Giải quyết được một phần lo lắng trong lòng, Âu Dương Phi Vân kiên định hơn trong kế hoạch sắp tới.
Hắn mở lời:
“Thời gian tới, nàng sẽ phải vất vả hơn rồi. Nếu như chúng ta kế hoạch đi đúng hướng chắc chắn sẽ bị thiên đạo cản trở.”
“Ừm, th·iếp hiểu mà, về sau chúng ta cũng cần phải cảnh giác hơn với thiên đạo để tránh bị rơi vào sự khống chế của nó.”
Sau đó cả hai mỉm cười nhìn nhau rồi rời giường ngay khi mà Âu Dương Bình An òa khóc.
Một tháng trôi qua, trong rừng trúc Âu Dương Phi Vân đang cố gắng phối hợp pháp tắc của bản thân cùng với linh lực và thân thể lực lượng.
Trước kia khi chưa có linh lực thân thể sức mạnh bộc phát từ việc từng phần cơ bắp, từng bộ phận phối hợp vận lực.
Sau khi có linh lực thì sử dụng linh lực làm sức mạnh.
Khi đã có thần hồn thì tinh thần sức mạnh tăng cường thêm sức mạnh.
Nhưng mà thế nhân ít người đào sâu vào việc phối hợp ba loại lực lượng này dẫn tới nhiều người muốn đột phá tới Niết Bàn cảnh khó càng thêm khó vì lúc đó lực lượng rất mạnh mẽ nên khống chế lại càng khó khăn.
Đột phá Niết Bàn tuy cùng cảnh giới nhưng lại có mạnh yếu khác biệt.
Âu Dương Phi Vân từ Sinh Tử cảnh đến Ngộ Pháp cảnh chỉ chưa tới mười năm, hắn tuy chiến lực kinh người nhưng cũng tự nhận kinh nghiệm chiến đấu khó lòng bằng Diệp Phàm.
“Gia gia, kinh nghiệm chiến đấu của con đến hiện tại đã có nhiều hạn chế, con nghĩ rằng nếu gặp Diệp Phàm sẽ không chiến thắng được hắn hiện tại.”
Thái Hạo chân nhân hỏi lại:
“Tại sao con nghĩ như vậy?”
Âu Dương Phi Vân nói:
“Tên kia là người hai đời, có lẽ là từ thượng giới mà xuống, do đó hắn kinh nghiệm chiến đấu sẽ phong phú hơn chúng ta quá nhiều.”
Thái Hạo chân nhân không nghi ngờ cháu trai mình, chỉ khẽ vuốt râu trầm ngâm.
Sau đó, ông ta lên tiếng:
“Được rồi, việc đó ta sẽ thay con suy nghĩ, hiện tại chúng ta cần phối hợp ba loại lực lượng một cách nhuần nhuyễn.
Trước đó các loại thư tịch chỉ đến Niết Bàn cảnh là dừng mà cũng không có đi sâu và con đã sớm đạt tới.
Ta chỉ muốn hỏi là lúc này con vận chuyển lực lượng cảm thấy như thế nào?”
Âu Dương Phi Vân trầm mặc, hắn cố gắng hồi tưởng lại bản thân vừa rồi cách làm hắn mới lên tiếng:
“Khi con vận chuyển lực lượng để thi triển Bắc Đẩu Chuyển thân công thì linh thức cùng tinh thần không phối hợp được.
Nếu là công kích thì có thể phối hợp bọn chúng vào đòn công kích để vừa t·ấn c·ông thân thể vừa t·ấn c·ông tinh thần kẻ thù là thứ mà ai cũng hiểu và vận dụng.
Nhưng dùng cho việc khác thì lại khó khăn khá nhiều.”
Thái Hạo chân nhân nghe vậy cũng rơi vào trầm tư, một lúc sau mới nói:
“Tu luyện giả trước giờ đều coi nhẹ việc này, chỉ dùng linh thức cùng tinh thần lực dùng để cảm nhận và t·ấn c·ông linh hồn đối thủ, đọ kẻ nào linh hồn mạnh hơn là thắng.
Các loại biến hóa cũng chỉ là thay đổi về mặt kỹ xảo, kỹ thuật hay chiêu thức như mị hoặc, bám vào v·ũ k·hí, t·ấn c·ông bất ngờ …
Nhưng tinh thần lực cùng linh thức lại bám vào nhau, dù biến thành tia để do thám âm thầm hay bao phủ trong phạm vi rộng để cảm nhận t·ấn c·ông thì đều không thể tách rời.
Muốn tách rời chỉ có chặt đứt một bộ phận linh hồn sau đó dựa vào đó để điều khiển binh khí, nhưng nếu không có biện pháp bảo tồn sẽ tiêu tan nhanh chóng.
Chẳng lẽ con muốn khám phá điều mới mẻ hơn?”
Âu Dương Phi Vân lắc đầu nói:
“Con cũng chưa nghĩ tới đó, chỉ là nếu đã có thể dùng để công kích, cảm nhận, thậm chí là phòng ngự thì tại sao lại không thể dùng để phụ trợ cho bộ pháp nên muốn thử.
Chỉ là không biết phối hợp như thế nào.”
Cả hai ông cháu lại rơi vào trầm tư.
“Con mong áp dụng linh thức cùng tinh thần lực vào bộ pháp mong rằng sẽ di chuyển nhanh hơn sao?”
Âu Dương Phi Vân nói:
“Con muốn là di chuyển nhanh tới mức khó lòng phản ứng được dù kinh nghiệm chiến đấu phong phú tới đâu, hoặc là có thể khiến kẻ địch không phán đoán được bước kế tiếp để kéo chậm phản ứng.”
Thái Hạo chân nhân chau mày nói:
“Con nói vậy đúng là kinh nghiệm của con còn thiếu nhưng không thiếu nhiều, ý thứ nhất thì có thể nhưng ý thứ hai thì chính bản thân con cũng hiểu rằng khi chiến đấu gần như dựa vào thói quen cùng bản năng để phòng thủ cùng t·ấn c·ông.
Kinh nghiệm phong phú sẽ cho ta hiểu rằng những bước như vậy sẽ có hiệu quả như nào, nếu bị chặn lại thì cần xử lý như thế nào để không bị phản đòn hay dẫu phản đòn cũng đỡ được.
Từ đó sẽ luyện tập để thành thói quen và thậm chí là bản năng.”
Chiến đấu chỉ trong tích tắc, chỉ có bản năng mới có thể đủ để cho chúng ta phản ứng kịp thời xem tung chiêu như thế nào, đặt chân ra sao để tiếp cận, để giữ khoảng cách …”
Thấy Âu Dương Phi Vân còn chưa rõ ràng, Thái Hạo chân nhân nói tiếp:
“Con đừng tưởng chiêu thức dựa vào lực lượng bắn ra xa t·ấn c·ông đối thủ là chiến đấu, chúng ta tuy lực lượng cường đại có thể làm như thế nhưng do bọn chúng yếu hơn chúng ta.
Với người có lực lượng tương đương thì gặp chiêu phá chiêu, dù cận thân hay ở xa thì chẳng khác gì nhau.”
Âu Dương Phi Vân nói:
“Vâng, con hiểu điều này.”
“Ta biết con hiểu, chỉ là con đang không bình tâm, con lo lắng nhiều quá rồi.”
Âu Dương Phi Vân cúi đầu nói:
“Gia gia chỉ giáo cho con với ạ.”
Sau đó, Thái Hạo chân nhân chậm rãi bước tới gần Âu Dương Phi Vân nói:
“Con đi đường thuận lợi, chưa gặp phải cường địch do vậy mà đều là áp đảo chiến đấu, kể cả Diệp Phàm dù là khí vận chi tử nhưng trước đó cũng bị con áp đảo dẫn tới con vô ý thức cho rằng đó là cách để chiến thắng.
Con vĩnh viễn không biết kẻ địch mình đối mặt ẩn giấu cái gì, cường đại ra sao thì làm sao con có thể chuẩn bị đầy đủ để áp đảo cơ chứ?”
Âu Dương Phi Vân nghe vậy bỗng bừng tỉnh đại ngộ.
Hắn luôn khống chế mọi việc trong lòng bàn tay, kể cả Diệp Phàm hắn cũng tự tin khống chế vì thế biết địch biết ta trăm trận trăm thắng.
Hiện nay, hắn chỉ hơi hiểu một chút tình hình của Diệp Phàm nhưng không phải như trước kia vì thế hắn suy nghĩ quá nhiều rồi.
“Cảm ơn gia gia, con hiểu rồi ạ.”
Thái Hạo chân nhân cười nói:
“Được rồi, vậy thì ông cháu ta cùng nhau đối chiến, Trong chiến đấu mới là cách để tiến bộ nhanh chóng.”
“Vâng ạ.”
Thế là hai người cùng nhau lao vào chiến đấu, bởi vì Thái Hạo chân nhân tu vi áp đảo nên tuy là tung hết sức nhưng không khó khăn kiểm soát uy lực của chiêu thức, vì thế mà dễ dàng khống chế thiệt hại.
Còn Âu Dương Phi Vân trước giờ đều theo trường phải khống chế uy lực cùng sức mạnh nên hắn cũng dễ dàng làm tới chiến đấu hết sức nhưng độ phá hư không lớn.
Dù sao cũng không phải tử chiến.
Tại Thanh Lam tông tông chủ đỉnh núi, Thanh Lam tông tông chủ cùng Đại Trưởng lão đang nói chuyện với nhau thì nghe thấy tiếng chiến đấu mạnh mẽ, cả hai nghi hoặc nhìn ra bên ngoài.
Linh thức trải ra thấy Nhị Trưởng lão đang bung hết sức treo cháu trai mình lên đánh bầm dập cũng bèn thu hồi linh thức, cả hai nhìn nhau không cần nói gì cũng hiểu ý, thế là cùng biến mất trong đại điện.
“Âu Dương lão già, có gì vui mà không gọi bọn ta cùng tới tham dự cơ chứ?”
Đại trưởng lão lên tiếng hỏi.
Nhị Trưởng lão nhìn hai người tới vừa bán hành vừa nói:
“Tiểu tử này kinh nghiệm chiến đấu không đủ, cần ta bồi luyện.”
Thấy vậy, cả hai người kia đều vui mừng lên tiếng:
“Nếu Phi Vân tiểu tử cần rèn luyện bọn ta cũng vui lòng giúp đỡ.”
“Tốt, vậy xin nhờ hai vị.”
Thế là kể từ hôm đó tại Nhị Trưởng lão đỉnh núi truyền ra tiếng kêu gào rùng rợn, còn tại Thanh Minh đỉnh núi mỗi tối tại tuyến đường vắng vẻ nhất luôn có một thân ảnh chật vật chậm rãi chuồn về mà không muốn ai biết.
“Hừ, các lão già chờ đó, không phải sợ ta cường đại không dạy dỗ được nên mới nhân cơ hội bắt nạt ta đúng không? Hãy đợi đó, ai u.”