Cái tên Hứa Thanh này vừa vang lên, rơi vào trong lòng Phàm Thế Song,lập tức khiến sự cảnh giác của hắn lập tức lên đến đỉnh điểm.Vì thế, người này vừa mới nói đến đây, không đợi nói xong, Phàm Thế Songđã đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lộ ra tia sắc bén chấn động hồn phách, quátkhẽ một tiếng.“Câm miệng!”Âm thanh này vượt xa thiên lôi, ầm ầm nổ tung trong tòa đại điện này.Tu sĩ nói chuyện càng trắng bệch cả mặt, trực tiếp phun ra một ngụm máutươi lớn, lùi ngược lại mấy bước, nét mặt kinh hãi.Sắc mặt Phàm Thế Song vô cùng âm trầm, lòng cảnh giác âm thầm càngmãnh liệt. Hắn lại không muốn chọc đến Hứa Thanh, đối phương lên tiếng nhưvậy, hiển nhiên là có ý khác, nếu thật sự làm cho đối phương nói ra một vài lờikhông tốt... Truyền đến trong tai Hứa Thanh. Mình lại ở chỗ này, ắt bị liên lụy.Nghĩ tới đây, hắn không lộ mảy may tâm tư ra mặt, hừ lạnh một tiếng, đứnglên, muốn rời khỏi nơi này.Hắn không định tiếp tục ở lại nữa.Mà những người khác nơi đây đều chấn động trong lòng, có người bất ngờ,có người ánh mắt lóe lên, có người như có điều suy nghĩ.Mắt thấy Phàm Thế Song muốn đi, trong lòng Tứ hoàng tử cũng hiện lêncác loại suy nghĩ, hắn vội vàng đứng lên, đang muốn mở miệng.Nhưng vào lúc này...Bên ngoài đại điện, âm thanh thiên lôi lại lần nữa nổ tung, dưới ầm ầm tiếngvang, có hai bóng dáng phá vỡ hư vô mà đến trong màn mưa, bước vào bêntrong đại điện.Theo hai bóng dáng này đi vào, hơi nước cũng tràn vào từ bên ngoài, hấpdẫn ánh mắt của mọi người nơi đây.Ngay khi thấy rõ người tới, toàn bộ nơi này đều biến sắc.Tam công chúa lập tức đứng dậy, Tứ hoàng tử sau lúc chần chờ, cũng nhưvậy.“Bái kiến Thái phó.”Con cái quý tộc gì đó, tự nhiên cũng dồn dập làm như thế.“Bái kiến Trấn Thương Vương.”Phàm Thế Song đứng ở đó, trước cũng không phải, sau cũng không phải,nội tâm tức khắc chấn động.“Ha ha, tiểu sư đệ, xem ra người tộc Bạch Trạch nói không sai, Tiểu PhàmPhàm này quả nhiên ở đây.”Người tới, chính là Hứa Thanh và Nhị Ngưu, giờ phút này Nhị Ngưu lộ vẻmặt mừng rỡ, mở miệng cười.Trước đó ở Thượng Linh phủ, sau khi Hứa Thanh nhấc lên Phàm Thế Songở Hoàng Đô, hai người bèn đi ra ngoài tìm kiếm, đi trước trụ sở của Bạch Trạchcùng Ách Ti, lại không tìm được Phàm Thế Song ở nơi đó.Thế là Hứa Thanh thân thiện hỏi một phen, biết được đáp án.Giờ phút này nghe vậy, ánh mắt Hứa Thanh quét qua. Hắn xem nhẹ Tứhoàng tử, nhẹ gật đầu với Tam công chúa, rồi nhìn về phía Phàm Thế Song sắcmặt âm trầm, thản nhiên mở miệng.“Phàm Thế Song, ngươi đi cùng ta một chuyến.”Câu nói này vừa vang lên, ánh mắt đám người xung quanh theo bản năng rơivào trên người Phàm Thế Song.Đối với Phàm Thế Song, mặt mũi dù rất quan trọng, thế nhưng phải chia rathời điểm nào, chia ra đối mặt với người nào... Bây giờ hắn căn bản không cáchnào đi cân nhắc vấn đề mặt mũi gì cả, sau khi nghe thấy Hứa Thanh câu nói này,nét mặt hắn lập tức biến đổi.Nội tâm càng vang một tiếng lộp bộp, đầu óc bản năng hiện ra một mànTịch Đông Tử tử vong và hình ảnh Viêm Huyền Tử bị trấn áp một cách thêthảm.Ngay khi đáy lòng sôi trào, cũng có cảm giác oan ức mãnh liệt, theo đó lantràn đến toàn thân hắn.“Hứa Thanh, ngươi... Ngươi chớ có khinh người quá đáng!!”Phàm Thế Song thở dồn dập, gấp gáp mở miệng.“Ngươi, thân là Đại Huyền Thiên, nhưng cũng không thể nhục nhã ta nhưvậy, giữa chúng ta không có thù, huống hồ lần này ta đến Nhân tộc, cũng khôngcó mục đích gì khác!”“Ta chỉ đi ngang qua sân khấu thôi!”“Hơn nữa, sau khi đến Nhân tộc, ta đã lập tức bế quan rồi!”“Trước đó có người nhắc đến tên của ngươi, muốn mưu đồ làm loạn, ta cònlập tức ngăn cản!!”“Hứa Thanh ngươi dù ngang ngược, cũng phải... Nói đạo lý chút chứ!”Vẻ oan ức trong lời nói của Phàm Thế Song cực kỳ mãnh liệt, lại cũng ẩnchứa sự chân thành, thật sự là hắn không nói sai.Hứa Thanh nghe vậy, nét mặt hơi kỳ quái. Hắn nhìn ra đối phương oan ức,lại nghĩ tới lần này mình tìm hắn hỗ trợ, thế là sắc mặt trở nên thả lỏng, ngữ khíôn hòa.“Ta tìm ngươi, là muốn nhờ ngươi giúp một chuyện.”Phàm Thế Song hoài nghi.“Thật ư?”“Thật, đi thôi.”Hứa Thanh nhẹ gật đầu, quay người đi ra ngoài, Nhị Ngưu bên cạnh hắncũng vội vàng gật đầu, vẻ mặt chân thành.Phàm Thế Song xoắn xuýt, nhưng hắn biết mình không có khả năng cựtuyệt, thế là đáy lòng không ngừng suy nghĩ. Cuối cùng hắn cắn chặt răng, thấpthỏm cất bước bước ra đại điện, cùng hai người Hứa Thanh biến mất trong mưakhông thấy gì nữa.Giờ phút này, tiếng sấm nổ vang trên tầng mây, tia sét xẹt qua giữa bầu trời,nước mưa lớn hơn.Ở một nơi cách xa đại điện, trong một căn nhà dân trạch, một tiếng thở dàitang thương truyền ra từ trong bóng tối.“Sao hắn lại đột nhiên đến...”“Như vậy, Phàm Thế Song này, còn phải giết sao? Người này cũng không dễdàng ra ngoài một lần, hoặc là... Cùng chém giết!”Một âm thanh khác mang một chút cảm giác bén nhọn, âm lãnh mở miệng.Trong bóng tối hoàn toàn yên tĩnh, như đang quyết định, cho đến hồi lâusau, âm thanh thứ ba, giống như băng lạnh, lạnh lùng vọng lại.“Hứa Thanh không thể động, chờ đến lúc Phàm Thế Song ở một mình, lạihành động.”“Thế nhưng hết thảy đều đã sắp xếp xong rồi, nếu kéo dài thêm...” Âmthanh sắc nhọn hiển nhiên không cam lòng.“Ta nói lần thứ hai, Hứa Thanh, không thể động!”Âm thanh lạnh băng, chém đinh chặt sắt.Trong màn mưa, Hứa Thanh đi trước, Phàm Thế Song ở giữa, Nhị Ngưuphía sau.Phàm Thế Song nhìn cử động như vậy của hai người, lại càng khẩn trương,nhưng hôm nay thân ở Nhân tộc, không có người giúp đỡ, loại cảm giác lẻ loihiu quạnh kia làm hắn càng thấp thỏm mãnh liệt.Mà sau khi ba người Hứa Thanh rời đi, trong đại điện yến hội của Tứ hoàngtử, giờ phút này lặng ngắt như tờ.Mọi người đều im lặng.Nhưng dưới biểu tượng im lặng này, ai nấy đều bùng nổ gió lốc ngập trời.