Phản Phái: Không Hệ Thống, Làm Sao Thắng Bây Giờ?

Chương 121: Bình cảnh



Chương 121: Bình cảnh

Đông qua xuân tới, Âu Dương Phi Vân năm nay đã ba mươi bảy tuổi, hắn đã xuyên qua Thiên Huyền Đại Lục được hai mươi năm.

Lúc này, trong rừng trúc hắn đang khoanh chân tĩnh tọa nội thị thân thể, bỗng hắn mở mắt ra nhưng trong ánh mắt chỉ có chút ưu phiền.

“Haiz, ba năm này chịu đánh vô ích rồi, đến nay vẫn không mày mò ra cái gì cả.”

Hắn nhẹ giọng than phiền.

Ba năm qua hắn bị ba cái lão già kia đ·ánh đ·ập đến c·hết đi sống lại, từ một cái khí vũ hiên ngang người thế mà ngày nào cũng phải lén lút trốn về mình đỉnh núi.

Chỉ là hắn không để ý, phía sau lưng mình Thanh Lam tông tông chủ đã thình lình xuất hiện, yên lặng nghe hắn than phiền.

Thấy Âu Dương Phi Vân chống cằm không nói gì cả, Lý Tông chủ mới mở miệng nói:

“Âu Dương tiểu tử, đã sẵn sàng luyện tập rồi chứ?”

Âu Dương Phi Vân giật mình, đúng là gừng càng già càng cay, dẫu linh thức của hắn đã đủ cường đại nhưng vẫn bị mấy lão già này che giấu đi.

“Tông chủ, tại sao ta lại không thể nhận ra ngài đã đến phía sau ta vậy?”

Mặc dù Lý tông chủ trước kia nổi danh một thân ẩn giấu, thoắt ẩn thoắt hiện nhưng cũng không đến mức ba năm qua không lần nào hắn có thể thành công nhận ra dẫu linh hồn lực, linh thức của hắn đã tăng trưởng kinh người.

“Ngươi đừng có đắn đo việc này, đó là chủ tu pháp tắc của ta, nếu để một cái chưa tới bốn mươi tuổi tiểu tử như ngươi nhận ra thì ta tu luyện phí thời gian rồi.”

Lý tông chủ cười lớn giải thích.

Âu Dương Phi Vân nói:

“Ngài có nói ẩn giấu đi rồi âm thầm tiềm nhập đối phương phạm vi linh thức dù linh thức có áp đảo hay cường đại đến đâu thì vẫn có dấu hiệu nhận ra, tại sao ta lại không nắm bắt được điểm khác biệt đó?”

Hắn suy nghĩ nhiều như vậy bởi vì Bắc Đẩu Chuyển Thân công của hắn sau thời gian dài mày mò cũng đã tìm ra được một con đường.

Hắn có thể dùng linh thức nhiễu loạn đối phương cảm nhận, để ngay khi hắn vừa chuyển đến bất kỳ tinh vị nào trong Bắc Đẩu tinh thì đồng thời tại những tinh vị còn lại đều cảm nhận được sự hiện diện của hắn.



Hắn sử dụng Thái Cực Kiếm Pháp dùng cái cùn nhụt của mình, đụng vào chỗ không sắc bén của địch.

Yếu chỉ của kiếm rằng “thần tại kiếm tiên, liên miên bất tuyệt” từ đó phương hướng phát triển tiếp theo của Bắc Đẩu Chuyển Thân công cực kỳ phù hợp với Thái Cực Kiếm pháp yếu lĩnh.

Thế là hắn bắt đầu thỉnh giáo gia gia rồi Thanh Lam tông tông chủ cùng Đại Trưởng lão.

Cuối cùng, bọn hắn kết luân rằng Âu Dương Phi Vân cần phải học theo Lý Tông chủ, có thể vân dụng linh thức như thể chân tay của mình.

Lý tông chủ thấy hắn như vậy bèn lên tiếng:

“Ngươi vẫn cứ cố gẵng an tĩnh lấy tinh thần mình, hai năm qua ta vẫn bảo ngươi như vậy.

Linh thức không phải là sự cảm nhận chuyển động của đối phương mà là cảm nhận sự xao động trong suy nghĩ, tinh thần của đối phương.

Mọi người dùng linh thức để che giấu đi bản thân giúp ẩn nấp bản thân nhưng thực ra là tạo ra một lớp tường ngăn, ngăn cản những xao động trong tinh thần.

Bức tường đó được ngụy trang để hòa vào môi trường xung quanh đem lại hiệu quả ẩn nấp.

Nhưng dẫu ngụy trang giỏi đến đâu thì cũng không thể nào uyển chuyển và tự nhiên như thứ vốn sẵn có vì thế chỉ cần cẩn thận cảm nhận cùng với kinh nghiệm là có thể tìm ra một số điểm khác biệt mấu chốt.”

Âu Dương Phi Vân lắng nghe, sau đó hắn mở miệng:

“Tông chủ, việc này ngài cũng đã nói với ta nhiều lần, chỉ có điều ta vẫn chưa tiến triển gì trong việc an tĩnh lấy tinh thần.

Ta thuộc kiểu người tính toán cẩn thận, nắm bắt tình hình lên kế hoạch, do vậy thật rất khó khăn để có thể tạm ngừng suy nghĩ trong lòng.”

Lý Tông chủ nhẹ giọng nói:

“Ngươi có quá nhiều lo lắng, ngươi không tin tưởng người khác, ngươi cố gắng gánh vác lấy mọi thứ.

Ta có bảo ngươi cẩn thận cảm nhận Âu Dương Bình An, tiểu tử đó còn ngây ngô hắn xao động tinh thần khác với người trưởng thành, đặc biệt lúc ngủ thì gần như chẳng có sự xao động nào.

Bởi vì hắn không có lo nghĩ, hắn chẳng phải gánh vác gì cả, đói có người cho ăn, chán thì nghịch ngợm, nhưng khi hắn lớn hơn chút nữa đã có thể nhận thức rồi thì lại dần giống với chúng ta.”

Âu Dương Phi Vân đã làm theo Lý Tông chủ bảo và hắn quả thật thực sự có thể cảm nhận giống với Lý Tông chủ miêu tả, nhưng lúc này hắn lại âm dương quái khí nói:



“Tông chủ, ngài không vợ không con tại sao lại có thể hiểu rõ như vậy? Hay ngài có con riêng bên ngoài?”

Thế là miệng tiện hại cái thân, hắn bắt đầu chịu một trận đ·ánh đ·ập, đánh từ đầu giờ chiều cho đến tận khi trời tối.

Mãi đến khi đánh chán rồi, Lý Tông chủ mới nói:

“Tính cách cùng tâm tính của ta khác ngươi, cách làm chung là tĩnh tọa nội thị thân thể, cảm nhận hơi thở cùng linh khí, như Phật Môn thiền định.

Cách làm riêng thì ngươi phải tự mình tìm ra thôi.”

Âu Dương Phi Vân lúc này nằm bẹp dí trên mặt đất tạo thành hình chữ đại, thở dài nói:

“Ta sẽ cố gắng.”

Lý tông chủ nhìn hắn như vậy cười nói:

“Sau hôm nay thì một thời gian tới bọn ta khó lòng bồi luyện cùng ngươi rồi.

Ngươi cũng đã biết Thanh Minh tổ chức tình hình rồi, bọn ta sẽ phải thỏa thuận biện pháp đảm bảo tình hình tại Nam Vực cùng cắt cử người tiến hành âm thầm thẩm thấu vào Trung Châu cùng Tây Vực.”

Âu Dương Phi Vân lên tiếng nói:

“Vâng ạ, cảm tạ tông chủ.”

Thế là Lý Tông chủ âm thầm dời đi, không một chút xao động như khi hắn xuất hiện.

“Có lẽ tối nay không trở về, nằm đây suy nghĩ thôi.”

Âu Dương Phi Vân tự mình thủ thỉ.

Nhưng một lát sau, Nam Cung Minh Hà bóng dáng chậm rãi xuất hiện, nàng vừa đi vừa dắt theo đã bốn tuổi Âu Dương Bình An.



Nhìn gương mặt của tiểu tử này, có lẽ hôm nay nghịch ngợm gì đó bị mẫu thân biết được nên bị phạt vì thế mà muốn tìm hắn cáo trạng.

Âu Dương Phi Vân nhanh chóng dùng linh lực làm tiêu tan toàn bộ vết bầm trên mặt, trên tay, chân cùng làm sạch sẽ trên y phục vết bẩn.

Âu Dương Bình An vội vã chạy tới chỗ cha mình hòng cáo trạng nhưng đã nghe thấy tiếng Âu Dương Phi Vân nói:

“Con làm sai thì phải bị phạt, kể cho phụ thân nghe mắc công cả hai bị phạt quỳ.”

Hắn quá quen thuộc rồi, vì thế ngay lập tức chặn họng tiểu tử kia.

“Chàng vẫn chưa có tiến triển gì sao?” Nàng nhẹ nhàng hỏi han hắn.

“Phải, hai năm nay cũng không có tiến triển gì, trong khi Diệp Phàm ở Đông Vực đã hô mưa gọi gió, bên đó đã nhiều thế lực lớn gió nổi mây phun hòng chèn ép Diệp Phàm rồi.

Có lẽ không tới năm năm tên kia sẽ ổn định được Đông Vực rồi vội vã vươn tay về phía Trung Châu vậy.”

Âu Dương Phi Vân giọng tỏ vẻ thoải mái đáp.

Nàng thật sâu nhìn hắn, sau đó không ngại đất bẩn ôm theo Âu Dương Bình An tới nằm cạnh hắn, cả gia đình ánh mắt vượt qua từng cành trúc nhìn lên bầu trời cao.

Hàng vạn vì sao lấp lánh trên bầu trời, cùng vầng trăng sáng khiến bầu trời đêm trở nên tuyệt mĩ không thôi.

Âu Dương Bình An tuy thấy chán nản muốn nghịch ngợm gì đó nhưng thấy phụ mẫu không có phản ứng gì cuối cùng cũng im lặng meo meo làm người tàng hình, chỉ chốc lát sau hắn tiếng hít thở đều đều vang lên.

Âu Dương Phi Vân khẽ cười nói:

“Tiểu tử này đúng là vô lo vô nghĩ, nghịch ngợm xong mệt mỏi thì nghỉ, thế rồi dần dần hắn đánh mất đi sự vô tư lự này để rồi về sau lại cố gắng được trở nên như vậy a.”

Hắn giọng nói chứa đựng bên trong sự phiền não do vấn đề mắc hắn quá lâu.

Trước đây một đường thông thuận khiến hắn dần quen thuộc và tự tin vào bản thân ngộ tính cùng tư chất.

Hiện nay, mới chỉ mắc kẹt hai năm thôi đã khiến hắn bắt đầu phiền não rồi, bảo sao trong các loại tiểu thuyết mạng, mấy cái thiên tài bị khí vận chi tử đánh bại bắt đầu chững lại thậm chí trì trệ không tiến.

Cuối cùng, tâm cảnh của hắn đã gặp phải bình cảnh, lại thêm lo lắng vì khí vận chi tử nằm ngoài sự khống chế của bản thân khiến hắn càng thêm r·ối l·oạn.

---

Việt Nam chiến thắng.

Xuân Son chấp hẳn 3 trận mà vẫn đua vua phá lưới =))). Vẫn là 22.12.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.