“Ta có chút ấn tượng, chính là cái tên Thỉ (phân) Vô Song ban đầu nâng vôsố con rối huyễn hóa trong tay, xông ra với dáng vẻ rất lợi hại, muốn trấn ápngươi biến thành con rối của hắn ở bên ngoài Thần Sơn kia?”“Thật sự là hắn có vẻ rất am hiểu về con rối, thế nhưng chúng ta cũng khôngthể bởi vậy lại đi Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc một chuyến chứ.”Nhị Ngưu nhíu mày, hắn khoảng thời gian này hoặc là nghiên cứu con rối,hoặc là chính là nhìn mình chằm chằm lớn Thiên Cương giáp, những lúc khácthì là theo dõi cùng tìm kiếm sư tôn.Hơn nữa, sau khi đến đây, Phàm Thế Song rất cẩn thận, cho nên Nhị Ngưuhiển nhiên cũng không biết chuyện đối phương đã đến.Hứa Thanh cười.“Hắn đang ở Hoàng Đô!”Đôi mắt Nhị Ngưu sáng lên.Bên ngoài Thượng Linh phủ, trong mây đen khôn cùng, một cột sấm sét phátan khoảng không, chiếu rọi thiên địa đến sáng tỏ vô tận trong một chớp mắtnày. Tiếp theo, một tiếng thiên lôi đinh tai nhức óc, hơn hẳn trước đó, ầm ầm nổra.Tiếng sấm này quá lớn, chẳng những chấn động thiên địa, càng truyền vàotrong tai vô số người, rơi vào trong tâm thần.Nhị Ngưu và Hứa Thanh nghe thấy.Phàm Thế Song, cũng nghe thấy.Đáy lòng của hắn không hiểu sao giật thót, chén rượu cầm trong tay khẽ runlên.Với tu vi của hắn, với tâm chí của hắn, hắn đương nhiên không có khả năngđể trong lòng một tia chớp như thế.Mà ngay khi hắn đang kinh nghi ở đây, nơi hắn ở vang lên khúc nhạc. Trongtiếng nói cười, một giọng ôn hòa truyền tới.“Phàm đạo hữu, nghe nói ngày mai ngươi sẽ phải rời đi, hôm nay ta mời tamtỷ đến, cùng đưa tiễn ngươi.”Phàm Thế Song nghe vậy, ngẩng đầu lên.Nơi hắn ở là một đại điện, hai bên đại điện có mấy chục người, mỗi mộtngười đều có vẻ là thiên kiêu Nhân tộc. Trong lời giới thiệu trước đó, hắn nhớkỹ hình như bối cảnh cũng là hậu nhân của quý tộc danh môn gì đó.Đối với hắn, những thân phận này đều không ra gì, một đám chim sẻ màthôi.Cho dù giờ phút này người ngồi bên cạnh hắn, một người là Tam công chúaNhân tộc, một người là đệ tử Quốc sư, đồng thời còn là con trai thứ tư của NhânHoàng, cũng nhiều nhất chỉ có tư cách có thể bị hắn nhìn thêm vài lần, nhận lờimời đi ra uống chén rượu mà thôi.Đương nhiên còn có một nguyên nhân hắn đồng ý lời mời, là hắn ngày maisẽ phải đi, nghĩ đến nhiệm vụ cũng hoàn thành, lại rất thuận lợi, suy nghĩ HứaThanh kia cũng sẽ không tìm mình gây phiền phức gì.Mặt khác, sau khi hắn đến Nhân tộc, từ đầu đến cuối đều không gặp ngườikhác, cũng không ra khỏi cửa, đối ngoại tuy nói bế quan tu hành, nhưng hắn tựcảm thấy mặt mũi bị hao tổn, sau khi truyền về Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc,không chừng sẽ bị người ta trào phúng.Cho nên, hôm nay hắn đã ra ngoài.Giờ phút này nhìn Tứ hoàng tử nở nụ cười, ngôn từ ấm áp, Phàm Thế Songđè xuống cảm giác hoảng hốt không tên trong lòng vừa rồi, thản nhiên ừ mộttiếng.Trước điệu bộ như vậy, Tứ hoàng tử vẫn không có gì khác thường. Hắn thấyđối phương thân là đại thiên kiêu tiến vào danh sách của Viêm Nguyệt HuyềnThiên tộc, lại tu hành trong thời gian không dài đã bước vào Uẩn Thần, mà vừamới bước vào, chính là cường giả đỉnh cao trong Uẩn Thần nhất giới, gần đâycòn được Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc phong Vương.Nhân vật như vậy, ngạo nghễ cũng là phải, thế là hắn nhìn về phía Tam côngchúa.Tam công chúa, không biết vì sao lại tiếp xúc với Tứ hoàng tử khá nhiềutrong khoảng thời gian này, giờ phút này dù đáy lòng nàng bất mãn với điệu bộcủa vị đại thiên kiêu Viêm Nguyệt này, nhưng nàng vẫn lộ ra nụ cười, bưngchén lên mời rượu.Nét mặt Phàm Thế Song vẫn lãnh đạm như cũ, hắn nâng tay lắc chén mộtcái, xem như đáp lễ.Một màn này rơi vào trong mắt đám người phía dưới, nét mặt bọn họ đềukhông thay đổi quá nhiều, nhưng trong lòng lại có vô số suy nghĩ.Những thiên kiêu Nhân tộc này, ai nấy ngồi ở đây, đều tự định giá, đồng thờiáp lực trong lòng cũng không nhỏ. Nơi này nhìn như khúc nhạc ca múa quanhquẩn, nhưng trên thực tế, mỗi một vị ở đây đều đang nhìn chăm chú Phàm ThếSong.Hắn, mới là chủ khách nơi này.Bên trong đại điện, khúc nhạc tì bà phiêu diêu như biển.Người đàn tấu là đại gia nhạc phường khá có danh tiếng trong Hoàng Đô.Tuổi tác nàng này không lớn, thân mặc váy dài trắng, mặt mang khăn chehơi mờ, gương mặt xinh đẹp có một loại cảm giác mông lung, tăng thêm mấyphần thanh lịch.Dung mạo tú mỹ, đồng thời bản lĩnh khúc nhạc của nàng càng rất thâm sâu,trình độ cực cao, cho nên ngày thường, người mời nàng đều là quan lại quyềnquý.Nếu kẻ phàm tục muốn nghe một khúc, thì không phải vật thế tục có thểđánh động.Hôm nay, nàng đáp ứng lời mời của Tam công chúa và Tứ hoàng tử, tới đâytấu khúc, đôi mắt đẹp đảo qua tứ phương, đương nhiên nhìn ra ai là chủ khách.Chủ khách dù tôn quý, nhưng lòng nàng cũng chưa từng gợn sóng, bởi vìnhững năm gần đây, nghe nói người nghe khúc nhạc của nàng rất nhiều, nhưngngười chân chính có thể tri âm, lại lác đác không có mấy, có lẽ nói chuẩn xáchơn là chỉ có một người. Phần lớn người khác là kiến thức nửa vời thôi.Thật ra tác dụng của mình cũng chỉ là một vật tô điểm, một bối cảnh màthôi, lòng dạ nàng biết rõ.Cho nên nàng giống như trước kia, nhắm đôi mắt lại, đặt trái tim vào tì bàtrong ngực, ý rơi xuống tay.Theo bàn tay ngọc nhẹ múa, tiếng tỳ bà như tia nước nhỏ, nhu hòa mà giàucó tình cảm, phảng phất như đang kể một câu chuyện xưa, vang vọng bên trongđại điện.Âm sắc thâm trầm mà giàu có nội hàm, phảng phất có thể xúc động lòngngười thật sâu sắc, phối hợp thị nữ diễn múa xung quanh, khiến cho phần lớnmọi người nơi đây lộ ra vẻ say mê.Nhưng đó cũng chỉ là mặt ngoài thôi.Nếu đổi lại là lúc khác, có lẽ đám người nơi đây thật sự sẽ say mê mấyphần, nhưng bây giờ... Tinh thần của bọn họ gần như đều đặt ở vị trí đầu, trênngười Phàm Thế Song được Tam công chúa và Tứ hoàng tử đồng thời tiếp khác.