Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả

Chương 129: Thăm viện Thái học, gặp lại người cũ



Cùng ngày với ngày cử hành lễ khai giảng của viện Thái học, khắp kinh thành đều bị bao phủ trong bầu không khí bất an, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy bóng dáng đi lại bôn ba của Cẩm Y Vệ cùng Đông Xưởng.

Mấy chục chiếc xe ngựa lục tục hướng về phía viện Thái Học, thường thường sẽ có người xốc mành xe ngựa lén nhìn quan binh đi ngang qua bên ngoài.

Mà trong số những học sinh trên đường tới trường, những người lớn một chút thì còn có chút hiểu chuyện, những đứa tuổi còn nhỏ thì chỉ thấy hưng phấn vì sắp vào một học kỳ mới mà thôi.

Giống hai người trên xe ngựa cùng Liễu Chẩm Thanh vậy.

“Ta biết ngay Liễu thúc ra mặt là chắc chắn sẽ không thành vấn đề mà.” Hoắc Vân Từ cầm thư lấy được từ chỗ Hoắc Phong Liệt, vui mừng không thôi.

Liễu Chẩm Thanh chống cằm nhìn bên ngoài, nói: “Vậy hai đứa phải nhớ cái ân tình này của ta nhé, nếu như bị mẫu thân của hai đứa biết thì chắc chắn ta sẽ nói là bị hai đứa ép buộc đấy, nếu không mẫu thân hai đứa sẽ đánh ta mất.”

“Không sao, chúng ta có nghĩa khí mà, nếu thật sự có việc gì xảy ra, chúng ta sẽ gánh!” Hoắc Vân Từ ôm Hoắc Vân Khiêm qua cười nói.

Liễu Chẩm Thanh bĩu môi, thầm nói chỉ sợ chỉ cần sau này các ngươi phạm sai lầm thì mẫu thân các ngươi sẽ nói là do ta dạy hư, có đổ vỏ thì cũng không đổ được cái này.

Ngẫm lại hôm qua Lê Tinh Nhược còn mời một bà mối rất ra dáng tới cửa, cũng như là đã kín đáo tiến hành một vào thủ tục cầu hôn, thiếp canh* cũng đã gửi đã gửi đi hòm hòm, cũng coi như đã tốn chút tâm tư cho mối hôn sự của bọn họ, xứng cái danh đại tẩu, nếu xong việc lại biết y mạo danh phụ huynh tới họp phụ huynh thì chắc chắn quay về sẽ mắng y vô lương tâm.

*庚帖: thiếp canh là một trong những phong tục cưới hỏi dân gian của Trung Quốc. Ngày xưa, khi đính hôn, đàn ông và phụ nữ trao đổi thiếp canh ghi bát tự (tên, ngày sinh, quê quán, ba đời tổ tiên, v.v.)

Liễu Chẩm Thanh buông mành nói: “Đợi lát nữa nhìn thấy các viện sĩ thì phải ngoan ngoãn, có thể giả vờ hay không?”

Hai đứa tiểu quỷ lập tức tỏ vẻ không thành vấn đề.

Rất nhanh xe ngựa đã đi tới chân núi của viện Thái Học, Liễu Chẩm Thanh vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy bậc thang quan thuộc, đột nhiên nhịn không được mà nở nụ cười.

Hoắc Vân Từ hiếu kỳ nói: “Thúc cười cái gì? Không phải thúc lần đầu tới đây sao?”

Đúng là Liễu Tiêu Trúc lần đầu tới đây, nhưng với Liễu Chẩm Thanh thì lại tương đối quen thuộc.

“Nhớ tới… chuyện thú vị mà nhị thúc của các ngươi kể cho ta nghe.”

Hai đứa nhỏ lập tức tròn mắt nhìn, trong lòng thầm nói nhị thúc của họ lãnh đạm như vậy thì có thể kể chuyện gì thú vị chứ, vì vậy lại càng thêm tò mò gặng hỏi.

“Khi đó cha mẹ của hai đứa đều tới đây học, thường xuyên nhân lúc nửa đêm mà trốn xuống núi chơi, vào một mùa đông, không biết có ai đổ nước lên cầu thang, vừa giẫm phải đã trượt một mạch từ đỉnh núi xuống chân núi, nếu không phải phụ thân của hai đứa biết võ công thì mẫu thân của các ngươi đã xong đời rồi.”

Liễu Chẩm Thanh nhớ lại thảm trạng khi đó của ba người, thật đúng là… vô cùng chật vật. Lê Tinh Nhược bị ngã đau mông mất mười ngày không thể xuống giường, tay Liễu Chẩm Thanh thì bị trật khớp, khi đó nhóm tiên sinh trong viện không biết chuyện xấu họ làm, sôi nổi cảm thấy lạ, tại sao đang yên đang ổn trong viện mà hai người lại bị thương vậy?

Nghe Liễu Chẩm Thanh kể, hai đứa nhỏ buồn cười mà không dám cười, đành giả vờ ho khan.

Lúc này xung quanh đã lục tục có những bạn học sinh khác đi qua, chào hỏi nhau, nhìn thấy Liễu Chẩm Thanh thì đều thấy tò mò cùng kinh ngạc.

Dù sao chỉ trong một ngày, chuyện Hoắc đại phu nhân tới cầu hôn đã truyền ra ngoài, đương nhiên thân phận của Liễu Chẩm Thanh cũng một truyền mười, mười truyền trăm.

Hiện giờ lại nhìn thấy Liễu Chẩm Thanh dẫn theo hai đứa nhỏ tới tham gia lễ khai giảng, quả thực là ngạc nhiên há hốc mồm.

Trước khi Liễu Chẩm Thanh rời khỏi kinh thành còn để lại mấy tin đồn gây choáng ngợp, hiện giờ gặp lại, đương nhiên mọi người sẽ cảm thán y lợi hại, lại có thể thật sự bắt được Hoắc tướng quân, hơn nữa nhìn thái độ của Hoắc gia với Liễu gia thì thấy đúng là yêu ghét rõ ràng, thật sự sẽ không giận chó đánh mèo với người vô tội.

Có vài người khen rộng lượng, có khí phách, có vài người lại khua môi múa mép sau lưng, nhưng những người này lại không có mấy ảnh hưởng đến đám nhỏ, bởi vì có lần Liễu Chẩm Thanh đã lo lắng hỏi một câu, “Ta là người Liễu gia, ở bên nhị thúc của hai đứa, hai đứa sẽ không vui sao?”

Hai đứa nhỏ đều lắc đầu.

“Mẫu thân từng nói, người nọ không phải kẻ thù, là huynh đệ của bà cùng phụ thân, dù bên ngoài có nói thể nào thì cũng phải nhớ kỹ điều này.”

Bọn họ bị yêu cầu phải thề sẽ nhớ rõ, tuy họ chưa thể phân biệt thị phi đúng sai thế nào, có nhiều điều còn nghi ngờ, nếu phải đối mặt với Liễu Chẩm Thanh thực sự thì họ cũng không rõ bản thân sẽ cảm thấy thế nào, nhưng bọn họ sẽ không bao giờ vì vậy mà có cái nhìn khác về Liễu thúc trước mặt. Bọn họ tin tưởng lựa chọn của mẫu thân cùng nhị thúc, cũng tin vào trực giác của bản thân.

Cho nên bây giờ, khi những người khác bắt đầu có ánh mắt khác thường nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh, cặp song sinh liền giống như Lê Tinh Nhược cùng Hoắc Phi Hàn đã từng, một trái một phải đứng hai bên của Liễu Chẩm Thanh, như thể đang bảo vệ y, chắn đi tầm mắt của những người khác.

Liễu Chẩm Thanh có thể nghĩ ra được, sau này lý do để bọn nhỏ đấu đá với người khác có lẽ lại có thêm một cái nữa rồi.

Liễu Chẩm Thanh bất đắc dĩ mỉm cười, giơ tay sờ đầu hai đứa nhỏ, tiếp tục kể những chuyện thú vị về cha mẹ chúng.

Sau khi đến được quảng trường của viện Thái học, Liễu Chẩm Thanh phát hiện tất cả đều không vội đi vào trong mà lại kiên nhẫn đứng ngoài cửa như đang chờ đợi gì đó, đến cả các thầy trong thư viện cũng đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, Liễu Kiều tiến lên nói: “Vừa rồi nghe được tin tức, một lát nữa Thái Hậu cùng thái phi sẽ tới.”

Liễu Chẩm Thanh có chút sửng sốt, khó trách mọi người đều không đi vào, hóa ra là đang chờ tiếp giá.

Thái Hậu cùng thái phi… Dao Hoa cùng Giản Sương.

Trong mắt Liễu Chẩm Thanh không khỏi có chút hoài niệm, cũng không phải vì năm đó họ học cùng một trường, dù sao cũng không qua lại nhiều, mà là trong những năm tháng gian nan nhất sau đó, hai vị này đã giúp đỡ y không ít.

Dao Hoa xem như là hậu phương lớn vững chắc, giúp Hoàng Thượng lập hậu nạp phi, cân bằng lợi ích tương quan, mà khi phải đối phó với ba vương gia, không thể thiếu Giản Sương ở sau màn giúp bày mưu tính kế, giúp hoàng đế xử lý triều chính, trợ giúp Liễu Chẩm Thanh hoàn thiện kế hoạch, nếu không nhờ Giản Sương thì một mình Liễu Chẩm Thanh tuyệt đối sẽ không thể ổn định được triều đình, Liễu Chẩm Thanh cũng chưa từng gặp được nữ tử nào có tài mạo song tuyệt hơn nàng, năm đó đi học nàng đã che giấu tài hoa của bản thân, nhưng thân thể lại không tốt lắm. Năm đó sau một hồi mệt nhọc vất vả, đã hộc máu vài lần, nhưng vẫn luôn kiên trì chống chọi.

Có thể nói là có tài mưu toan, thủ đoạn như sấm chớp, xứng cùng thân thể yếu ớt như Lâm Đại Ngọc cùng tính tình dịu dàng.

Trong hai người này, Liễu Chẩm Thanh lại tương đối quen thuộc với Dao Hoa, dù sao cũng từng tặng ngọc bội cơ mà.

Đột nhiên nhớ tới, năm đó lúc tặng ngọc bội, hình như Nhị Cẩu cũng có mặt ở đó, có lẽ khi đó đứa nhỏ kia đã ghen lắm đây.

Liễu Chẩm Thanh nghĩ một hồi liền thấy nhớ Nhị Cẩu, nhưng Nhị Cẩu đã nói hôm nay rất bận, buổi tối chưa chắc đã có thể tới, hầy, chỉ có thể đơn côi chiếc bóng thôi.

Rất nhanh, theo tiếng nghênh đón, cửa mở ra là có thể thấy đội ngũ cung nhân cuồn cuộn, mọi người quỳ xuống, hô to thiên tuế.

Liễu Chẩm Thanh cùng hai đứa nhỏ quỳ xuống hành lễ, cũng không tò mò nhìn người quen cũ, chỉ đợi đến khi nghi thức dài dòng kết thúc mà thôi. Rồi lại theo hai đứa nhỏ ngoan ngoãn đi tới trước mặt viện sĩ nghe giáo huấn.

Vừa thấy viện sĩ, Liễu Chẩm Thanh thiếu chút nữa đã không diễn nổi, vậy mà lại là người quen cũ, đây là tiên sinh dạy học trước kia, giờ đã thành viện sĩ rồi sao?

Liễu Chẩm Thanh hãy còn nhớ rõ năm đó, vị tiên sinh là người dong dài nhất, mỗi lần nói là có thể khiến Liễu Chẩm Thanh ngủ đứng luôn.

“Các ngươi đây là……” Viện sĩ nhìn thấy Liễu Chẩm Thanh thì cực kỳ kinh ngạc.

Liễu Chẩm Thanh lập tức trình thư viết tay của Hoắc Phong Liệt lên, cười nói: “Mẫu thân cùng nhị thúc của bọn nhỏ đều quá bận, tại hạ bất tài, thay họ tới đây, khi về cũng sẽ thuật lại kỹ lưỡng tỉ mỉ những gì tiên sinh truyền đạt, mong tiên sinh cứ yên tâm.”

Liễu Chẩm Thanh diễn rất ra ngô ra khoai, tuy viện sĩ không vui nhưng thấy thư viết tay của Hoắc tướng quân thì cũng chỉ có thể tạm coi Liễu Chẩm Thanh là trưởng bối, bắt đầu lải nhải.

“Vâng vâng vâng, ngài nói phải, không nên động tay.”

“Đúng đúng đúng, đều là bọn nhỏ xúc động, ngài phạt đúng rồi.”

“Trưởng bối Hoắc gia đều đã dạy bảo chúng rất kỹ rồi.”

Vị này tuổi lớn, khả năng dong dài cũng phát triển theo, quả thực sắp hao mòn hết kiên nhẫn của Liễu Chẩm Thanh rồi, trước kia khi còn là học sinh, ai muốn giáo huấn y còn phải tranh luận trước, giờ có hai đứa nhỏ, Liễu Chẩm Thanh cũng coi như là đã nhịn đến cực hạn rồi. Ngẫm lại trước kia vì bản thân mà gia gia cũng năm lần bảy lượt bị gọi tới nơi này nghe càm ràm, cuối cùng Liễu Chẩm Thanh cũng thấy có chút áy náy.

“Lần sau nên làm như thế nào?” Viện sĩ hỏi hai đứa nhỏ đang cúi đầu.

Trong đầu Liễu Chẩm Thanh liền nảy ra một câu, “Có thể nói chuyện thì sẽ cố hết sức không động tay chân, tranh thủ lấy miệng cãi thắng.”

Nhưng nếu nói ra thì lát nữa sẽ phải đợi Lê Tinh Nhược tới đón ba người bọn họ về mất.

Hai đứa nhỏ đang định đáp lời thì ngoài cửa liền truyền tới tiếng cười uyển chuyển của nữ tử.

Vừa quay đầu đã nhìn thấy hai bóng người xinh đẹp quen thuộc đứng ở cửa, một người đoan trang ưu nhã như đóa hoa dưới ánh trăng, một người khuynh quốc khuynh thành như tiên nữ bước ra từ giấc mộng, có vẻ năm tháng không để lại chút dấu vết nào trên khuôn mặt của hai người, ngược lại còn cho họ thêm mấy phần khí chất.

Viện sĩ kinh hãi vội vã kéo theo bọn họ quỳ xuống chào hỏi, lại bị Dao Hoa ngăn lại: “Không cần đa lễ như vậy, ai gia chính là đến thăm các thầy cô, không ngờ lại nhìn thấy hình ảnh thầy giáo răn dạy học trò thế này.”

Người xuất hiện ngoài cửa chính là Dao Hoa cùng Giản Sương, phía sau không có quá nhiều hộ vệ cùng cung nhân đi theo, hiển nhiên là muốn bình dị gần gũi một chút. Giọng Dao Hoa mang theo ý cười, xoa dịu tâm tình khẩn trương của mọi người, còn Giản Sương lại vẫn giống y như trong trí nhớ, vẫn luôn lặng lẽ đi theo Dao Hoa, vẫn luôn nở nụ cười thỏa đáng.

Dù sao cũng từng dạy bọn họ, cho nên viện sĩ cũng không khẩn trương, dẫn mọi người đứng lên.

“Vân Từ, Vân Khiêm, làm sao vậy? Đã gây hoạ sao?” Ánh mắt Dao Hoa dừng lại ở chỗ cặp song sinh, rất thân thiết với hai đứa.

Hai đứa nhỏ cũng thân thiết chào hỏi, dù sao mỗi lần tiến cung, Thái Hậu nương nương cũng là người ban thưởng cho họ nhiều nhất, bọn họ có thể cảm nhận được tình yêu thương của trưởng bối, đương nhiên cũng nguyện ý thân cận.

Giản Sương cũng nhìn hai người bằng ánh mắt nhu hòa, nhưng rất nhanh, ánh mắt của Giản Sương đã quét tới chỗ Liễu Chẩm Thanh.

Hai người trong lúc vô ý đã đối mắt, Giản Sương có chút sửng sốt, mà Liễu Chẩm Thanh lại cung kính rũ mắt.

Giản Sương tự nhiên có một cảm giác kỳ quái.

Lúc này Dao Hoa cũng chú ý tới Liễu Chẩm Thanh, kinh ngạc nói: “Liễu công tử cùng hai đứa nhỏ tới gặp tiên sinh sao?”

Liễu Chẩm Thanh tất cung tất kính giải thích một phen, Dao Hoa có chút kinh ngạc cảm thán, không ngờ sự thật còn khoa trương hơn lời đồn nữa, Lê Tinh Nhược cùng Hoắc Phong Liệt lại dễ dàng chấp nhận một người khác trở thành người nhà của bọn họ như vậy, lại còn vô cùng tín nhiệm, thật đúng là có chút khó tin, xem ra vị Liễu công tử này tất có chỗ hơn người.

Nhưng thân là Thái Hậu, Dao Hoa cũng không thể xã giao quá mức cùng nam tử khác, sau khi chào hỏi thầy giáo thì định đi dạo phía viện xá của nữ tử, còn mời Hoắc Vân Từ đi cùng.

Hoắc Vân Từ lại nhìn sang phía Liễu Chẩm Thanh trước, Liễu Chẩm Thanh cười gật đầu.

Hoắc Vân Từ liền vô cùng vui vẻ đi mất, xem như Thái hậu đã giúp cô bé cản màn phun nước miếng còn lại của viện sĩ.

Còn lại Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Vân Khiêm, viện sĩ cũng không tiện dạy dỗ riêng gì nữa, chỉ có thể thả họ rời đi.

Hoắc Vân Khiêm nhiệt tình nói: “Liễu thúc, lần đầu thúc tới đây, để ta dẫn thúc đi dạo xung quanh đi.”

Có lẽ Liễu Chẩm Thanh hiểu từng ngóc ngách của nơi này rõ hơn bất cứ học sinh nào khác, vì muốn làm trò mà, sao có thể không quen thuộc địa hình chứ? Nhưng nhìn đứa nhỏ nhiệt tình như vậy, Liễu Chẩm Thanh cũng không muốn đả kích cậu nhóc, đương nhiên là sẵn lòng đồng hành.

Kết quả không ngờ vừa mới đi vòng tới một chỗ ngoặt đã nghe được tiếng cãi vã.

“Ngươi đây là có ý tứ gì, chỉ là bảo ngươi tới dạy một buổi mà thôi, ngươi lại chuẩn bị đề tài này, ngươi đây là làm khó ta rồi.”

“Lão sư, có gì không ổn?”

Liễu Chẩm Thanh vừa nghe, đây không phải là giọng của Bạch Tố sao, vậy mà Bạch Tố lại ở đây sao?

Rẽ vào hành lang, quả nhiên nhìn thấy ở cách đó không xa, Bạch Tố đang tranh luận cùng một ông lão râu bạc, đó hẳn cũng là viện sĩ.

Nghĩ tới thì đại khái thân là trạng nguyên nên Bạch Tố ngẫu nhiên sẽ bị gọi tới đây giảng bài.

“Không ổn, đương nhiên là cực kỳ không ổn, ta đã nói với ngươi rồi, hết thảy những chính sách của Liễu Chẩm Thanh đều không được phép thảo luận, ngươi muốn tìm phiền phức cho bản thân sao?”

“Không thảo luận, thì sao có thể làm rõ thị phi, tránh không nói, thì sao có thể xác định đúng sai, lão sư, ngài đã dạy ta, dù bản thân có quan điểm thế nào về một chuyện thì cũng không thể nước chảy bèo trôi. Những chính sách đó, nếu bỏ danh hiệu của Liễu Chẩm Thanh sang một bên, đứng ở góc độ dân sinh thì thế nào, ở góc độ Đại Chu thì thế nào, lão sư vẫn luôn cảm thấy tất cả đều là sai lầm cùng tội lỗi sao?”

“Đúng hay sai, có thể để lại cho người đời sau thảo luận, không phải để chúng ta thảo luận, ngươi học nhiều như vậy nhưng vẫn không nhìn thấu được, ta còn không hiểu ngươi sao? Ngươi định thông qua việc các học sinh kịch liệt bàn luận để giúp người nào đó minh oan, nhưng vô ích thôi, học sinh nơi này không phải học sinh bình thường, là hậu nhân của nhà quyền quý, khi ngươi đưa đề tài này ra thảo luận cũng là lúc ngươi không thể đứng lớp được nữa. Ngươi tự giải quyết cho tốt đi!”

Lão viện sĩ nói xong liền tức giận đi mất.

Bạch Tố đứng yên bên cạnh núi giả, trầm mặc không nói, chỉ chốc lát sau đã nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại, tức khắc ngạc nhiên nói: “Liễu huynh?”

Liễu Chẩm Thanh nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của Bạch Tố, không tiếng động thở dài một hơi, sau đó cười cười tiến lên chào hỏi.

“Hôm qua ta mới biết Chiến Uyên đã trở lại, đến phủ tướng quân lại không thấy ngươi đâu, vốn định hôm nay sẽ tới Liễu phủ tìm ngươi cơ, không ngờ lại gặp được ở đây, ngươi đi một mình sao?” Bạch Tố kinh ngạc nói.

“Vừa rồi Vân Khiêm còn đi cùng ta, thấy ngươi, ta bảo nó không cần dẫn ta đi dạo nữa, để nó về viện xá rồi.” Liễu Chẩm Thanh cười đáp.

Bạch Tố có chút sửng sốt, “Ngươi nghe thấy hết rồi sao?”

Liễu Chẩm Thanh gật đầu.

Bạch Tố lúng túng nói: “Có phải ta rất vô dụng không?”

Liễu Chẩm Thanh hỏi: “Vì sao lại nghĩ như vậy?

“Ban đầu là muốn trực tiếp trả lại chính danh cho họ, kết quả lại không có chứng cứ thật sự nào nên đành từ bỏ, sau đó muốn thu thập chứng cứ thì lại bị cản trở, muốn viết sách truyền lại cho đời sau vì họ, lại hiểu biết có hạn về chuyện năm đó, hiện tại chỉ muốn dẫn dắt đám nhỏ đứng ở vị trí người ngoài để thảo luận một chút, để bọn nhỏ không mang theo cảm xúc chủ quan mà đi tìm hiểu những việc họ đã làm năm đó, kết quả vẫn bị lão sư mắng một trận. Cảm giác rất thất bại, vì sao muốn trả lại chính danh cho bọn họ lại khó khăn đến vậy chứ.”

Việc Bạch Tố làm không chỉ là vì Liễu Chẩm Thanh, phần nhiều là vì huynh trưởng Bạch Du, Bạch Tố muốn nói cho người đời biết rằng, con đường mà huynh trưởng đã chọn, người mà huynh trưởng đã đi theo đều không sai, nhưng thực sự khó quá khó.

Lúc trước Liễu Chẩm Thanh đã từng khuyên Bạch Tố, chỉ tiếc đứa nhỏ này cứng đầu, cứ đẩy bản thân vào thế khó.

Liễu Chẩm Thanh vỗ bả vai Bạch Tố nói: “Ngươi phải tin tưởng, huynh trưởng của ngươi cùng bọn họ đã dám đi con đường đó thì sao lại để bụng tới danh tiếng sau này chứ. Bọn họ sẽ hy vọng ngươi sống đời mình cho tốt là được.”

Bạch Tố cười cười, đương nhiên là hiểu ý Liễu Chẩm Thanh, nhưng người Bạch gia bọn họ đều cứng đầu như nhau, ca ca khăng khăng đi theo đại gian thần, bản thân cũng muốn khăng khăng hoàn thành việc trả lại sự trong sạch, dù có phải dùng cả đời này đi chăng nữa, nếu không trong lòng sẽ có vướng bận, sao có thể yên tâm du ngoạn giang sơn, vẽ bản đồ vạn dặm chứ!

Bạch Tố không nói chuyện này tiếp nữa, nhìn Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Không nói nữa, đi thôi, ta đưa ngươi đi thăm thú viện Thái học này, kể cho ngươi nghe thêm mấy chuyện của Chiến Uyên thời thiếu niên.”

Liễu Chẩm Thanh lập tức có hứng thú, đúng là Hoắc Phong Liệt đã có một khoảng thời gian sống ở nơi này.

Bạch Tố đã tới phủ tướng quân, đương nhiên cũng đã nghe tin bọn họ đính hôn, dọc đường nói nói cười cười với Liễu Chẩm Thanh, trong lòng cực kỳ bội phục.

“Bên kia là sân luyện võ, ngươi nhìn năm cái tượng sắt bị thiếu kia đi, bình thường dùng để luyện võ, có một buổi tối, không biết Chiến Uyên phát điên cái gì mà đột nhiên chạy tới đây, suốt đêm đánh hỏng mất năm tượng sắt. Khi ta tới xem thì tay hắn cũng đã đổ máu rồi.”

Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc hỏi: “Vì sao vậy?”

Bạch Tố lắc đầu: “Có lẽ là do tâm tình không tốt đi, bình thường hắn cứ lầm lầm lì lì, người khác khó mà phát hiện được, nhưng khi ta đưa hắn trở về còn nghe hắn nói gì mà không thắng được, ta nghĩ có khi là về nhà đấu võ với ai đó rồi thua không.”

Liễu Chẩm Thanh đang nghi hoặc thì đột nhiên nghe thấy phía sau truyền tới tiếng ho khan.

Bạch Tố hoảng sợ, quay qua nhìn, chỉ thấy một người đang mang mặt nạ.

Liễu Chẩm Thanh vội nói: “Là hộ vệ của ta.”

Bạch Tố cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy hộ vệ này xuất quỷ nhập thần.

Nhưng khi Liễu Chẩm Thanh phản ứng lại, vừa rồi là Liễu Kiều nhắc nhở y.

Có lẽ lúc ấy Hoắc Phong Liệt đánh hỏng tượng sắt là vì phát tiết sau khi bại trận dưới tay Liễu Kiều.

Ai nha, thật đúng là em bé đáng yêu khiến người khác phải đau lòng.

Ngay sau đó hai người đi tới nhà ăn, Bạch Tố cười nói: “Ngươi biết Chiến Uyên thích nhặt xương cá rồi đúng không.”

Liễu Chẩm Thanh đã muốn cười rồi.

“Khi đó có người yêu thích Chiến Uyên thấy hắn nhặt xương cá xong đặt đĩa thịt cá sang một bên, liền hỏi có thể cho cô ấy ăn chỗ cá ấy không, thực ra là cô ấy đang ám chỉ thôi, nhưng Chiến Uyên lại chẳng thèm để ý, khiến cô nàng ấy tức giận khóc lóc bỏ đi.”

Liễu Chẩm Thanh trực tiếp phụt cười thành tiếng.

Bạch Tố lắc đầu cười khẽ.

Liễu Chẩm Thanh hiếu kỳ hỏi: “Khi đó có nhiều người thích Chiến Uyên không?”

Bạch Tố gật đầu nói: “Đó là chắc chắn rồi, dù là thân phận, diện mạo hay năng lực thì hắn cũng là người được chào đón nhất trong số chúng ta, nhưng dù là nam hay nữ thì cũng không có cửa, bởi vì khi ấy hắn… Khụ khụ…”

Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Không sao, ta thích nghe, bởi vì khi ấy hắn siêu cấp mê luyến Liễu Chẩm Thanh đúng không.”

Bạch Tố coi như Liễu Chẩm Thanh là rộng lượng, cũng bất đắc dĩ cười nói: “Hiện tại là siêu cấp thích ngươi.”

“Như nhau, như nhau thôi, chứng minh hắn trọng tình trọng nghĩa.” Liễu Chẩm Thanh buồn cười, lại nhịn không được muốn biết nhiều hơn, “Ngươi cũng đừng giấu, ta muốn biết thêm nhiều bằng chứng hắn thích Liễu Chẩm Thanh nữa.”

Bạch Tố có chút cạn lời nhìn y, trong lòng tự hỏi y không ghen sao? Bản thân nói nhiều hơn thì sẽ không gây phiền phức cho Chiến Uyên đấy chứ?

“Vì sao?”

“Bởi vì đều là chuyện thú vị thời thanh xuân của hôn phu nhà ta mà, ta muốn hiểu hắn hơn.” Liễu Chẩm Thanh nói vô cùng chân thành rộng lượng.

Bạch Tố cũng đành nói tiếp. Nào là ở viện Thái học đã từng có người vẽ tranh về Liễu Chẩm Thanh, nhưng đều bị Hoắc Phong Liệt dùng thủ đoạn trộm lấy về cất đi. Hoặc là thỉnh thoảng sẽ nghe Hoắc Phong Liệt ngủ mơ nói mớ gọi tên Liễu Chẩm Thanh. Còn năm mà Liễu Chẩm Thanh tham gia đào hoa yến ở viện Thái học, lần đầu tiên thấy Hoắc Phong Liệt bất an thất thần như vậy, đến sát giờ vẫn còn thấy hắn căng thẳng rửa mặt chải đầu, chú ý tới ngoại hình của mình.

Nhưng khi đó Bạch Tố vẫn chưa nhìn ra Hoắc Phong Liệt thích Liễu Chẩm Thanh lớn hơn hắn nhiều tuổi như vậy, cho nên không nghĩ nhiều, sau này nhớ lại thì lại thành một minh chứng.

Hai người đi một lời liền tới được rừng hoa đào, cũng chính là nơi đã tổ chức đào hoa yến.

Đang tán gẫu, thì đột nhiên có người tới tìm Bạch Tố, nói là viện sĩ tìm y có việc, Bạch Tố đành phải rời đi trước, để Liễu Chẩm Thanh tự đi dạo, đợi đến khi ăn cơm trưa sẽ gặp lại.

Còn lại một mình Liễu Chẩm Thanh, đương nhiên Liễu Kiều cũng xuống di cùng y.

“Nơi này vẫn là dáng vẻ khi xưa nhỉ.” Liễu Chẩm Thanh nói.

Liễu Kiều lẳng lặng nghe.

Liễu Chẩm Thanh chậm rãi nói: “Năm đó đào hoa yến có một truyền thống, có thể thổ lộ với người mình thích khi màn đêm buông xuống, nếu thành công thì khi tốt nghiệp sẽ thành ngày cầu hôn.”

“Chủ tử đã được rất nhiều người thổ lộ?” Liễu Kiều hỏi.

“Còn không phải sao, nhiều không đếm xuể.” Liễu Chẩm Thanh kiêu ngạo nói.

“Vậy chẳng phải Hoắc tướng quân sẽ không vui sao?”

“Ha ha ha, lúc ấy đúng là hắn cũng có mặt, khuôn mặt nhỏ cứ bạnh ra, ta còn tưởng là do chúng ta không cho hắn uống rượu vì còn nhỏ tuổi nên hắn mới không vui chứ. Tuy rằng khi đó hắn còn chưa hiểu, nhưng trong lòng chắc chắn đã có ta.” Liễu Chẩm Thanh càng nói càng kiêu ngạo.

Đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có thủ vệ đang đứng, thấy bọn họ đi tới liền lên tiếng xua đuổi, nhưng rất nhanh đã có giọng nói quen thuộc truyền tới.

“Là Liễu công tử? Mời ý vào.”

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, vậy mà Dao Hoa lại ở đây.

Mà Liễu Chẩm Thanh nhìn về phía đó lại tức khắc có chút xấu hổ.

Chỗ đằng đó rất khuất, Liễu Chẩm Thanh đã từng được vài người hẹn tới đó để tỏ tình.

Dao Hoa chính là một trong số đó.

Nhưng khi đó Liễu Chẩm Thanh vẫn còn có hôn ước Lê Tinh Nhược, mọi người thổ lộ cũng chỉ đơn giản là để không để lại tiếc nuối thôi.

Hiện tại Dao Hoa là Thái Hậu, mệnh lệnh của Thái Hậu, dân thường đương nhiên chỉ có thể nghe theo, để Liễu Kiều lui ra, Liễu Chẩm Thanh liền đi qua.

Rất nhanh đã thấy dưới tán cây anh đào có đặt một cái sập, chỉ có một mình Dao Hoa ngồi đây uống rượu ủ từ hoa đào.

Liễu Chẩm Thanh tiến lên cung kính hành lễ, Dao Hoa xua tay nói: “Liễu công tử mời ngồi.”

Liễu Chẩm Thanh có chút sửng sốt, tiến lên quả nhiên thấy Dao Hoa có vẻ đã có chút say, trong lòng có chút không được tự nhiên.

“Nương nương gọi thảo dân tiến vào là…”

“Ta nghe nói ngươi sắp thành thân cùng Chiến Uyên, có chút tò mò, Liễu công tử… có diện mạo rất thân thiện.” Mới đầu Dao Hoa không định nói vậy, nhưng sau khi nhìn kỹ Liễu Chẩm Thanh một lúc, tự nhiên lại thấy trong lòng có cảm giác quen thuộc đến lạ, đặc biệt là khi mặt đối mặt, trong lòng không khỏi thấy phiền muộn, có lẽ là do huyết thống có liên quan, có lẽ là do tác dụng tâm lý, Dao Hoa cứ cảm thấy người trước mắt cực kỳ giống người kia.

Dao Hoa là thật sự đã say rồi, đặc biệt là trong khung cảnh này, nàng như thấy được ảo giác vậy, mày đẹp hơi nhăn lại, tay lại có chút mất khống chế duỗi về phía mặt Liễu Chẩm Thanh.

Đúng lúc này, thủ vệ ở nơi xa phát ra tiếng kinh ngạc, tựa hồ là đang vội vã ngăn cản ai đó.

“Hoắc tướng quân! Không thể tự tiện xông vào!”

Liễu Chẩm Thanh vừa nghe, mẫn cảm quay đầu lại, liền nhìn thấy Hoắc Phong Liệt đột nhiên vọt tới, lại khi nhìn thấy bọn họ thì dừng bước, ngây ngốc đứng ở đó nhìn, vẻ mặt hoàn toàn khác bình thường.

Không biết có phải là nhìn lầm hay không, Liễu Chẩm Thanh thấy trong mắt Hoắc Phong Liệt chợt lóe ánh đỏ, cực kỳ chói mắt.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.