"Tại sao vậy?" Cô cố gắng tỏ ra thích thú mặc dù cô không muốn như vậy.
"Họ chỉ là những ông già tự cao tự đại." Trịnh Thừa Hạo mỉm cười và đưa tay ra vuốt mặt tôi. "Anh cảm thấy tốt hơn khi chúng ta nói chuyện. Xin lỗi, anh không thể nhận cuộc gọi của em ngày hôm qua."
"Hả? Ừm... không sao đâu." Lý Diệu Linh mỉm cười.
"Anh phải đi." Anh nghiêng người sang để hôn cô. "Anh sẽ cố gắng về sớm."
Lý Diệu Linh gật đầu, nhìn anh bước ra cửa. Ngay sau khi cô xác nhận rằng anh đã thực sự rời đi, cô nhanh chóng mặc: quần áo và ra ngoài. Hôm nay cô sẽ làm cho xong những việc của mình sau đó đi mua sắm thỏa thích. Nếu anh phát hiện ra, cô sẽ không hối tiếc vì ít nhất cô đã có một khoảng thời gian ăn sung mặc sướиɠ khi trở thành Trịnh thiếu phu nhân.
Đầu tiên cô ghé qua ngân hàng để rút tiền, đến gặp người mà cô đã cố gảng tránh né từ lâu. Đó là một căn phòng nhỏ, chỉ có một chiếc bàn làm việc để làm cho nó trông giống như một văn phòng. Lý Diệu Linh nghĩ nó giống như là sào huyệt của bọn xã hội đen hơn là văn phòng nhưng tất nhiên cô không nói lên suy nghĩ của mình.
Hắn và bọn cho vay đang ngồi trên những chiếc ghế dài để ấp ủ một công thức về cách tấn công những nạn nhân tiếp theo, những người không trả đúng hạn. Tất cả họ đều quay lại khi cánh cửa mở ra, cô bước đi một cách lo lắng. Hôm nay, tên chủ nợ mặc chiếc áo sơ mi màu đỏ sẫm, áo khoác gió, trên người nồng nặc mùi thuốc lá. Còn chưa kể hẳn bị hói. Lý Diệu Linh kiềm chế cơn buồn nôn khi bước vào sào huyệt của bọn chúng.
Tên đầu hói ngay lập tức cười toe toét nói với người của mình rời đi rồi hẳn vẫy tay chào cô. "Xin chào người đẹp. Hôm nay tôi định ưu tiên hàng đầu cho cô, nhưng mà nhớ lại câu chuyện buồn của cô, tôi quyết định dời sang ngày mai nhưng mà cô đã tới rồi thì... hôm nay cũng được. Ngồi đi." Đặt chiếc túi trên đùi, Lý Diệu Linh rút ra từng xấp tiền, để lên bàn. "Đây là năm trăm triệu."
Đôi mắt của hẳn mở to, hắn ngước lên nhìn cô sau đó nhìn xuống xấp tiền. Không biết xấu hổ, hẳn nghiêng người về phía trước rút một tiền ra, xoay trái xoay phải, lật trên lật dưới để xem thật hay giả.
Sau khi biết đó là tiền thật, hắn cười hớn hở. "Quá tốt." Rồi hắn hỏi. "Làm thế nào mà cô có được số tiền này vậy?"
Lý Diệu Linh liếc nhìn hắn, cảm thấy không thoải mái, cô mỉm cười, trả lời một cách qua quýt. "Anh không cần phải bận tâm đến điều đó. Tôi đi được rồi chứ?"
"Ok." Hắn gật đầu. Lý Diệu Linh đứng dậy, nhanh chóng rời đi. Ngay khi cánh cửa đóng lại, hẳn ra lệnh cho một trong những tay sai của mình bám đuôi cô.
Hẳn muốn biết cô làm gì để có được số tiền lớn như vậy trong khi mấy tháng trước hắn đòi thì cô bảo chưa có. Năm trăm triệu không phải con số nhỏ, hắn không tin Lý Diệu Linh lại có thể kiếm được chỉ trong vài tháng. Sau một ngày dài ở trường, Ngụy Tân Vũ vừa ngáp vừa dừng xe trước cổng nhà mình, bỏ lỡ tầm nhìn của chiếc Audi đậu bên kia đường. Ngay khi lấy balo ở băng ghế sau, cậu nghe thấy tiếng cửa xe đóng lại. Cậu quay lại thì thấy một cô gái mặc chiếc váy màu xanh đang sốt sắng đi đến chỗ cậu với giày cao gót hàng hiệu. Tuy vậy cô vẫn thấp hơn cậu.
Bối rối trước sự hiện diện đột ngột của người lạ, cậu lặng lế quan sát cô sau đó hỏi. "Chúng ta quen nhau sao?"
"Cậu là Ngụy Tân Vữ?" "Phải, là tôi." Nụ cười của cô đột nhiên khiến cậu có một linh cảm không tốt. "Vậy, chúng ta hãy tìm một nơi nào đó ngồi xuống và nói chuyện, được không?"
Việc mời một cô gái lạ mặt vào nhà nghe có vẻ không hay cho lắm. Ngụy Tân Vũ hất đầu về phía trước, nơi có một sân chơi gần đó. Băng qua đường, họ đi về phía những chiếc xích đu. Cậu thấy không thích hợp để ngồi xích đu nhưng không có chiếc ghế đá nào, họ đang ngồi trên xích đu. Như thể cho răng điều này là không cần thiết, cô đứng đó, cậu cảm thấy khó xử. Thay vì đứng giống cô, Ngụy Tân Vũ vẫn ngồi trên xích đu.
"Tôi tên là Ngô Huyền Sương." Cô bắt đầu từ việc giới thiệu bản thân. "Tôi xin lỗi nếu câu hỏi của tôi có chút riêng tư nhưng tôi muốn biết mối quan hệ của cậu với vợ của chủ tịch là gì"
Ngụy Tân Vũ kinh ngạc. Chủ tịch? Vợ? Không, không. Cậu tin chắc là mình không lén lút qua lại với vợ của chủ tịch nào đó.
"Xin lỗi?" Cậu bối rối hỏi. "Tôi nghĩ cô đã nhầm người. Người cô cần có lẽ trùng tên với tôi. Tôi chỉ là một sinh viên."
Ngô Huyền Sương mỉm cười rụt rè, ánh mắt cô không bao. giờ rời khỏi cậu. "Tôi tự tin răng mình không sai. Hôm qua cậu không phải là người đi cùng cô ấy ở quán cà phê trên đường XXx sao?"
Về điểm này thì cô nói đúng. Ngụy Tân Vũ đứng lên. "Cô là ai?"
"Ngô Huyền Sương. Ba tôi là chủ tịch của.JK Constructions. Ông ấy là đối tác kinh doanh quan trọng của ba Trịnh Thừa Hạo, họ sẽ tiếp tục xây các trung tâm mua sắm trong tương lai." Nói xong, cô nhìn người trước mặt. Ngụy Tân Vũ rất ngạc nhiên khi nghe những lời đó.