Phản Phái: Không Hệ Thống, Làm Sao Thắng Bây Giờ?

Chương 122: Đi du lịch



Chương 122: Đi du lịch

Nam Cung Minh Hà nhẹ nhàng chải vuốt mái tóc của Âu Dương Bình An vừa khẽ nói:

“Uống cho chàng dự định sau này có nữ nhi sẽ đặt tên là Bình Yên, sự vô tư lự đó đúng là đã dần bị thay thế bởi nhiều điều khác để cho chúng ta suốt đời tìm kiếm sự bình an, yên bình.

Đó không phải là điều mà chàng hiện đang mong cầu sao?”

Thấy hắn còn suy nghĩ, nàng lại tiếp tục nói:

“Năm xưa, lúc chúng ta cùng nhau chu du khắp Nam Vực, không phải chàng cũng vô tư lự và yên bình vậy sao?

Hay chỉ vì lúc đó mọi thứ nằm trong tầm khống chế của chàng nên mới có thể yên bình như vậy?”

Nàng hơi khích tướng hắn, chỉ mong hắn có thể từ đó nhìn rõ ràng một chút.

Trước kia thống nhất là cùng nhau gánh vác, cho đến khi trượng phu tâm cảnh gặp cản trở cuối cùng lại quay trở lại trạng thái lo lắng thiếu tự tin như trước đó.

Lúc này, Âu Dương Bình An chậm rãi mở mắt, hắn bị mẫu thân vuốt vuốt đầu dẫn tới bị buồn mà tỉnh dậy.

Chỉ là vừa mở mắt ra đã nghe tiếng mẫu thân hỏi:

“Nhi tử, con có muốn cả nhà chúng ta đi du lịch một thời gian hay không?”

Âu Dương Bình An vừa ngủ dậy còn ngơ ngác chưa hiểu gì cả, tại sao đi tìm cha về rồi cả nhà nằm ở đây, sau khi hắn tỉnh dậy lại muốn đi du lịch gia đình.

Chỉ là thấy ánh mắt cùng nụ cười hòa ái của mẫu thân, tiểu tử này hiểu việc tiếp theo cần làm là gì, thế là Âu Dương Bình An đầu gật gù như gà mổ thóc:

“Con muốn, con muốn, đi du lịch là đi du lịch.”

Thế là không để Âu Dương Phi Vân nói gì cả, Nam Cung Minh Hà đứng dậy phủi đi lá bám trên y phục sau đó dắt theo Âu Dương Bình An vừa trở về vừa nói:

“Tốt, chàng mau chóng trở về đi, th·iếp về trước chuẩn bị đồ đạc để cả nhà cùng đi chu du.”



Sau đó nàng cứ vậy mà dời đi, để Âu Dương Phi Vân nằm đó không biết suy nghĩ gì.

Sớm hôm sau, một chiếc xe ngựa bên ngoài bình thường nhưng bên trong tiện nghi chậm rãi từ Thanh Lam tông rời đi.

Âu Dương Bình An lần đầu được ra ngoài đi chu du vì thế dù xung quanh cảnh vật vẫn còn mờ tối nhưng vẫn háo hức mong ngóng nhìn ra bên ngoài.

Chốc chốc lại có tiếng Bình An tiểu tử gọi mẫu thân rồi sợ hãi chạy vào lòng Nam Cung Minh Hà, sau khi được mẫu thân an ủi lại tiếp tục về bên cửa sổ rồi lại ngó ra ngoài.

Bởi vì hành vi ngốc nghếch của con trai mà khiến cho Âu Dương Phi Vân bất ngờ mở miệng cười sau thời gian khá lâu rồi chưa cười.

“Có lẽ nàng nói đúng, thời gian qua ta đã quá căng thẳng rồi.”

Hắn nhìn nàng đầy trìu mến, sau đó nhìn Âu Dương Bình An nói:

“Con có biết biển xanh nhìn như thế nào không Bình An?”

Âu Dương Bình An không trả lời mà cố nghĩ xem biển xanh như thế nào cuối cùng lắc lắc đầu.

“Tốt lắm, vậy điểm đến đầu tiên của chúng ta là bãi biển.”

Xe ngựa một đường đi nhanh, chỉ một tháng đi đường đã cắt ngang qua phân nửa Nam Vực.

Ven đường cảnh tượng bừng bừng sức sống, một vài tuyến đường mới được mở ra, trên đường xe ngựa tấp nập đi lại, trên trời còn có phi thú bay lượn chở theo người hoặc kéo theo xe hàng vụt qua.

Thời gian qua, Nam Vực đẩy mạnh về kinh tế vì thế những thứ có thể phục vụ cho giao thông vận tải đều được chú trọng đầu tư.

Những cái tông môn cùng thế lực chuyên môn nuôi dưỡng phi cầm, yêu thú bỗng nhiên gặp thời bị khắp các thế lực lôi kéo.

Âu Dương Bình An đi đường nhìn không chớp mắt, khuôn miệng nhỏ nhắn tưởng như không biết khép lại.

“Phụ thân, tòa nhà to lớn đó là gì vậy ạ?”

Âu Dương Phi Vân nhìn theo cánh tay mập mạp của con trai sau đó nhìn thấy một cái cỡ lớn kho hàng nằm tại một khu sản xuất, chậm rãi giải thích:



“Đó là một cái lớn kho hàng, xung quanh mấy gian nhà thấp hơn là những cái cơ sở sản xuất.”

“Cơ sở sản xuất là nơi tinh luyện khoáng thạch đúng không phụ thân?”

Âu Dương Phi Vân hòa ái cười nói:

“Đúng vậy, con thông minh lắm.”

Sau đó hắn đưa tay xoa xoa đầu con trai mình, một lớn một nhỏ cùng ngồi bên cửa sổ nhìn ngắm bên ngoài cảnh vật.

Đi đường đã lâu, dưới sự gợi nhắc của Nam Cung Minh Hà, Âu Dương Phi Vân lại nổi hứng thú vẽ tranh, vì thế thỉnh thoảng khi thấy một khu vực có cảnh vật xinh đẹp, hắn bèn gọi cả nhà xuống xe nghỉ ngơi sau đó vẽ tranh gia đình.

Sau mỗi lần vẽ tranh xong hắn lại cùng nương tử ngồi tâm sự, nhìn con trai vui vẻ đùa nghịch.

“Phụ thân, phụ thân, xem con tìm được cái gì này.” Tiếng kêu non nớt của Âu Dương Bình An vang lên từ phía sau một bụi cây.

Ngay sau đó cái đầu nhỏ nhắn nhô ra, kế tiếp là cả người chạy ra ngoài, trên tay cầm một que gỗ thình lình mang hình một cây kiếm.

Tiểu tử kia vui vẻ chạy lại khoe kiếm sau đó học lấy trong môn đệ tử vung vẩy thanh kiếm sau đó hô lên:

“Thanh Phong trảm.”

Âu Dương Phi Vân nổi lên tính trẻ con, hắn cũng không chịu thua cũng đảo mắt quanh hòng tìm lấy một thanh, cuối cùng tại một gốc cây già cỗi nhìn thấy lớp vỏ cây dày dặn bị bong ra.

Sau đó, hắn lén lút dùng linh lực cắt chém vỏ cây đó thành một thanh đoản đao.

Âu Dương Phi Vân chạy tới nhặt lấy thanh đao đó, rồi la lên:

“Hừ, tiểu tử xem lão cha đao đây.”



Thế là hai cha con rơi vào chiến đấu, cuối cùng Âu Dương Phi Vân tiếc nuối tự dùng linh lực phá hủy thanh đao vờ như nó bị Âu Dương Bình An cắt đứt.

Nam Cung Minh Hà vừa ngồi đan áo vừa nhìn hai cha con vui đùa nghịch ngợm mà mỉm cười.

Sau đó, một lớn một bé dắt nhau đi nghịch cái gì đó mà nàng không biết, mãi cho đến khi Âu Dương Phi Vân bế theo Âu Dương Bình An gương mặt tím tái chạy về, vừa đi vừa cười nói:

“Tiểu tử, ai bảo không nghe lời phụ thân, cây nấm đó có độc mà cũng dám ăn, giờ thì chừa nhé.”

Nghe thấy thế, Nam Cung Minh Hà giật mình rồi gương mặt tức giận la lên:

“Chàng chán sống rồi, biết có độc còn không can.”

Cùng với âm thanh vang lên là nàng cầm theo một cây chổi lông gà vừa lấy ra từ nhẫn trữ vật, lao tới quật Âu Dương Phi Vân túi bụi.

Âu Dương Phi Vân sợ hãi biện minh:

“Có chúng ta là tu sĩ không c·hết được, đó là bài học cho tiểu tử này.”

“Hừ, hừ, bài học này, thế thì hôm nay th·iếp sẽ dạy chàng bài học khác.”

Cuối cùng, nhi tử mặt tím tái, phụ thân mặt bầm dập quỳ bên xe ngựa vì trò nghịch ngợm của mình.

Chỉ là Âu Dương Phi Vân không nhận ra, trong bất tri bất giác hắn trong lòng bỗng buông lỏng đi một chút.

Chuyện vừa rồi chỉ là một khúc dạo nhỏ trên hành trình của cả gia đình Âu DƯơng Phi Vân.

Bọn hắn tiếp tục đi đường, tại biển xanh cả nhà cùng nhau lội nước cho từng cơn sóng vỗ về lên chân, cùng nhau xây lâu đài cát dù cho hai người kia không hiểu lâu đài cát là làm như thế nào.

Chuyến đi này, ngoài sự hạnh phúc cùng vui vẻ của Âu Dương Bình An càng ngày càng to lớn thì có bộ sưu tập từ kiếm gỗ, cung gỗ, đao gỗ … rồi viên đá hình tròn hình con ngựa … cũng nhiều lên trông thấy.

Chỉ có sự phiền não của Âu Dương Phi Vân chậm rãi vơi bớt đi, nhưng hắn lại không hề có chút nào nhận ra.

Tại Đông Vực, một trận đại chiến giữa các đại thế lực bùng nổ, nguồn cơn cũng là từ phía Diệp Phàm gây nên bọn hắn kiêng kị cùng tức giận.

Vậy là trời đất dần biến thiên.

---

Nay vẫn còn 2 chương
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.