Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả

Chương 127: Dần dần bù cho Nhị Cẩu



Nghe xong lời Lê Tinh Nhược, mặt Liễu Chẩm Thanh đỏ bừng lên, Lê Tinh Nhược nhìn mà không nhịn người nổi.

“Ngươi cũng có ngày hôm nay, trước kia trêu chọc người khác cũng chưa từng bận tâm lần nào, hiện tại lại biết thẹn thùng đỏ mặt sao?” Lê Tinh Nhược cười nói.

Liễu Chẩm Thanh khụ khụ ho khan nói: “Vậy khối rubik bằng ngọc đâu?”

Lê Tinh Nhược khựng lại, trong mắt hiện vẻ lạnh lẽo, “Ta vẫn luôn nghĩ là đã được chôn cùng người rồi.”

“Không ở trong quan tài sao?” Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc không thôi.

Theo lý thuyết hẳn là phải chôn cùng y mới đúng, không nói tới những món đồ bồi táng khác, đó dù sao cùng là vật tùy thân của y, thân phận y đặc thù, trong hoàng cung không có kẻ nào dám trộm đồ vật tiền tài từ chỗ y đâu.

“Hẳn ngươi cũng đã nghe kể chuyện Phong Liệt đào mộ rồi đúng không.”

Liễu Chẩm Thanh gật đầu nói: “Ừm, Bạch Tố đã kể rất chi tiết cho ta.”

Lê Tinh Nhược gật đầu nói: “Khi đó Phong Liệt vác một thân trọng thương đầy mình trở về, cạy nắp quan tài, cứng rắn muốn mang thi cốt của ngươi đi, thấy nó như vậy ta cũng chỉ đành tùy ý để nó xằng bậy, nhưng khi đó ta có nhìn qua bên trong quan tài, bên trong không hề có gì hết, mà trên người ngươi cũng không có.”

“Vậy mà lại thất lạc.” Sắc mặt Liễu Chẩm Thanh hơi trầm xuống, y không để ý tới những vật ngoài thân sau khi chết nhưng đó chính là ngọc gia truyền Nhị Cẩu tặng y đó.

Lê Tinh Nhược nhìn Liễu Chẩm Thanh, nói: “Thôi, hiện tại các ngươi đã ở bên nhau rồi, những cái khác không còn quá quan trọng nữa. Nhưng còn chuyện hỏa táng…”

Liễu Chẩm Thanh nói: “Ta cũng đã từng nói với các ngươi rồi, đó là ý nguyện của ta.”

Lê Tinh Nhược gật đầu, “Cái yêu cầu không giống ai như vậy cũng chỉ có thể là của ngươi thôi. Cũng vì ta đã từng nghe ngươi nói nên mới không ngăn cản nó, vậy ngươi có biết nó dùng tro cốt của ngươi để xăm mình không?”

Liễu Chẩm Thanh xấu hổ gật đầu, nói ra vẫn có chút thẹn thùng.

Lê Tinh Nhược cười nói: “Nó không nói cho người khác biết, là trong lúc chữa bệnh cho nó nên mới vô tình phát hiện. Phong Liệt chính là đã thích ngươi đến tận xương tủy.”

Liễu Chẩm Thanh hơi hơi cong khóe miệng lên.

“Cũng nhờ ngươi.” Lê Tinh Nhược đột nhiên nói.

Liễu Chẩm Thanh khó hiểu nhìn Lê Tinh Nhược.

Lê Tinh Nhược nói: “Khi ngươi mất, tim nó cũng như chết theo, nhưng không thể không cố gắng chống chọi. Nhìn nó cố gắng sống như vậy còn đau khổ hơn chết đi ấy.”

Vẻ mặt Liễu Chẩm Thanh trở nên trống rỗng, cứng họng nói: “Ta… đã nghe sư phụ nói, hắn không chịu tích cực trị liệu.”

Lê Tinh Nhược lắc đầu nói: “Đâu chỉ là không phối hợp, là hoàn toàn không coi tính mạng bản thân ra gì, dù có bị trọng thương đến mức nào thì nó cũng chưa từng hỏi bác sĩ những chuyện như có thể chữa khỏi hay không, bao lâu thì có thể khỏi bệnh, như thể nó không thèm để ý vậy. Ta cùng Điền bá đều nhìn ra được, nếu không phải trong nhà còn hai đứa nhỏ cần được chăm lo, nếu không phải Hoắc gia không có ai có thể gánh vác, biên cương còn chưa yên ổn, còn phải hoàn thành di nguyện của ngươi cùng Phi Hàn, thì có lẽ nó đã sớm đi theo ngươi rồi.”

Liễu Chẩm Thanh run lên, cảm giác cả người đều lạnh toát.

Lê Tinh Nhược nhìn Liễu Kiều ở cách đó không xa đang chơi đùa cùng cặp song sinh, nói: “Nếu ngươi trở về muộn mấy năm nữa, khi hai đứa nhỏ đã đủ lớn để tiếp quản Hoắc gia, hộp cơ quan kia chưa thể mở ra được thì chắc chắn nó đã không đợi được ngươi.”

Lời này trực tiếp khiến Liễu Chẩm Thanh ngồi không yên, từng ý nghĩ đáng sợ nổi lên trong lòng, sau lưng toát mồ hôi.

Lúc trước y còn khăng khăng muốn rời khỏi hết thảy mọi thứ ở kinh thành, không muốn quấy rầy, cũng không muốn bị quấy rầy. Lại không ngờ có người lại gắn liền sinh mệnh của bản thân với y. Nếu không gặp được nhau, nếu Nhị Cẩu không nhận ra y, vậy y sẽ rời đi, sẽ mai danh ẩn tích, tiêu dao tự tại, nhưng có lẽ sau đó không lâu sẽ nghe tin Trấn quốc Đại tướng quân mất mạng.

Có lẽ khi đó y sẽ chỉ đau lòng một thời gian, lén tới phúng viếng, cảm thán số mệnh người Hoắc gia chung quy vẫn phải chết trận sa trường, nuối tiếc vì Nhị Cẩu không để lại con nối dõi. Sau đó… không có sau đó.

Tưởng tượng đến khả năng này, Liễu Chẩm Thanh liền cảm thấy vô cùng đau lòng, hận không thể lập tức nhìn thấy Nhị Cẩu, ôm chặt lấy hắn, dỗ dành an ủi hắn.

Liễu Chẩm Thanh ngồi không yên, muốn đi tìm xem bản vẽ thiết kế lúc trước của Hoắc Phong Liệt, để hiểu thêm một chút về hắn, vậy mới có thể tìm thêm chút an ủi cho lòng mình. 

Vốn Lê Tinh Nhược còn định nói với y về chỗ tro cốt còn thừa lại, cô tưởng Hoắc Phong Liệt hẳn đã nói cho Liễu Chẩm Thanh rồi, nhưng Liễu Chẩm Thanh đã vội vội vàng vàng chạy đi, không để Lê Tinh Nhược có cơ hội nói ra.

Liễu Chẩm Thanh trở lại thư phòng của Hoắc Phong Liệt, quả nhiên là tìm được bản vẽ thiết kế ban đầu của khối rubik bằng ngọc kia, nhìn bản thiết kế được vẽ kỹ càng tỉ mỉ, còn có vài bản đã bị hủy đi, thật sự đã bỏ rất nhiều tâm sức.

Một năm đó, sau yến hội đào hoa tại viện Thái học, Hoắc Phong Liệt mười lăm tuổi đột nhiên nói muốn lên chiến trường, trước khi đi đã tặng y món quà nọ, đó chính là một miếng noãn ngọc hiếm có được chạm khắc thành một khối rubik mini rỗng ruột có ba tầng, lại có thể được dùng để thay cho ngọc bội đeo bên hông, là một món trang sức có thể lấy ra chơi bất cứ lúc nào. 

Bởi vì trước kia mỗi khi Liễu Chẩm Thanh tự hỏi một vấn đề nào đó thường sẽ nghịch mấy món đồ chơi nhỏ, treo bên hông cũng không nặng, lúc nào cũng có thể lấy ra chơi một chút.

Nhưng là cũng bởi vậy mà có lưu truyền lời đồn kỳ quái rằng mỗi khi y xoay khối rubik thì sẽ có người phải chết.

Nhưng Liễu Chẩm Thanh thật sự thích nó vô cùng, ban đầu chỉ coi là một món trang sức thỉnh thoảng sẽ đeo, sau đó thì gần như không bao giờ đổi sang món trang sức khác nữa, mãi đến khi chết ở trên sân rồng y vẫn còn đeo nó.

Liễu Chẩm Thanh có chút buồn bực ngồi trong thư phòng, nhớ lại cảnh tiễn Nhị Cẩu năm đó, đứa ngốc kia cũng không nói khối ngọc đó quan trọng thế nào, nếu nói… khi đó có lẽ bản thân sẽ không nhẫn tâm từ chối một cậu thiếu niên sắp lao lên chiến trường, cho dù sẽ kinh ngạc, tạm thời chưa thể nghĩ tới hướng kia, nhưng cũng sẽ tôn trọng mà nhận lấy, sau đó sẽ nói tiếp.

Nhưng Nhị Cẩu lại chẳng nói gì mà cứ vậy rời đi.

“Chủ nhân?” Liễu Kiều thấy Liễu Chẩm Thanh mất mát như vậy, đi xuống nói: “Ta đi tìm giúp chủ nhân.” 

Liễu Chẩm Thanh thở dài một hơi nói: “Ta đã nhận thân phận với Phong Liệt lâu như vậy rồi, cũng đã đính hôn, hắn lại chưa từng nhắc tới món đồ đó, chắc là bởi vì hắn đã đi tìm nhưng vẫn không thể tìm thấy.”

Liễu Chẩm Thanh có chút áy náy, cảm giác là bản thân đã không nhận ra ý nghĩa quan trọng của khối ngọc kia.

Hoắc Phong Liệt có rất nhiều việc phải làm, khi trở về thì đã khuya, bình thường vào những lúc này hắn đều sẽ ở lại quân doanh luôn, nhưng hiện tại hắn đã có lý do phải về nhà.

Nhẹ chân trở lại phòng, thăm dò nhìn vào trong, thấy màn giường đã buông xuống, Liễu Chẩm Thanh đã sớm ngủ rồi, trong phòng chỉ thắp một cây nến tỏa ra ánh sáng mờ mờ, như thể đang đợi hắn trở về.

Đôi mắt trời sinh đã mang theo sự lạnh lẽo của Hoắc Phong Liệt dưới ánh nến mỏng manh cũng trở nên dịu dàng.

Hoắc Phong Liệt nhẹ nhàng rửa mặt, cởi áo ngoài, đang định xốc màn giường lên thì đột nhiên bên trong có người tiến lại gần, vòng tay ấm áp ôm chầm lấy Hoắc Phong Liệt trong màn đêm.

“Nhị Cẩu.”

Hoắc Phong Liệt vì vẫn còn có thể trò chuyện với người yêu nên trong lòng cũng thấy vui, “Thanh ca, ta đã trở về rồi đây, sao huynh vẫn còn chưa ngủ.”

Liễu Chẩm Thanh buông Hoắc Phong Liệt ra, không nói gì, giữ chặt cổ áo hắn, kéo hắn lên giường, trên mặt đầy vẻ phong lưu động lòng người.

Ánh mắt Hoắc Phong Liệt tối sầm lại, ăn ý bế y lên, hôn lấy môi Liễu Chẩm Thanh.

Cả một ngày không được thấy nhau, Hoắc Phong Liệt cũng nhớ y vô cùng, như thể chỉ khi cảm nhận được hơi thở chỉ có trên người Liễu Chẩm Thanh mới có thể khiến hắn vui vẻ trở lại.

Hoắc Phong Liệt yêu đến giới hạn, tay vừa mới lần xuống dưới đã bị Liễu Chẩm Thanh bắt lại, hai tay đều bị giữ trên đỉnh đầu.

“Không được phép nhúc nhích nha.”

Hoắc Phong Liệt mờ mịt nhìn Liễu Chẩm Thanh đã leo lên phía trên mình, trong ánh sáng leo lắt lại vẫn có thể thấy được một đôi mắt sáng ngời, cực kỳ giống một con hồ ly đã thành công vây bắt được con mồi.

Nhưng giây tiếp theo, Hoắc Phong Liệt không còn nhìn thấy gì nữa, bởi vì Liễu Chẩm Thanh đã dùng một cái khăn tay che đi mắt của hắn.

Hắn cho rằng Liễu Chẩm Thanh vẫn chưa từ bỏ, định không ngừng cố gắng, chỉ có thể bất đắc dĩ hô một tiếng: “Thanh ca……”

“Yên tâm, đêm nay không vượt giới hạn đâu.” Giọng nói mang theo ý cười của Liễu Chẩm Thanh chậm rãi tới gần.

Thật lâu sau, ở trong một gian khác của viện, Liễu Kiều đang định đóng cửa nghỉ ngơi thì đột nhiên bị một tiếng vang làm bừng tỉnh, sau đó là một tiếng hô “Thanh ca!” truyền tới.

Liễu Kiều sợ tới mức vội vã chạy tới nơi phát ra âm thanh, lại chính là nhà chính.

“Chủ nhân? Hoắc tướng quân?”

Liễu Kiều nghe được tiếng thứ gì đó bằng gỗ bị bóp vụn, có vẻ là bị nội lực chấn vỡ.

Đang lúc Liễu Kiều lo lắng không biết có nên vọt vào trong hay không thì nghe được tiếng nói mơ hồ không rõ truyền ra, “Không sao, trở về nghỉ ngơi đi… Nếu còn nghe được động tĩnh gì thì cũng không cần lại đây.”

Tuy rằng có chút không rõ ràng lắm, nhưng nếu không có việc gì thì Liễu Kiều liền nghe lời rời đi.

Trong phòng, đầu giường bằng gỗ đã bị bóp vụn rơi dưới sàn, chắc chắn ngày mai sẽ phải thay mới, nhưng hai người lại không hề có chút lo lắng nào.

Mãi đến khi Hoắc Phong Liệt lại dồn dập hô lên một tiếng “Thanh ca!”

Tuy rằng Liễu Chẩm Thanh muốn học theo cách Hoắc Phong Liệt đã làm lúc trước, nhưng động tác của Hoắc Phong Liệt quá nhanh, hắn đã đẩy được Liễu Chẩm Thanh ra.

Nhưng ngay sau đó, cả người Hoắc Phong Liệt đã căng cứng lại.

Liễu Chẩm Thanh cũng ngẩn ngơ.

Chỉ nghe Hoắc Phong Liệt hít mạnh một hơi, “Xin lỗi, Thanh ca!” Sau đó chợt vươn tay cầm mảnh khăn tay vừa rồi đã dùng che mắt để lau mặt cho Liễu Chẩm Thanh.

“Thanh ca, không sao chứ, ta đi múc nước giúp huynh rửa sạch.” Hoắc Phong Liệt đã có chút luống cuống, giọng nói cũng có chút run run.

Khi Liễu Chẩm Thanh há mồm ra, giọng nói đã khàn, nhưng bản tính vẫn có chút vô lại, “Nhị Cẩu, biết chơi phết đó chứ. Có phải đã lén xem sách không? Ta còn chưa nghĩ đến cái này đâu, có phải rất thỏa mãn không?”

Hoắc Phong Liệt như đã quên cả cách hô hấp, mặt nghẹn đến đỏ bừng, đâu còn dáng vẻ thành thục ổn trọng giao phó nhiệm vụ cho thủ hạ lúc ban ngày nữa, trước mặt Liễu Chẩm Thanh, hắn vĩnh viễn chỉ là một tên ngốc mà thôi.

Hoắc Phong Liệt không để ý tới lời trêu chọc của Liễu Chẩm Thanh, vội vã chạy đi lấy nước về, đi được một nửa lại nhớ tới khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc vừa rồi… nhanh chóng lấy trà.

Đến khi trà được đưa tới trước mặt Liễu Chẩm Thanh, Liễu Chẩm Thanh nhướng mày cười xấu xa nhìn Hoắc Phong Liệt nói: “Hương vị không tồi.”

Khi thấy Hoắc Phong Liệt ảo não ngượng ngùng rũ mắt, Liễu Chẩm Thanh mới cảm thấy mỹ mãn.

Kéo hắn lên giường một lần nữa, người nào đó hẵng còn có chút không vui, như thể đang giận dỗi vậy.

Liễu Chẩm Thanh chỉ có thể dỗ tiểu cẩu cẩu, “Làm sao vậy? Không thoải mái sao? Trên người đệ nóng đến nỗi hình xăm cũng hiện ra mà, ta thấy rõ ràng là đệ đã thoải mái đến mất khống chế luôn mà.”

Đầu giường cũng bị một quyền của Hoắc Phong Liệt phá nát.

Hoắc Phong Liệt mím chặt môi mỏng, cuối cùng lại chỉ có thể nói không có chút uy hiếp nào: “Lần sau… đừng như vậy nữa. Ta thật sự sẽ mất khống chế.”

“Nhị Cẩu tiêu chuẩn kép thật đó, luôn là đệ thì được nhưng đến ta thì không được.” Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Ta chính là thích đệ mất khống chế đó, càng mất khống chế càng tốt.”

Hoắc Phong Liệt thật sự là vừa tủi thân vừa đau lòng, hắn hận không thể đặt Liễu Chẩm Thanh lên đầu quả tim, cưng chiều y lên tận mây xanh, có thể thân mật đã là chuyện hạnh phúc nhất rồi, sao lại còn có thể…

Nhưng đối mặt với Liễu Chẩm Thanh, sao hắn có thể làm được gì khác chứ, chỉ có thể như một con chó cỡ lớn, cọ cọ gáy Liễu Chẩm Thanh, ngắc ngứ vụng về xin tha: “Thanh ca, xin huynh.”

Khóe miệng Liễu Chẩm Thanh khẽ nhếch lên.

“Vậy đệ phải thành thật nói cho ta biết đệ có thích hay không, đệ nói thật, ta sẽ nghe theo đệ.” Liễu Chẩm Thanh đùa trẻ con, đôi mắt nhìn hắn vẫn cực kỳ sắc bén nhìn chằm chằm, hại Hoắc Phong Liệt nín thở, cuối cùng đành thành thật gật đầu.

Sao có thể không thích chứ, dù khi bị khăn bịt mắt hắn đã rất hoảng hốt, nhưng khi trước mắt không nhìn thấy gì, chỉ có thể tùy ý để Thanh ca muốn làm gì thì làm, cảm giác thực sự có chút khó mà chịu nổi, đặc biệt là khi Hoắc Phong Liệt lại là cao thủ như vậy, thân thể vốn đã mẫn cảm, mất đi một giác quan, những giác quan khác đương nhiên sẽ được phóng đại đến vô hạn. Sau đó lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy, quả thực là như muốn phát điên luôn rồi.

Liễu Chẩm Thanh cười, lông mày nhướng lên, “Nếu thích, vậy sau này chắc chắn phải làm thế nhiều hơn thôi.”

Sắc mặt Hoắc Phong Liệt lập tức thay đổi, quả nhiên lại bị lừa nữa rồi.

Liễu Chẩm Thanh quả thực rất thích bắt nạt Nhị Cẩu trên giường, tâm tình rất tốt, hôn nhẹ lên khóe miệng hắn, thấp giọng dụ dỗ vỗ về: “Thanh ca còn chưa xong đâu, giúp Thanh ca đi.”

Thân thể Hoắc Phong Liệt cứng đờ, vẫn không thể kiềm lòng được mà ôm lấy thân thể ấm áp kia.

Đêm không dài không ngắn, lại vừa vặn đủ để hai người dựa sát lại gần nhau.

Liễu Chẩm Thanh cũng không nỡ để Hoắc Phong Liệt phải thức đêm, dù sao ban ngày y có thể ngủ nướng, nhưng Hoắc Phong Liệt lại phải đi bận việc.

“Được rồi, ngủ đi.” Liễu Chẩm Thanh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Hoắc Phong Liệt nói.

Hoắc Phong Liệt yên lặng ôm Liễu Chẩm Thanh, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Hôm nay gặp phải chuyện gì sao? Hình như tâm tình Thanh ca không được tốt.”

Y không ngờ Hoắc Phong Liệt lại có thể nhìn ra được, y đâu có biểu hiện gì khác lạ đâu.

Liễu Chẩm Thanh cũng không lừa Hoắc Phong Liệt, nói: “Hôm nay ta hỏi sư muội, vì sao chúng ta đã đính hôn rồi mà ngươi còn không tặng ta ngọc bội gia truyền của Hoắc gia.”

Quả nhiên Hoắc Phong Liệt sửng sốt, bình tĩnh nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh, Liễu Chẩm Thanh vươn người qua, cọ cọ mũi Hoắc Phong Liệt, ánh mắt dịu dàng như dòng suối nhỏ.

“Đồ ngốc, sao lúc tặng ta lại không nói chứ? Nếu ta biết thì chắc chắn sẽ càng thêm quý trọng.”

Hoắc Phong Liệt im lặng một lát rồi nói: “Khi đó còn quá nhỏ, ta biết huynh sẽ bị bất ngờ, xin lỗi Thanh ca, ta đã đi tìm, lại không tìm thấy.”

Liễu Chẩm Thanh nói: “Phải là ta nói xin lỗi mới đúng, là ta không cẩn thận làm mất nó.”

“Không phải lỗi của Thanh ca.”

Liễu Chẩm Thanh cười cười, trán kề trán nói: “May mắn, chúng ta không đánh mất lẫn nhau, như vậy là đủ rồi.”

Những cái áy náy bù đắp gì đó, sau này sẽ dần dần bù lại cho Nhị Cẩu.

Nhưng có vẻ Nhị Cẩu không cho y cơ hội này rồi.

Những ngày sinh sống trong phủ tương tướng quân về cơ bản là sống buông thả tự do, cãi nhau ầm ĩ với sư muội, nói nói cười cười với hai đứa tiểu quỷ, vô cùng thích ý. Nhưng chắc chắn đêm đó đã dọa Hoắc Phong Liệt sợ rồi, không biết có phải đang đề phòng y không mà có chút né tránh.

Buổi chiều hôm nay, cặp song sinh bị bắt đi kiểm tra, Liễu Chẩm Thanh đang lúc nhàm chán ngồi trong đình viện lật xem quyển sách không tiện để ai khác biết, Liễu Kiều đứng trong suối nhỏ bắt cá, đột nhiên thấy có người bay vọt tới.

Liễu Chẩm Thanh ngẩng đầu nhìn, thấy là Hạ Lan, cười chào hỏi.

Hạ Lan đi vào trong đình, vừa định nói chuyện, kết quả ánh mắt lại đảo qua bàn, lập tức sáng lên.

“Đồ tốt nha, họa sĩ này tuyệt đấy, ta tìm ở đâu được?”

“Nam phong quán, cái này mà ngươi cũng không biết sao?” Liễu Chẩm Thanh nhướng mày.

“Sao mà thế được, khi ta tới mua thì quyển nào cũng vẽ đến là vụng về.” 

“Đó là do ngươi không tìm được phương pháp chân chính, mấy quyển bị trùng này bán lại cho ngươi, năm mươi lượng.” Khi Liễu Kiều đi mua thì chỉ xem bìa chứ không xem nội dung, kết quả bị lừa mất hai mươi lượng cơ đấy.

Hạ Lan lập tức bỏ tiền, cái phong cách này rất đáng tiền! Giao dịch xong hí hửng chắp tay cảm tạ, cất vào trong ngực, sau đó mới đứng đắn nói: “Đúng rồi, Chiến Uyên đâu, ta tới tìm hắn.”

“Chắc là đang ở quân doanh đó.”

“Ta tới quân doanh không tìm được hắn đó.”

Liễu Chẩm Thanh hừ một tiếng, đột nhiên nhìn thấy Liễu Kiều ở xa dừng lại một chút, sau đó lại thản nhiên bắt cá, mà Hạ Lan có vẻ cũng đã nhận ra có người, định nhìn ra phía sau lưng Liễu Chẩm Thanh.

Liễu Chẩm Thanh nhướng mày, ra vẻ không biết: “Ai dà, ta nào có biết hắn ở đâu chứ, gần đây hắn lạnh nhạt với ta lắm, không thèm để ý đến ta chút nào.”

Quả nhiên liền thấy sắc mặt Hạ Lan trở nên có chút quái dị.

Liễu Chẩm Thanh cố ý mở sách ra, chỉ vào một bức tranh trong đó nói: “Ngươi nói xem, ta làm như vậy thì hắn có thể nhìn ta thêm hai cái không?”

Kết quả giây tiếp theo, một trận gió thổi tới, ngay sau đó một bàn tay lướt qua bả vai Liễu Chẩm Thanh đóng sách lại.

Liễu Chẩm Thanh ngước mắt nhìn người phía trên, thấy mặt hắn đầy vẻ xấu hổ, y nhịn cười, bày ra vẻ mặt u oán nhìn hắn.

Hạ Lan nhìn mà ho khan, vỗ vỗ cuốn sách trong lòng, cực kỳ thức thời phụ họa: “Chiến Uyên à, nếu đã đính hôn rồi, có bận đến mấy cũng không thể bỏ mặc Liễu huynh chứ.”

Liễu Chẩm Thanh tủi thân gật đầu, đến sắc mặt Hoắc Phong Liệt cũng phải thay đổi.

Chỉ có thể bất đắc dĩ mở miệng nói: “Vân Độ, ngươi tìm ta có chuyện gì?”

Vừa nói, vừa úp những cuốn sách trên bàn xuống như thể đang nhắm mắt làm ngơ vậy.

Lúc này Hạ Lan mới nhớ tới chuyện chính, liếc mắt nhìn Liễu Chẩm Thanh một cái rồi cũng không nói thêm gì, nói thẳng: “Hoàng Thượng hạ lệnh bí mật điều tra Giang thừa tướng, ta nhớ Giang thừa tướng có liên quan đến chuyện phía sau của quân lương, ta muốn một chút manh mối liên quan, lúc ấy ngươi chuẩn bi hai bản, là chuẩn bị cho những trường hợp khẩn cấp sau này, giờ cho ta mượn một bản đi.”

Hoắc Phong Liệt sửng sốt một chút mới nói: “Một bản đã giao cho Hoàng Thượng, một bản khác… vừa rồi đã đưa cho Tử Xuyên rồi, bởi vì Đông Xưởng cũng nhận lệnh phải điều tra.”

Hạ Lan sửng sốt, lập tức bất ngờ nói: “Lão Tần! Y tới tìm ngươi sao? Không phải ta đã nói ngươi phải…”

Hoắc Phong Liệt ngắt lời: “Y không muốn gặp ngươi.”

Sắc mặt Hạ Lan lập tức trở nên khó coi.

Hoắc Phong Liệt nói tiếp: “Nhưng nếu ngươi đã tới, lần đó đi hẳn sẽ có thể ngẫu nhiên gặp được y.”

Hai mắt Hạ Lan sáng ngời, vừa bay đi vừa hô: “Mẹ nó sao ngươi không nói sớm!”

Đợi đến khi Hạ Lan đã rời đi, Hoắc Phong Liệt cúi đầu liền nhìn thấy Liễu Chẩm Thanh đang nhìn hắn bằng ánh mắt tràn ngập ý cười.

Hoắc Phong Liệt có chút không được tự nhiên, đẩy chồng sách trên bàn ra xa hơn, ngồi xuống nói: “Thanh ca, ta nói với huynh về chuyện của Tử Xuyên một chút.”

Liễu Chẩm Thanh nhướng mày, rút một cuốn sách về, vừa lật xem vừa nói: “Nói đi.”

Hoắc Phong Liệt hít một hơi, ánh mắt chỉ có thể nhìn thẳng vào mặt Liễu Chẩm Thanh, không nhìn loạn.

“Tử Xuyên không nói cho ta biết tình huống cụ thể về cuộc nói chuyện giữa y cùng nghĩa phụ, y chỉ nói với ta một câu, nghĩa phụ của y không có tâm làm phản, cũng sẽ không làm hại Hoắc gia.”

Liễu Chẩm Thanh khẽ nhíu mày.

Hoắc Phong Liệt trầm giọng nói: “Y  nói nếu ta không tin, có thể đề phòng y cùng Đông Xưởng, tạm thời y cũng sẽ không qua lại với chúng ta, y vẫn sẽ đi theo nghĩa phụ.”

“Bọn họ muốn làm cái gì?”

“Không nói.”

“Y là huynh đệ của đệ, đệ nghĩ như thế nào?”

“Tử Xuyên trời sinh tính tình đa nghi, hiện tại y chọn nghe theo lời nghĩa phụ này tất nhiên không phải là vì thuyết phục, mà là nghĩa phụ của y đã thể hiện đủ thành ý để khiến y cho rằng đi theo nghĩa phụ của y là không sai, hơn nữa ta có chút hoài nghi…”

“Hoài nghi người lúc trước đã truyền tin giúp chúng ta tránh đi nguy hiểm chính là người của Đông Xưởng?”

Hoắc Phong Liệt gật đầu. “Có thể bám sát theo chân họ, trừ phi là kẻ địch lợi hại hơn, không thì chính là họ tự biên tự diễn vừa cứu người vừa giết người.”

Liễu Chẩm Thanh nghĩ chốc lát, không phản bác.

“Thanh ca yên tâm, ta sẽ không vì quan hệ riêng mà thiếu cảnh giác.” Hoắc Phong Liệt mở miệng nói: “Hiện tại mục tiêu hàng đầu vẫn là Giang thừa tướng, gã là nhân vật mấu chốt, một khi gã ngã ngựa thì rất nhiều chuyện sẽ trở nên rõ ràng.”

Liễu Chẩm Thanh gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

Hoắc Phong Liệt cười cười nói: “Thanh ca, hôm nay Nguyên Giác đã hạ lệnh giả vờ để ta trở về, cho nên ngày mai là có thể ra khỏi phủ rồi, Thanh ca sẽ không cần cứ ở bên trong phủ mãi nữa.”

Hoắc Phong Liệt hiểu tính tình ưa náo nhiệt của Liễu Chẩm Thanh nhất, vốn là không thể cứ ở mãi trong phủ không ra ngoài được.

Liễu Chẩm Thanh lại cười như không cười nhìn Hoắc Phong Liệt.

“Làm sao vậy?” Hoắc Phong Liệt hỏi.

“Ngu ngốc, nếu đã quang minh chính đại trở về… không phải ta nên về Liễu phủ sao?” Liễu Chẩm Thanh bày ra dáng vẻ ai oán, đẩy ngực Hoắc Phong Liệt, nói: “Vô lương tâm, quả nhiên là chán ta rồi đúng không?”

Hoắc Phong Liệt choáng váng, vội vã nắm chặt lấy tay Liễu Chẩm Thanh, trợn tròn hai mắt, hắn thực sự không nghĩ tới điểm này.

“Thanh ca, chuyện này……”

Biết Hoắc Phong Liệt muốn hỏi còn có đường xoay chuyển cứu cánh hay không, Liễu Chẩm Thanh lắc đầu, chưa thành thân, lại vẫn luôn ở tịt trong phủ tướng quân, không thể nào nói nổi. Tuy rằng y không thèm để ý thanh danh làm gì, nhưng cũng không thể không chút cố kỵ như vậy được, vẫn phải về Liễu phủ một chuyến.

Cũng không cần lo về sự an toàn của y khi rời khỏi phủ tướng quân, dù sao có Liễu Kiều vẫn luôn đi theo y mà, chỉ là y không nỡ rời xa mọi người trong Hoắc gia mà thôi, nhất là Nhị Cẩu của y.

Hoắc Phong Liệt rũ mi, quả nhiên là cực kỳ ảo não.

Hai mắt Liễu Chẩm Thanh chợt lóe, “Hầy, ngày mai đã phải trở về rồi, Phong Liệt, hôm nay hãy ở đây thỏa mãn một mong ước nhỏ của ta đi.”

Hoắc Phong Liệt nhìn Liễu Chẩm Thanh, Liễu Chẩm Thanh chỉ chỉ sách trên bàn, trang sách y vừa mở ra hiện rõ trong không khí.

Tai Hoắc Phong Liệt lập tức đỏ lên.

“Hoàng hôn đẹp đến vậy, cảnh trí trong đình viện cũng rất ổn, thêm một thời gian nữa thì sẽ trở nên quá lạnh.”

“Để Liễu Kiều rời đi, ngoài Hạ Lan cùng Tần Dư ra, đâu còn ai có thể xâm nhập vào nơi này, đúng không nào?”

Liễu Chẩm Thanh nở nụ cười tươi rói ngồi lên người Hoắc Phong Liệt, vòng tay câu lấy cổ hắn: “Ta sắp phải rời đi rồi đấy.”

Ánh mắt Hoắc Phong Liệt chợt lóe, ôm chặt lấy Liễu Chẩm Thanh. Chỉ tiếc, từ dưới mái đình nhìn ra ngoài, bầu trời từ cảnh hoàng hôn chuyển sang đầy sao, Liễu Chẩm Thanh không thấy được bao nhiêu, phần lớn thời gian, trước mắt y chỉ có hai mắt nóng rực của Hoắc Phong Liệt mà thôi.

Đợi đến khi Liễu Chẩm Thanh được Hoắc Phong Liệt ôm về phòng tắm rửa, Liễu Chẩm Thanh cười hì hì nói với Hoắc Phong Liệt: “Nhớ kỹ, nói với Điền bá một tiếng.”

“Nói gì?”

“Bắt đầu từ ngày mai, buổi tối Hoắc nhị gia sẽ không về nhà ngủ nữa.”

Hoắc Phong Liệt đang gội đầu cho Liễu Chẩm Thanh, nghe vậy thì cứng đờ, nhìn Liễu Chẩm Thanh mà cũng bắt đầu lắp bắp. “Thanh ca, ý huynh là…”

Liễu Chẩm Thanh xoay người trong thau tắm, ghé lên thành cười tủm tỉm nói: “Đương nhiên là mỗi buổi tối đệ đều phải trèo tường nhà ta, lẻn vào phòng của ta, ngủ trên giường của ta rồi.”

Hoắc Phong Liệt hít sâu mấy hơi, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Liễu Chẩm Thanh.

“Chẳng lẽ đệ thật sự muốn tách khỏi ta sao? Ta lại chỉ muốn mãi mãi không rời khỏi đệ thôi, ta sẽ nhớ đệ đến đau lòng mất.”

Liễu Chẩm Thanh há mồm là tuôn ra đủ lời ngon tiếng ngọt, trực tiếp khiến cho Hoắc Phong Liệt bại trận, cúi đầu hôn hôn lên trán Liễu Chẩm Thanh, “Ừm, ta tới tìm huynh.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.