Bốn năm trôi qua, lúc này Âu Dương Phi Vân đã hoàn toàn buông bỏ chấp niệm trước đó.
Bốn năm này cũng nhau đi du lịch khiến hắn thấy tinh thần của bản thân nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Trước đó hắn quá tham lam, muốn một lúc kham quá nhiều thứ để rồi tự đè nén lên tinh thần của mình.
“Phụ thân, bây giờ chúng ta phải trở về sao?”
Âu Dương Bình An gương mặt mong chờ điều gì đó hỏi.
“Đúng vậy, con năm nay đã tám tuổi có thể trở về kiểm tra căn cốt cùng thiên phú rồi.”
Âu Dương Bình An gương mặt bầu bĩnh nghe vậy bỗng có đôi chút lo lắng, thấy thế Nam Cung Minh Hà hiền từ an ủi:
“Con không cần lo lắng gì cả, dù thiên phú cùng căn cốt có như thế nào con vẫn là con của chúng ta.
Mong muốn lớn nhất của chúng ta là đời này con được bình an thôi.”
Nghe thấy thế, Âu Dương Bình An cũng không còn lo lắng nữa, vẻ vui tươi lại dần trở về gương mặt bầu bĩnh.
Giống như bốn năm trước xe ngựa lặng lẽ rời khỏi Thanh Lam tông thì hiện nay khi trở về cũng bình bình lặng lặng trở về, và cũng giống như bốn năm trước Âu Dương Phi Vân cũng không hề tìm ra điều mà hắn cần tìm.
Chỉ có điều, lòng hắn nhẹ nhàng hơn, thanh thản hơn rất nhiều.
Trở về Thanh Minh phong, Âu Dương Phi Vân gia đình nhỏ cùng nhau đến thỉnh an Thái Hạo chân nhân.
Cùng với vẻ mặt lưu luyến không thôi, Âu Dương Bình An vẻ mặt tiếc nuối lấy ra nhánh cây hình thanh kiếm tặng cho Tằng Tổ phụ làm quà, cùng với chuỗi vòng tay chứa những viên đá to bằng hạt lạc được phụ thân hắn giúp đỡ đục khoét để tạo thành bộ tràng hạt.
Cả nhà bốn người mỗi người một tràng hạt.
Thái Hạo chân nhân vui vẻ cưng chiều Âu Dương Bình An sau đó nhờ nó đeo lên tay cho mình.
Ngày hôm sau sáng sớm, trên Thanh Lam tông quảng trường một nhóm gồm hơn ba mươi đứa nhóc cùng tuổi Âu Dương Bình An, có là trưởng lão con cháu, phần nhỏ là trong tông môn đệ tử con cái.
Cả đám hết sức khẩn trương chờ đợi tên mình được xướng lên để tiến hành kiểm tra căn cốt cùng ngộ tính.
Bài kiểm tra hết sức đơn giản, đó là đặt tay lên cảm ứng thạch bia từ đó thạch bia sẽ cho ra phản hồi màu sắc tương ứng với thiên phú, tiếp theo là căn cốt thì dựa vào một bộ cơ bản quyền pháp.
Diễn luyện một lần sau đó tụ lực tung ra cú đấm vào quyền thạch, dựa vào kết quả để đánh giá.
Cuối cùng là kiểm tra ngộ tính chính là một bộ chuyên môn công pháp được tạo ra để kiểm tra ngộ tính.
Âu Dương Phi Vân cùng Nam Cung Minh Hà từ xa xa nhìn lại, không trực tiếp xuất hiện để tránh gây áp lực, nhưng vẫn xuất hiện tại vị trí mà Âu Dương Bình An có thể nhìn thấy được.
“Đến lượt nhi tử của chúng ta rồi.” Nam Cung Minh Hà vẻ mặt đầy lo lắng kêu lên.
Nhận thấy tiểu tử kia nhìn về phía cha mẹ, Âu Dương Phi Vân khẽ gật đầu ra hiệu cổ vũ sau đó mới đáp lời vợ mình:
“Chúng ta thiên phú đều rất tốt, chẳng có lý nào nhi tử lại không kế thừa một chút nào cả, nàng đừng quá lo lắng.”
“Thì th·iếp biết vậy.” Nàng vừa nói vừa siết chặt bàn tay cứng cáp của trượng phu.
“Kiểm tra thiên phú rồi, cột sáng bảy phân. Tốt, so với ta thì kém chút, nhưng còn ngộ tính.” Âu Dương Phi Vân nhìn cột đá phát sáng vui mừng nói lên.
Về căn cốt bọn hắn không lo lắng vì từ nhỏ các loại tài nguyên rèn luyện cùng hai vợ chồng cẩn thận hướng dẫn nhi tử rèn luyện thì không thể nào kém được.
Vả lại, bọn hắn sớm tối cùng nhau, nhi tử thực lực như thế nào cũng có thể dễ dàng cảm nhận được.
“Ngộ tính chỉ cần một hơi, lại là công pháp cao cấp, rất tốt không thua kém chúng ta chút nào.”
Âu Dương Phi Vân lại lên tiếng, lần này cả hai vợ chồng đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó yên lặng chờ đợi cho kiểm tra kết thúc, đợi nhi tử trở về cả hai không tiếc lời khen và cùng nhau trở về ăn tối.
Tại nhị trưởng lão đỉnh núi, Thái Hạo chân nhân đã chờ đợi sẵn, một mặt lo lắng.
Chỉ đến khi cả ba người vui vẻ trở về gương mặt ông mới giãn ra, cho đến khi nghe về thiên phú của Âu Dương Bình An thì vui mừng bế mình tằng tôn xoay một vòng.
Trái với cảnh gia đình vui mừng, hành phúc của Âu Dương Phi Vân thì Diệp Phàm tại Đông Vực vừa trải qua một trận đại chiến.
Khắp nơi cảnh vật đổ nát hoang tàn, đến cả hư không cũng tồn tại lấy vài vết rách.
Lấp lóa dưới mặt nước là vết tích của vài hòn đảo mà trước kia từng sừng sững trên mặt nước, xung quanh thì cả một vùng biển đỏ màu máu, xác người xác yêu thú nổi bồng bềnh, chiến thuyền sụp đổ, mảnh vỡ trôi nổi.
Toàn bộ cảnh vật này làm nổi bật đứng hiên ngang tại hư không nhóm người Diệp Phàm chính thức tuyên cáo Đông Vực đã thống nhất bởi nhóm thế lực của Diệp Phàm.
Một tiếng sấm rền vang, báo hiệu một thời kỳ biến động chuẩn bị mở ra phía trước.
Tối hôm đó, tại Thái Hạo phong, Âu Dương Phi Vân cùng Thái Hạo Chân Nhân bình thản thưởng trà tại trà đình, trong bóng tối còn có vài bóng người lấp lóe như những bóng ma.
Thoắt một cái từ phía xa, ba người áo đen xuất hiện bên ngoài trà đình, cung kính lên tiếng:
“Chủ thượng, Chân nhân, Lý Dạ xin phép được báo cáo tiến độ chuẩn bị của chúng ta.”
Hai người nhẹ hớp một ngụm trà sau đó mới ra hiệu cho bọn hắn nói:
“Thưa chủ thượng, dựa vào lộ tuyến trước đó mà ngài vạch ra, phối hợp cùng với lộ tuyến do các thế lực âm thầm khám phá cùng tìm tòi, hiện tại chúng ta có sáu tuyến đường bí ẩn đảm bảo hậu cần thông suốt giúp chúng ta âm thầm tiềm nhập vào Trung Châu.
Dưới sự đàm phán của các vị Pháp Thân cảnh cường giả của chúng ta, một nhóm yêu Hoàng đồng ý hợp tác tạo điều kiện cho chúng ta ẩn giấu cùng hạ đạt lâm thời căn cứ.
Đổi lại, chúng ta phải cung cấp các loại đan dược hỗ trợ bọn hắn yêu thú tu luyện.”
Điều này Âu Dương Phi Vân đã được hiểu nhờ Thái Hạo Chân Nhân, sau đó hắn cặn kẽ hỏi thăm tình hình tại Trung Châu sau đó để Lý Dạ tiếp tục hồi báo.
“Trái lại với Trung Châu, tại Tây Vực chúng ta thuận lợi tiến hành hợp tác cùng các thế lực do bọn họ cùng chúng ta không có xung đột quá lớn về tài nguyên cùng phương thức tu luyện.
Bọn họ cần thiết tài nguyên cũng được chúng ta cung ứng, đổi lại ngược lại những tài nguyên xuất hiện tại Tây Vực và hiện chúng ta đang nghiên cứu cấy ghép cùng sản xuất ở Nam Vực.
Các vị Pháp Thân cảnh chủ sự cũng đang âm thầm đàm phán cùng nhau tiến công Trung Châu nhưng vẫn chưa có dấu hiệu lạc quan.”
Âu Dương Phi Vân nhìn mình gia gia, sau đó hai người lại chậm rãi trao đổi điều gì đó cuối cùng hắn ra hiệu cho Lý Dạ tiếp tục báo cáo.
Chỉ là lúc này, Lý Dạ không tiếp tục báo cáo mà để cho hai người áo đen đi cùng tiến hành báo cáo nối tiếp:
“Thưa chủ thượng, chúng ta tại Đông Vực thành công cắm rễ tại Đông Vực, mặc dù bị bá chủ cấp thế lực nhiều lần săn lùng cùng tiến hành trừ bỏ, nhưng vẫn thành công nghe ngóng được tình hình của Diệp Phàm.”
Trước đó, Lý Dạ đã báo cáo rằng thám tử tại Đông Vực báo lại rằng Diệp Phàm hiện đang ở Đông Vực, tuy nhiên tên kia vậy mà triển khai trừ khử Nam Vực thám tử.
Kể cả tai mắt của các đại tông môn tại Nam Vực cũng bị mạnh mẽ nhổ ra dưới sự trợ giúp của mấy cái thế lực hỗ trợ.
Tuy không phải nhổ hoàn toàn nhưng phần còn lại thì không thể kết nối với mạng lưới để báo tin trở lại.
Sau nhiều nỗ lực bọn hắn mới có thể vá lấy mạng lưới tình báo.
Một người áo đen khác mới nói:
“Thưa chủ thượng, Diệp Phàm sau khi chạy thoát khỏi Nam Vực trải qua Chu gia giúp đỡ cùng với triển lộ Đan thuật tài năng, lại thêm tập hợp nhiều cái người trẻ tuổi nổi bật tại Đông Vực thành lập Hắc Long bang.
Theo như chủ thượng yêu cầu, chúng ta cũng tìm hiểu và xác định được bên cạnh Diệp Phàm xuất hiện thêm năm vị nữ tử là đạo lữ, trong đó đều là người của Đông Vực, duy chỉ có một nữ tử khả năng chính là Hợp Hoan tông thánh nữ.”
Âu Dương Phi Vân tuy hơi bất ngờ nhưng vẻ mặt hết sức thản nhiên quay sang nhìn Thái Hạo chân nhân.
Tin tức này hết sức quan trọng, chứng tỏ Nam Vực hiện tại tuy đã ổn định nhưng Hợp Hoan tông trong trận chiến trước đó tuy bị thiệt hại nhưng lại vẫn còn nhảy nhót, giờ đứng về phía Diệp Phàm thì càng phải cẩn trọng.