cẩn thận hỏi han, cuối cùng vẫn không thể không đối mặt với sự thật này.
Đến tận tối, Liễu Chẩm Thanh mới được thả đi.
Cẩm Lý đã sớm chuẩn bị nước ấm để Liễu Chẩm Thanh tắm rồi.
Liễu Chẩm Thanh cũng giới thiệu Cẩm Lý cùng Liễu Kiều với nhau, bảo Cẩm Lý sau này phải nghe lời Liễu Kiều, ban đầu Cẩm Lý còn thấy không vui vì cảm thấy vị trí của mình đã bị cướp mất, nhưng thấy Liễu Kiều tay không chẻ đôi tảng đá lớn thì lập tức im thin thít.
Đợi sau khi Liễu Chẩm Thanh ngâm mình trong nước ấm được một lát thì nghe thấy gian ngoài có tiếng mở cửa sổ.
Liễu Chẩm Thanh không mở mắt, chỉ cười nói: “Tên trộm sắc từ nơi nào tới vậy?”
“Thanh ca…”
Liễu Chẩm Thanh bĩu môi, vừa nghe tiếng là đã biết hắn ở gian ngoài, “Chán thế, đáng ra đệ phải không mở miệng, trước hết phải thổi tắt nến, sau đó lẻn vào thau tắm, đợi ta giật mình hoảng sợ thì đệ lại che miệng ta lại, tắm uyên ương với ta chứ, làm trộm sắc thì cũng phải có bài có bản, làm lại từ đầu.”
Trong phòng yên tĩnh một lát, Cẩm Lý đang định đi vào, liền nhìn thấy nến trong phòng chợt tắt, ngay sau đó là một tiếng kêu rên cùng tiếng nước bì bõm, Cẩm Lý còn tưởng thiếu gia xảy ra chuyện gì, đang định mở cửa thì đột nhiên trước mặt xuất hiện một bóng đen, là Liễu Kiều.
Cẩm Lý đang muốn mở miệng, đã bị Liễu Kiều xách cổ áo, mang theo bay đi xa.
“Thiếu gia……”
“Chủ tử không có việc gì, đang chơi thôi, đừng quấy rầy.”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Vì sao mọi người đều nói muốn ngược vậy? Tui không định ngược đâu, chỉ muốn ngọt thôi. Sẽ giải quyết mọi vấn đề trong ngọt ngào.