Quang Âm Chi Ngoại

Chương 2136: Nghe tiếng biến sắc



Tâm tư dị biệt.

Có người đáy lòng ẩn giấu ý định lấy lòng, có người âm thầm suy nghĩ làm

thế nào để mượn lực, có người thì quan sát tỉ mỉ, dâng lên ý khác.

Ý nghĩ, theo thân phận và lập trường mà khác biệt.

Cho dù là Tam công chúa cùng Tứ hoàng tử, cũng không ngoại lệ.

Tam công chúa càng cân nhắc nhiều, là không trở mặt.

Mà Tứ hoàng tử, hiển nhiên càng nhiều tâm tư, mặc dù hoàng quyền Nhân

tộc, không phải chuyện ngoại tộc có thể can thiệp, nhưng... Nếu có một đại

thiên kiêu Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc như thế biến thành minh hữu, ít nhất

trên lập trường, hắn có thể phân đi một phần ánh hào quang của Đại hoàng tử.

Đại hoàng tử dựa vào công lao ở Viêm Nguyệt, từ trạng thái vốn không

được coi trọng, nhảy lên vượt qua hoàng tử khác, biến thành một trong ba ngôi

sao được chú ý nhất trước mắt.

Chuyện này, gần như khiến tất cả hoàng tử đều vô cùng để ý.

Mà ý nghĩ của những người này, Phàm Thế Song nhìn rõ ràng.

Hắn dù ăn phải lỗ vốn trước mặt Hứa Thanh, lại rất là kiêng kị, nhưng điều

này không có nghĩa là bản thân hắn không ưu tú. Trái lại, thân là thiên kiêu trên

danh sách của Viêm Nguyệt, cho dù ở Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, hay ở tộc

khác, hắn đều được vạn người chú ý.

Cảnh tượng như vậy như hôm nay, hắn đã gặp nhiều lắm.

Bị người theo đuổi, bị người mượn lực, thậm chí lấy lòng khoa trương hơn.

Hắn đã thành thói quen hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt bởi vì sự mạnh mẽ của

tộc đàn và sự ưu tú của mình.

Thậm chí bản thân điều này, cũng là đạo của hắn.

Đạo của hắn là khôi lỗi, cũng là chúng sinh, cho nên hắn muốn nhìn tướng

chúng sinh, muốn nhìn ý niệm trong lòng. Bất kể đơn giản hay phức tạp, bất kể

thiện hay ác, hết thảy đều có trợ giúp đối với hắn.

Điều đó sẽ làm hắn đi càng xa trên đạo khôi lỗi này.

Mà đại thế giới hắn tạo nên, tuy mức độ mênh mông không bằng Viêm

Huyền Tử, mức độ thần diệu không bằng Hứa Thanh, nhưng vẫn riêng một

ngọn cờ.

Đó là thế giới khôi lỗi.

Hết thảy chúng sinh trong thế giới đều biến thành từ con rối, mô phỏng nhân

sinh muôn màu, diễn dịch hành trình sinh mệnh được an bài.

Khi có một ngày, nếu hắn đi đến Uẩn Thần cửu giới, thì tất cả con rối trong

đó đều từ không sinh ra có, sinh ra sinh mệnh của mình. Đó chính là thời khắc

hắn lấy thân phận tạo vật, trở thành Chủ Tể của chính mình!

Đây là ước mơ của hắn, cũng là con đường của hắn.

Dù con đường Chủ Tể đã đứt, nhưng hắn tin tưởng, con đường này chưa hẳn

không thể tục tiếp, cho dù thật sự đứt đoạn triệt để, cũng có những phương thức

khác có thể chọn.

“Thành thần!”

Phàm Thế Song nheo lại mắt, ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng vuốt ve chén

rượu trước mặt, cảm nhận hoa văn mặt ngoài cái chén, đáy lòng cười lạnh.

Tâm tư mọi người bên trong đại điện, hắn liếc cái là có thể nhìn thấu.

Loại năng lực này, từ trình độ nào đó, cũng là ưu thế vô hình của hắn, bằng

không, sao hắn có thể còn sống đến bây giờ sau khi chọc đến Hứa Thanh.

Phải biết rằng Thác Thạch Sơn là bởi vì không tràn ra quá nhiều ác ý đối với

Hứa Thanh, Thiên Mặc Tử thì ngay lập tức đứng đội Hứa Thanh, mà hắn và

Tịch Đông Tử...

Người sau chết rồi, hắn vẫn sống, lại còn thăng lên Uẩn Thần giống như

người khác, trở thành một trong chúng vương của Viêm Nguyệt.

“Nhưng hôm nay không hiểu sao lại hơi bực bội và bất an...”

Phàm Thế Song thì thào dưới đáy lòng.

Trogn mấy ngày đi tới Nhân tộc, ngoài ngày đầu tiên tham dự đàm phán

cùng hai đại biểu tộc đàn phụ thuộc, lúc khác hắn đều đang bế quan, hôm nay là

lần thứ hai đi ra ngoài.

Giờ phút này, lúc Phàm Thế Song trầm ngâm, khúc nhạc vừa chuyển, đột

nhiên biến thành sục sôi. Âm thanh chuông khánh xa xăm mà rung động, như

ẩn chứa rung động của sinh mệnh, rơi trong lòng đám người nơi đây.

Trong thời gian ngắn, tạp niệm của đám người cũng đều đều hơi tiêu tán

dưới nhạc khúc đột nhiên sục sôi này, cho đến khúc nhạc nhẹ dần, cuối cùng

hóa thành dư âm lượn quanh.

Vẫn chưa thỏa mãn.

Nét mặt Phàm Thế Song lần đầu tiên có rung động, hắn ngẩng đầu, ánh mắt

rơi vào trên người nữ tử đàn tấu tì bà kia.

“Ngươi tên là gì?”

“Tố Nguyệt.”

Nữ tử ôm tì bà nhẹ giọng mở miệng, sau đó cũng không nhiều nói, mà hạ

thấp người cúi đầu, trở lại trên bàn tiệc được chuẩn bị cho nàng.

Tứ hoàng tử nhìn thấy một màn này, mắt sáng lên, đáy lòng dâng lên một

chút ý nghĩ, sau đó hắn cười bưng chén rượu lên, mời rượu Phàm Thế Song.

Nét mặt Phàm Thế Song vẫn như thường, hắn hớp nhẹ một ngụm.

Kế tiếp yến hội cũng trở nên náo nhiệt, trong lúc đó không ít người đứng

dậy, chủ động mời rượu, tiếng lấy lòng nối liền không dứt.

Nhưng Phàm Thế Song lựa chọn không nhìn chuyện này.

Cho dù đây là cái gọi là thiên kiêu, nhưng chỉ là một quần chim sẻ trong mắt

hắn thôi, trước mặt hùng ưng, đều là đám ô hợp.

“Thật không biết trong hoàn cảnh như vậy, sao lại sẽ xuất hiện loại người

như Hứa Thanh!”

Nghĩ đến Hứa Thanh, đáy lòng Phàm Thế Song buồn bực, đồng thời cũng

dâng lên một chút bất an. Lúc trước hắn tận mắt nhìn thấy Hứa Thanh chém giết

Tịch Đông Tử, tâm thần đã bị chấn nhiếp.

Rồi sau đó khi ở trong Thần Vực, tức thì bị chấn động, cuối cùng trong

thịnh điển bên ngoài Thần Sơn, tận mắt thấy Hứa Thanh đè ép Viêm Huyền Tử,

một khắc này, bóng dáng của đối phương trong lòng của hắn đã thành vách

ngăn vĩnh hằng.

Giữa lúc hắn trầm ngâm, trong mây mù bên ngoài, sấm sét lại nổi lên, nổ

vang bát phương.

“Hôm nay không nên ở chỗ này lâu...” Sự bất an của Phàm Thế Song lại

một lần nữa dâng lên.

Còn những người mời rượu bị hắn coi thường kia, giờ phút này cũng không

dám lộ ra vẻ bất mãn, chỉ có thể lần lượt cười làm lành ngồi xuống.

Nhưng thế gian này, luôn là có người hoặc cố ý thăm dò, lại hoặc là lấy lập

trường bản thân, đi làm ra một chút chuyện nhìn như là ra vẻ thông minh.

Như lúc này, có một vị con trai của quý tộc, mở miệng cười.

“Phàm vương, gần đây Nhân tộc ta cũng có một vương, là Trấn Thương

Vương Hứa Thanh kia, hắn...”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.