"Lý Diệu Linh đã bước vào hố sâu." Ngô Huyền Sương thành thật tiếp tục, lật tẩy cậu. "Mối quan hệ của cậu với cô ấy là chìa khóa quan trọng cho mối quan hệ giữa các ngành công nghiệp của chúng tôi. Cô ấy là gì của cậu?”
"Tôi tin rằng tôi không cần phải trả lời câu hỏi của cô." Ngụy Tân Vũ nói. "Trừ khi đây là một tội ác và cô mang theo. lệnh truy nã tôi, băng không tôi sẽ không hé răng. Cô có quan hệ gì với Diệu Linh?"
Nụ cười hòa nhã tiếp tục nở trên môi Ngô Huyền Sương. Liệu cô có trở nên mất kiên nhẫn với việc cậu từ chối trả lời câu hỏi của cô một lần nữa hay không vẫn chưa được nhìn thấy trên gương mặt cô. Ngụy Tân Vũ biết rõ rằng những. người giấu sự tức giận đẳng sau những chiếc mặt nạ bình tĩnh là kẻ nguy hiểm nhất. Bản năng của cậu đều nói lên rằng cô không phải là người đáng để nói chuyện nếu như cô đang đào bới về cuộc sống trước kia của Lý Diệu Linh, điều đó cũng có nghĩa là Lý Diệu Linh đang gặp bất lợi. "Không phải cô ấy, mà là chồng cô ấy, Trịnh Thừa Hạo. Tôi nghĩ là cậu biết về anh ấy."
Quyết định rằng không có ích gì khi phủ nhận sự thật, Ngụy Tân Vũ trả lời một cách cứng nhắc. "Tôi có biết anh ta. Thế thì sao?"
"Thành thật mà nói...” Ngô Huyền Sương chân thành giải thích. "Trịnh Thừa Hạo và tôi đã được sắp xếp để kết hôn trước khi anh ấy gặp Diệu Linh nhưng ba anh ấy bị ốm nặng và qua đời vào ngày cưới của họ. Tôi nghĩ rằng, Thừa Hạo nên chọn một người bạn đời phù hợp hơn với môi trường kinh doanh hơn là một người mà anh ấy chưa bao giờ nghe nói đến. Bây giờ ba anh ấy đã qua đời, công việc kinh doanh hầu như không gặp khó khăn. Bây giờ công việc năm trong tay ba tôi và tôi để xây dựng lại tập đoàn."
Ngụy Tân Vũ chưa bao giờ nghe nói đến vấn đề này. Không giống như Lý Diệu Linh đã chia sẻ bất cứ điều gì với cậu nhưng để nghe những điều này từ miệng của một cô gái khác mà cô gái đó lại là người mà Trịnh Thừa Hạo nên kết hôn, thật không ưa nổi. "Vậy sao?" Cậu lạnh lùng hỏi. "Điều đó có liên quan gì đến Diệu Linh?"
"Cậu quan tâm đến cô ấy mà đúng không?" Cô nói, lưu ý đến ghi chú phòng thủ trong giọng nói của cậu. Ngụy Tân Vũ cảm thấy vẻ mặt mình nhăn lại vì khó chịu nhưng không xác nhận sự nghi ngờ của cô. "Trịnh Thừa Hạo cần một người có khả năng kinh doanh ngoài một người phụ nữ đang chờ đợi ở nhà”
"Cuộc hôn nhân của họ không phải là việc của cô." Cậu nói.
"Không, tôi tin là có." Cô bác bỏ ý kiến của anh một cách lạnh lùng. "Cách Thừa Hạo thực hiện với tư cách là giám đốc ảnh hưởng đến công ty và cách công ty hoạt động sẽ ảnh hưởng đến quan hệ đối tác của.JK Construction. Diệu Linh không mang đến lợi lộc gì trong chuyện này."
"Điều đó cô không có quyền quyết định."
"Tôi là cố vấn của Thừa Hạo." Cô ngẩng đầu lên, ra hiệu quyền lực. "Thừa Hạo rất dễ bị tổn thương, anh ấy đã và luôn luôn như vậy. Tôi tin răng cậu biết Trịnh Thừa Hạo đứng ở mức độ sâu sắc hơn trong mối quan hệ của họ so với nửa kia của anh ấy. Tôi không nghỉ ngờ tính hợp pháp của cuộc hôn nhân của họ, nhưng tôi không thể tin được Diệu Linh. Cậu hiểu những gì tôi nói chứ?" Ngụy Tân Vũ căn lưỡi để tránh bình luận non nớt. Nếu cô nói Lý Diệu Linh đang lợi dụng hoàn cảnh và cảm xúc của Trịnh Thừa Hạo để chiếm đoạt tài sản, thì cậu gần như tức giận. Mặc dù cậu biết Lý Diệu Linh theo đuổi Trịnh Thừa Hạo là vì tiền, nhưng cậu vẫn rất buồn khi nghe điều này.
"Trịnh Thừa Hạo đáng giá cả triệu đô la, ánh sáng luôn tìm đường vào căn phòng tối. Tôi tin rằng cậu sẽ không đồng ý với tôi về điều đó. Tôi đề nghị trước khi tình hình trở nên rủi ro đối với Diệu Linh, hãy khuyên cô ấy." Ngô Huyền Sương khuyên. "Dù sao cậu cũng là sinh viên trường luật, cậu biết luật pháp luôn đánh giá công bằng mà, phải không?"
Mím chặt môi vào nhau, cậu vẫn đứng đó im lặng.
"Vậy thì..." Cô gật đầu. "Tôi sẽ kết thúc cuộc nói chuyện của chúng ta ở đây."
Cuộc mua sắm diễn ra tốt đẹp khiến cánh tay của Lý Diệu Linh mỏi nhừ vì cầm đồ: túi xách, váy, trang sức, giày cao gót... Sau khi vê nhà, cô vào phòng ngủ để sắp xếp mọi thứ, rồi cô xuống nhà dưới thấy Gia Kỳ đang xem phim hoạt hình.
"Gia Kỳ. Nhìn xem cô đã mua gì cho con." Lý Diệu Linh chìa ra bộ mô hình đồ chơi.
Cô nghe cậu nhóc hét lên một cách sung sướиɠ rồi giật lấy nó từ tay cô rồi nhón chân hôn lên má cô, khiến cô chết lặng. Bừng tỉnh, cô mỉm cười, xoa đầu cậu bé.
"Cô thấy có người bán kem gần nhà. Con có muốn đi ăn kem với cô không?" Cô hỏi.
Không dưới vài phút sau, Lý Diệu Linh trả tiền cho người bán kem sau khi mua hai cây. Điện thoại của cô đổ chuông ngay sau đó vài giây.