"Tất nhiên là không, hãy nghe mẹ giải thích." Mã Tuệ Đồng cầu xin.
"Tại sao tôi phải nghe bà giải thích?" Lý Diệu Linh trừng mắt. "Tại sao tôi phải nhìn lại một người phụ nữ đã bỏ rơi chúng tôi? Chúng tôi cũng vậy, giống như bà đã bước tiếp và không bao giờ nhìn lại. Tôi cảnh báo bà, đừng bao giờ đến gần Khắc Tiến. Nếu bà dám xen vào cuộc sống của chúng tôi, tôi thề rằng chúng tôi sẽ chuyển đi nơi khác để bà nếm trải cảm giác bị bỏ rơi là như thế nào."
Ném cho bà một cái nhìn nghiêm khắc, Lý Diệu Linh quay người rời đi, đóng sầm cửa lại.
Hôm đó Trịnh Thừa Hạo không về ăn tối. Ngay sau bữa tối, cô chơi với Gia Kỳ một lúc. Khi mẹ cô đến để tắm cho thăng nhóc, cô về phòng ngủ. Lý Khắc Tiến gọi. Giọng cậu nghe có vẻ xa cách và lạnh lùng, xem ra cậu vẫn còn tức giận. "Chị tính ở lại đó bao lâu?" Cậu hỏi.
"Chị đã kết hôn rồi, Khắc Tiến. Em muốn chị nói gì nữa đây?"
"Người đàn ông đó, chị có chắc là chị yêu anh ta không? Tân Vũ nói rằng chị hầu như không biết anh ta là người như thế nào." Quan điểm của cậu là khiến cô thua cuộc.
Ngụy Tân Vũ chết tiệt, nhưng cậu chỉ nói sự thật mà thôi.
"Thời gian sẽ khiến chị hiểu thêm về anh ấy." Lý Diệu Linh bác bỏ.
"Sao chị cố chấp vậy?" Em trai cô nói. "Chị - một người không biết gì ngoài công việc, đột nhiên muốn kết hôn? Em xin lỗi, chị Diệu Linh nhưng em không tin vào điều đó. Chị gặp anh ta ngoài ý muốn, chị kết hôn ngoài ý muốn, và gây sốc nhất là chị ở cùng với người phụ nữ mà chị thề rằng sẽ không bao giờ tha thứ. Chị tính như thế nào? Cho dù em suy nghĩ bao nhiêu lần đi chăng nữa, chuyện này hoàn toàn không giống với người chị mà em biết chút nào." Lý Diệu Linh im lặng. Nếu Lý Khắc Tiến phát hiện ra động cơ kết hôn của cô với Trịnh Thừa Hạo, cậu sẽ không im lặng như Ngụy Tân Vũ. Cậu sẽ đến thẳng nhà Trịnh Thừa Hạo và nói với anh tất cả mọi thứ. Lý Diệu Linh có thể hình dung điều đó bên trong sâu thẳm tâm trí của cô, nó khiến cô sợ hãi.
"Sao em lại lo lắng chứ?" Lý Diệu Linh cố gảng kiềm chế bực bội. "Em có thấy chị chịu đựng được cảnh tượng của người phụ nữ đó không? Em có thấy chị sống ở đây không hạnh phúc, em có thấy chị khó chịu khi ở chung một mái nhà với người mà cả hai chúng ta đều căm ghét? Em nhìn thấy chị như vậy sao?"
"Chị đừng lảng tránh em nữa." Lý Khäc Tiến cảnh báo. "Em là em trai của chị. Điều tối thiểu chị có thể làm là cố gắng cân nhắc lời nói của em. Em quan tâm đến chị vì em hiểu chị là người như thế nào. Em không muốn chị bị tổn thương." "Chị mệt rồi. Chị cúp máy đây." Lý Diệu Linh tắt máy, đặt điện thoại xuống bàn rồi vào phòng tắm.
Điều này hóa ra lại thành một tình huống phức tạp hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng. Con đường phía trước mờ sương và chứa đựng rất nhiều điều không chắc chắn.
'Tắm xong, cô leo lên giường mà không đợi Trịnh Thừa Hạo, chỉ vài giờ sau đó, cô cảm thấy Trịnh Thừa Hạo bò lên giường bên cạnh mình. Không ôm hay âu yếm, cô lắng nghe hơi thở của anh đều đều trong khi cô năm đó, tỉnh táo.
Lý Diệu Linh muốn quay sang rúc vào người anh, khao khát sự ấm áp dịu dàng của anh nhưng những lời nói của Ngụy Tân Vũ ám ảnh tâm trí cô, khiến cô từ bỏ ý định.
Nếu ba của Trịnh Thừa Hạo còn sống để chứng kiến điều này, để khám phá ra điều này, cô sẽ không ở đây mà quay lại căn hộ cũ để sống một cuộc sống tự do. Quan trọng nhất là, cô cảm thấy thế nào?
"Sáng nay em không đi làm sao?" Trịnh Thừa Hạo hỏi vào sáng hôm sau khi nhìn thấy Lý Diệu Linh không mặc đồng phục nhân viên của Pizza Domino.
"Không." Cô nói dối sau đó với lấy phong bì mà cô đã nhận được ngày hôm qua. "Hôm qua Huyền Sương mang tới cái này."
Cô nhìn anh rút thiệp mời cũng như xác nhận vé khách sạn sau đó nhìn cô. "Muốn đi không?"
"Anh là ngôi sao của bữa tiệc, anh nên đi." "Được rồi." Trịnh Thừa Hạo mỉm cười, bỏ thiệp mời vào. trong phong bì sau đó đưa lại cho cô. "Em giữ đi. Anh giữ sợ
làm mất"
"Ừm." Cô âm ừ. Có một chút dừng lại trước khi cô bắt gặp anh đang nhìn mình. "Chuyện gì vậy?”
"Tối qua anh về thì em đã ngủ."
"Vậy à”" Lý Diệu Linh cảm thấy mắt mình trôi sang một bên.
"Em có vẻ không vui. Bữa tiệc trà diễn ra như thế nào?”
Cô không ngờ anh sẽ hỏi nên cô chưa chuẩn bị nói gì. Cô không muốn anh biết răng họ đã dành toàn bộ thời gian để trêu chọc và chỉ trích cô với trái tim tiêu cực của họ. Điều này chỉ càng làm cho anh xấu hổ hơn.
"Rất tốt." Cô nói dối.
"Thật sao?" Anh hỏi mà không nghỉ ngờ gì, cô gật đầu, tự hỏi liệu anh có tin mình không.
"Công việc của anh thế nào rồi?" Cô chuyển chủ đề.
"Nhàm chán. Rất nhiều cuộc họp. Anh không thích các thành viên hội đồng quản trị."